Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 303: Quyến Rũ - Chương 303 Người Cá Biển Xanh



Bây giờ mọi người đều biết tối nào cô cũng xuống biển chơi với cá heo, nên mặc dù hành động trông có vẻ hơi kỳ quặc nhưng thực lực của Trì Am rõ rành rành ra đó, không có ai nghi ngờ hành động của cô nữa.

Ở thế giới này vẫn xem kẻ mạnh là vua, chỉ cần bạn đủ mạnh thì bạn làm gì cũng đúng.

Chẳng hạn như tiên cá, vì bọn họ đủ mạnh cho nên không thèm để con người vào mắt, kể cả có bị con người phát hiện thì họ cũng chẳng bận tâm.

Trì Am xuống biển chưa được bao lâu liền được một người ôm lấy từ đằng sau.

Lúc Trì Am quay đầu, gương mặt lạnh như băng của người cá khẽ cọ cọ, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Trì Am cười tít mắt với anh, vòng tay qua hông anh. Bàn tay lần mò từ vây cá nơi xương sống xuống phía dưới, không biết sờ phải chỗ nào mà cơ thể người cá trong phút chốc trở nên căng thẳng, sau đó ôm chặt lấy cô, khiến hai cơ thể khăng khít lại với nhau.

Trì Am: “...”

Trì Am lập tức rụt tay lại, bày ra vẻ mặt vô tội.

Dưới lòng đại dương tối tăm, cô không thấy rõ sắc mặt của người cá nhưng nghĩ đến phản ứng vừa rồi của anh, đoán chừng là không ổn lắm. Cô thầm nghĩ trong lòng, chỗ đó chắc là điểm mẫn cảm của anh, sau này có thời gian sẽ sờ thử xem sao, để xem có thể trêu chọc anh đến mức nào.

Ở thế giới này Tư Ngang biến thành người cá, mặc dù vẫn là tính đực nhưng chung quy vẫn có sự khác biệt. Trì Am thích nhất là trêu chọc anh, xem anh có thể chịu đựng tới đâu, chỉ cần nghĩ đến bây giờ họ là người và cá, có sự khác biệt, có lẽ đến cả chuyện ấy cũng không giống trước, cô lập tức muốn phì cười.

Người cá lại chạm vào mặt cô trước khi đưa cô đi dạo chơi dưới đại dương.

Chơi cũng được hồi lâu, anh mới đưa cô đến một bãi đá ngầm, hai người cùng ngồi nghỉ trên đá, tiện thể ăn một ít đồ ăn khuya.

Đồ ăn khuya dĩ nhiên là cá biển và thực vật.

Con cá biển đó trông rất xấu xí, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là một cục đá xám xịt, nhưng thịt của nó lại cực kỳ ngon, Trì Am không biết miêu tả thế nào, chỉ biết sau khi ăn xong cô vẫn còn chưa hết thèm.

“Ngày mai lại làm cho em ăn, đừng ăn nhiều quá.” Người đàn ông vừa nói vừa đưa cho cô một đoạn cây.

Đoạn cây này một màu trắng sữa, ở giữa có đốt, to bằng ngón tay cái. Sau khi tách ra, bên trong nó có nước cũng màu trắng sữa, uống vào giống như sữa bò những vị ngọt hơn sữa bò nhiều. Nghe nói con người đặt tên cho nó là mía sữa, giá trị dinh dưỡng chứa trong đó cực kỳ phong phủ, là một loài thực vật dưới biến mà con người thích trao đổi với tiên cá.

Trì Am hút xong một khúc mía sữa liền nói với người đàn ông ngồi bên: “Hai hôm nữa là tới đảo Whale rồi.”

Anh từ một tiếng.

Trì Am đắn đo nói: “Đến lúc đó có thể em sẽ hơi bận, nhưng chỉ cần buổi tối không có việc gì em sẽ ra bờ biển tìm anh.”

Anh lại ừ một tiếng nữa, chỉ có điều âm thanh lần này nhỏ hơn rất nhiều, nghe có vẻ không được vui cho lắm.

Trì Am đưa tay sờ sờ tại anh, tai của anh cũng như vậy cá, bé bỏng hệt cánh ve, cô cười nói: “Đợi đến khi em sắp xếp ổn thỏa cho Elena xong, em sẽ mua một con tàu ra khơi, đến khi ấy anh có thể lên tàu của em, em sẽ không để con người quấy rầy anh đâu, anh không muốn gặp họ thì không cần phải gặp.”

