Nụ cười ớn lạnh khó có thể miêu tả thành lời ấy khiển Trì Am nổi da gà, suýt nữa chém tới một kiếm.
Thấy họ, Đoan Mộc Thư rất tự nhiên đi tới chào hỏi, cười nói với Trì Am: “Cô Trì, đã lâu không gặp, nghe nói mấy năm nay cô đều ở biên cảnh, mấy lần tôi đến khu năm mà không gặp cô, thật là đáng tiếc.”
Vẻ mặt tiếc nuối phối hợp với thái độ tao nhã khiêm tốn của anh ta khiến người ta không nhịn được muốn đáp lại, không làm cho anh ta thất vọng.
Không đáng tiếc chút nào.
Trì Am thầm nghĩ, mặt ngoài chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, không hề bị anh ta mê hoặc.
Đoan Mộc Thư là một người đàn ông khí chất văn nhã, nói chuyện từ tốn, rất dễ dàng khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Có điều Đoan Mộc Linh đứng bên cạnh quá phá hủy không khí, cho dù Đoan Mộc Thư cười tươi như hoa thì chỉ cần thấy Đoan Mộc Linh, tâm trạng của Trì Am rất khó trở nên vui vẻ. Cô thật sự không có chút hảo cảm nào với người đàn ông hôm đó đã nổ súng về phía mình.
Đoan Mộc Linh đứng sau lưng Đoan Mộc Thư mấy bước, nhìn chằm chằm Trì Am bằng đôi mắt thâm trầm.
Tâm trạng của Trì Am càng tệ hơn, thế là cô làm động tác cực kỳ thất lễ, kéo Tư Ngang trực tiếp rời đi.
Thấy thế, Hato cười nhìn Đoan Mộc Thư: “Xem ra người nào đó không được phụ nữ chào đón rồi, vậy thì tôi cũng không dây vào, để tránh bị ghét lây, sau này gặp lại nhé!” Dứt lời, anh ta lập tức tiêu sái đuổi theo Trì Am.
Lý do này khiến người ta không có gì để nói.
Nhìn theo hướng hai người rời đi, Đoan Mộc Thư quay đầu nhìn về phía người anh em vất vả lắm mới phục dịch xong, thở dài: “A Linh, xem ra cô Trì rất ghét em.”
Đoan Mộc Linh nhìn chằm chằm bóng lưng Trì Am, vươn đầu lưỡi đỏ sẫm liếm môi, ngang ngược nói: “Cũng chỉ là một con đàn bà thôi mà, ghét thì ghét, đàn bà chẳng phải đều như thế à, làm tới tay còn sợ cô ta không nghe lời chắc?”
Nói rồi, anh ta nở nụ cười thị huyết âm trầm.
Đoan Mộc Thư khẽ nhíu mày, nhắc nhở: “Em đừng quên hiện tại người đàn ông của cô ấy là ai, em cẩn thận một chút, quan chỉ huy khu năm rất khó đối phó.”
Mấy năm trước, Tư Ngang còn chưa mở khóa gen mà thực lực đã sấu không lường được rồi, bây giờ gen của anh đã mở khóa, xem ra thực lực còn cao hơn một tầng, thật sự khó đối phó.
Khu năm mặc dù kẹt ở vị trí nửa vời, song không ai dám khinh thường nó, nhất là khi nó là khu vực do Tư Ngang tọa trấn.
Mà người anh em của anh ta nếu thật sự cố ý ra tay thì e rằng sẽ bị trở ngại.
Đoan Mộc Linh lạnh lùng nhìn anh ta, không tiếp câu này.
Mặc dù bị anh em nhà Đoan Mộc ảnh hưởng tâm trạng, nhưng sau khi được chiêm ngưỡng thành phố trung tâm, không lâu sau Trì Am lại vui vẻ.
Thành phố trung tâm khác kiến trúc của những khu khác, hoàn toàn là kiến trúc hiện đại hóa quen thuộc, cũng có thể gọi là phong cách thành cổ, kiến trúc trong thành đều tương tự với thế giới hiện thực mà Trì Am quen thuộc, không nhìn thấy tòa nhà sắt thép của hiện đại, cũng cho người ta cảm giác thân thiết.