Lúc này anh mới vui hơn một chút, đuôi cá màu xanh nước biển khẽ quẫy dưới nước, bọt nước nhẹ nhàng bắn lên.

Trì Am tựa đầu vào vai anh, không nhịn được lại cắn môi mỉm cười.

Người đàn ông này khi vui thì sẽ quẫy đuôi trong nước, quả thực không thể thẳng thắn hơn được nữa. Xem ra sau khi biến thành người cá, tính cách của anh cũng có phần thay đổi, trông thì có vẻ lạnh nhạt nhưng thực chất có nhiều lúc tâm trạng anh đều thể hiện ra bằng cái đuôi của mình.

Mãi đến khi bóng trăng ngả về tây, Trì Am mới nói: “Em phải về rồi.”

Anh từ một tiếng, quay lại nhìn cô, mái tóc màu bạc khe khẽ tung bay trong làn gió biển, đôi mắt màu tím ánh xanh như rơi vào bầu trời đầy sao, vừa huyền bí lại vừa đẹp đẽ.

Anh nhảy xuống biển, rồi sau đó mới giơ tay bế cô từ trên bãi đá ngầm xuống, nói với cô: “Anh không thích cái gã con người tên Edward Hill đó.”

Trì Am nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, anh còn chưa tiếp xúc với Edward Hill bao giờ, sao lại không thích nhỉ?

“Em không được đến gần anh ta quá.”

Trì Am: “...”

Được rồi, cô hiểu rồi, người đàn ông này cho dù có biến thành người cá lạnh nhạt đi nữa thì tính cách vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn là kiểu ngang ngược và hay ghen như thế.

“Anh yên tâm, anh ta nghĩ em là đàn ông nên sẽ không có ý gì với em đâu!” Vì không muốn khiêu khích người đàn ông này để rồi lại bị cho vào phòng tối nên lúc này Trì Am đang cực kỳ nghiêm túc bào chữa cho mình.

Anh khẽ nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên lấy tay đặt lên chỗ ngực của cô, sau đó luồn tay vào từ vạt áo sơ mi của cô, sờ thấy áo trong, anh nói: “Sao em phải mặc thứ này? Ép ngực bằng phẳng mất rồi.”

Trời sinh người cá luôn hướng đến tự do, thể nên không thích trên người bị thứ gì bó buộc, và hiển nhiên thứ này đang bó buộc cơ thể cô.

Trì Am: “... Nếu em cởi nó xuống thì đoán chừng sẽ nhanh chóng bị gả đi đó.”

“Vậy thì đừng cởi nữa.” Anh lập tức đáp, dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Trước mặt anh có thể không mặc.”

Vừa nói anh vừa tiến lại gần, hôn một cái lên mặt cô.

Trì Am không khỏi buồn cười, rất muốn nói rằng anh có khả năng khiến em cởi chắc? Cởi rồi anh có cứng không? Nghĩ đến những lời này quá tục tĩu, lại chẳng mấy khi người đàn ông này đơn thuần như ở thế giới này, cô không muốn phá vỡ hình tượng của anh.

Nên cứ để anh tiếp tục đơn thuần như vậy sẽ tốt hon.

Trì Am nghĩ thế, lại cười tít mắt, tiến đến hôn anh.

Không lâu sau Trì Am mới biết suy nghĩ lúc này của mình ngốc nghếch biết chừng nào, người đàn ông này xưa tay chưa từng đơn thuần, khái niệm đơn thuần không nằm trong từ điển của anh.

Trì Am ôm anh thêm một lúc rồi mới nói lời tạm biệt.

Hai hôm sau, tàu biển của đội tuần tra hải quân số 7 đảo Whale đã cập bến đảo Whale.

Trì Am cảm ơn Edward Hill, cảm ơn vì anh ta đã đưa cô về đảo Whale, sau đó tạm biệt từng binh lính hải quân khác của đội số 7.

Những binh lính này đều không nỡ rời xa cô, nhao nhao nói với cô: “Joy, lần sau có thời gian thì cùng nhau ra khơi tuần tra nhé.”

Trì Am có chút dở khóc dở cười, cô không phải lính hải quân, sao có thể đi tuần tra cùng họ được?

Trì Am không sửa lại lời họ, sau khi tạm biệt họ xong cô liền rời khỏi tàu biển của đội số 7.

Vừa đặt chân xuống bến tàu, Trì Am đang chuẩn bị về nhà thì bị người ta ngăn lại. Nhìn đám người đến không có ý tốt, tay Trì Am đặt lên kiếm, nở nụ cười lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.