Càng thân thiết hơn là những con phố phong cảnh cổ tích và phố ẩm thực rất được Trì Am yêu thích.
Trì Am kéo tay Tự Ngang ăn từ đầu tới cuối trong một con phố ẩm thực, ăn không hết thì đút cho Tư Ngang ăn. Mặc dù trước mặt người khác Tư Ngang có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng chỉ cần là đồ ăn do cô đút, anh chưa bao giờ từ chối, rất nể tình.
Hato khỏi phải bàn ngược tâm cỡ nào, đừng có ngược cẩu như vậy chứ.
Anh ta đột nhiên rất muốn tìm một người phụ nữ đối xử với mình toàn tâm toàn ý như vậy, đút đồ ăn cho mình, một người phụ nữ chỉ hoàn toàn thuộc về mình.
Đi dạo đến khi màn đêm buông xuống, Trì Am đeo mặt nạ hoa văn, cầm bóng pom-pom cùng hoa tươi, đeo búp bê cơ khí được chế tạo theo ngoại hình của Tư Ngang bên hông, vui vẻ kéo tay Tự Ngang trở về khách sạn nghỉ chân.
Hato mệt mỏi đi theo sau họ, càng cảm thấy mình là người hầu.
Đường đường là quan chỉ huy khu mười lại đi làm người hầu cho họ, trình độ này cũng đủ cao đấy.
“Đẹp không?” Trì Am thỉnh thoảng vuốt ve búp bị cơ khí, cười ranh mãnh với Tư Ngang. Chỉ cần nghĩ tới Tự Ngang biến thành nhỏ xíu treo trên người mình làm đồ trang sức, trong lòng cô lại vui vẻ.
Nghe vậy, Trì Am cười phun, ai lại đi khen mình như thế, người đàn ông này thật mặt dày. Sau đó cô tiếc nuối nói: “Ông chủ kia lại không chịu nặn búp bê cơ khí nữ tính, nói gì mà đó là quy định của pháp luật, em cảm thấy đó là kỳ thị giới tính thì có.”
Tư Ngang xoa đầu cô, chỉ cười chứ không nói gì.
Thấy họ liếc mắt đưa tình, Hato nghẹn lòng vô cùng, không nhịn được nói: “Lần sau hy vọng cô Trì nể mặt cùng tôi ăn một bữa cơm, để tránh tôi một thân một mình bị người của khu khác cười nhạo.”
Hato bày ra vẻ mặt đáng thương.
Trì Am bị anh ta chọc cười, không ngờ người này còn có năng khiếu hài hước như thế, hỏi: “Anh không dẫn bạn gái đi cùng hả?”
“Tôi không có bạn gái, còn chưa kết hôn đâu, đang chờ cô Trì nể mặt chừa chỗ cho tôi đây. Tôi không cần nhiều, một phần tư chỗ thôi là đủ.” Hato cười tủm tỉm đáp, dưới ánh đèn đêm, nốt ruồi lệ càng xinh đẹp diễm lệ.
Tư Ngang giữ chân đá anh ta: “Không có chỗ đâu, anh có thể đến chỗ sinh đẻ canh chừng, chờ có nữ nhân sinh ra thì đi tìm cô ấy mà đòi chỗ.”
“Thật vô tình.” Hato thoải mái né tránh, ám chỉ: “Tư Ngang, chúng ta còn đang hợp tác đấy nhé, cho tôi chút thể diện đi.”
“Thể diện có thể cho, nhưng nữ nhân thì không được. Am Am là của tôi!”
Hato xùy một tiếng.
Về phòng khách sạn, liền có thân vệ đi tới bẩm báo bệnh tình của Trì Mộng hỏi được từ Kỷ Tu.
“Nghe nói cô Trì Mộng từng đi đến biên cảnh, hình như lúc đó bị ảnh hưởng bởi phóng xạ khoáng thạch nào đó, hình thành một loại virus biến chứng trong cơ thể, dẫn tới chức năng của cơ thể cô ấy bắt đầu suy kiệt trong vòng hai năm nay. Nếu không thể nghiên cứu được thuốc chữa thì có lẽ cô Trì Mộng sẽ không thể sống được bao lâu.”
Nghe thấy đáp án này, Trì Am hơi kinh ngạc: “Chị ấy đụng phải khoáng thạch gì?”
Thân vệ lắc đầu: “Trưởng quan khu bốn cũng đang điều tra chuyện này. Nghe nói là vì năm đó cô Trì Mộng đi đến biên cảnh lúc còn nhỏ, cách thời gian hiện tại rất lâu, cho nên điều tra rất phiền toái.”
Nghe vậy, trái tim Trì Am siết chặt.
Cô lập tức nhở tới năm đó khi cha mẹ còn chưa xảy ra chuyện, hai chị em nhà họ Trì đã lấy thân phận con trai sống trong khu vực cư trú của người thường, hơn nữa trước kia đúng là hai chị em thường xuyên đi theo ông Trì bà Trì ra biên cảnh, ngoài việc làm ăn thì cũng đi đãi vàng.
Sau này ông Trì bà Trì ngoài ý muốn qua đời, Trì Mộng cũng từng đi theo em gái ra biển cảnh mấy lần, mãi tới khi cô ấy thật sự không chịu nổi cuộc sống vất vả như vậy, đi về phía quan chỉ huy khu bốn vạch trần thân phận của mình thì mới không ra biển cảnh nữa, chỉ có một mình Trì Am đi.
Sau khi thân vệ rời đi, Trì Am hơi không yên lòng Thấy cô như vậy, ánh mắt Tư Ngang sâu thẳm, kéo cô vào phòng tắm tắm rửa.
Sương mù lượn lờ, người đàn ông hôn lên má cô, hỏi: “Am Am, năm đó sau khi cha mẹ nuôi của các em qua đời, em với chị gái đã sống như thế nào?”
Đầu óc Trì Am hơi choáng váng, vô thức nói: “Ừm... cứ như thế, bình thường đi theo đội săn vàng ra thành phố... Nếu may mắn thì sẽ tìm được một ít khoáng thạch hi hữu với tinh thể năng lượng, nếu không may thì đói bụng... Đôi khi sẽ gặp phải người ếch với Vũ tộc... Người ếch rất ghê tởm, chúng còn ăn thịt người...”
Nói tới cuối cùng, cô không nhịn được phàn nàn, có thể thấy được lúc trước đột nhiên thức tỉnh ở thế giới này, phát hiện mình đang ở trong khu hoang dã, thấy cảnh tượng người ếch đả thương con người để lại ấn tượng sâu sắc cỡ nào.
Ánh mắt anh sâu hơn: “Hai chị em em vẫn ở bên nhau, chưa từng chia lìa à?”
“Vâng, trước khi chị ấy vào Kim ốc, bọn em vẫn bên nhau...”
Trái tim Tư Ngang siết chặt, nâng tay lên ôm cô. Ánh mắt của anh nhìn khắp thân thể cô, kiểm tra từng chi tiết. Thân thể trẻ trung khỏe mạnh, tràn đầy hơi thở thanh xuân, không có chút dầu hiệu suy kiệt.
Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khi cô nhìn mình bằng đôi mắt đen láy đầy sương mù, anh khẽ hôn lên khóe mắt cô.
Sau khi tắm rửa xong, cô mềm nhũn được anh bế lên giường, không chờ tóc khô đã ôm chăn ngủ.
Tư Ngang cầm khăn mặt hút khô hơi nước trên tóc cô từng tí một, dùng máy hong khô nhẹ nhàng sấy tóc, mềm mại phân tán trên ga giường.
Anh ngồi bên cạnh, ánh mắt rơi xuống gương mặt ngủ say của cô, mềm mại yên bình, đôi môi màu hồng khẽ cong lên cứ như mơ thấy một giấc mơ đẹp, ngọt ngào đáng yêu khiến đàn ông muốn ngừng mà không ngừng được.
Nhìn một lát, anh lại không nhịn được mà nhoài người đè lên người cô.
Trì Am bị anh ép buộc đến mức mơ mơ màng màng, mở mắt ra nhìn anh, chu môi: “Quan chỉ huy Tư, ngày mai anh còn phải họp đấy, đừng làm nữa được không...”
“Không sao, anh ba ngày không ngủ vẫn tỉnh táo.”
Bị anh vật lộn đến hơn nửa đêm, cuối cùng Trì Am mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Hôm sau khi Trì Am ngủ dậy, bên cạnh giường đã trống không.