Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 308: Quyến Rũ - Chương 308 Người Cá Biển Xanh



Nước tiếng vang lên, hai người đồng thời trồi lên từ mặt biển.

Tóc đen ướt sũng dính trên mặt, Trì Am đẩy tóc ra, lông mi còn dính giọt nước, giọt nước trượt xuống men theo đuôi mắt, đôi mắt màu đen cười tủm tỉm nhìn người cá dưới ánh trăng, nụ cười ấm áp tươi đẹp dường như có thể xua tan tối tăm trong lòng con người.

Người cá liếc nhìn cô, ánh mắt lại rơi xuống bộ phận trước ngực của cô.

Sau khi vải bị dính nước thì ướt sũng dính trên người cô, phác thảo đường cong trên thân thể phụ nữ. Mặc dù hơi gầy yếu mảnh khảnh, nhưng đã có đủ sức hấp dẫn của phái nữ, cặp núi đôi đầy đặn trước ngực khiến bất cứ một người đàn ông nào cũng không thể dời mắt.

“Siren, xin lỗi vì đêm qua.” Trì Am đặt hai tay lên vai anh, nhận lỗi rất chân thanh: “Hôm qua em mới trở về đảo Whale, lại thêm sau này xảy ra một vài chuyện, đến tối lúc đi ngủ thì đã quá mệt mỏi, Elena còn canh giữ trong phòng khách nên quên mất ước hẹn với anh.”

Ánh mắt người cá lại dời lên mặt cô. Vẻ mặt anh lạnh lùng thản nhiên, dường như đang suy đoán lời nói của cô có đáng tin hay không.

Người cá này chẳng những tính cách lạnh nhạt, thực tế cũng rất đa nghi.

“Em hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa...”

Lúc này, một cơn sóng biển ập tới, bọt nước văng khắp nơi.

Sau đó liền thấy con cá heo kia đột nhiên nhảy lên mặt biển, bọt nước đều bắn lên người họ.

So với người cá thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng thực ra tính cách không tốt chút nào này, Ares vui vẻ tựa như một đứa trẻ vô tư lự, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, thậm chí cũng không có phản ứng nhiều đối với chuyện đêm qua Trì Am thất hứa, vui vẻ chơi đùa một mình, thỉnh thoảng lại gần góp vui.

Đã thế, hiện tại Ares vẫn còn nhỏ, vẫn là một con cá heo vị thành niên.

“Ares!” Người đàn ông bất mãn kêu một tiếng.

Nhận thấy giọng Hải Yêu Vương không vui, Ares vội lẻn vào trong biển, nhanh như chớp chạy thật xa.

Trì Am nhìn chung quanh, kéo người cá bơi về phía đá ngầm lộ trên mặt biển ở cách đó không xa.

Đằng sau đá ngầm là những tảng đá dựng đứng, hình thành một tấm chắn bí ẩn, trừ phi từ bên trên nhảy xuống, không thì sẽ rất khó phát hiện hai người bên dưới tảng đá. Nơi này cũng đã trở thành chỗ hẹn hò của họ, sẽ không có ai đến quấy rầy.

Trì Am ngồi trên đá ngầm, vừa vắt khô nước trên làn váy vừa kể cho anh nghe chuyện tối qua.

Nửa người trên của người cá nằm trên đá ngầm, phần đuôi cá ngâm mình trong nước biển, thản nhiên nghe cô kể chuyện. Mãi tới khi nghe nói trên đảo của kẻ muốn đối phó với cô, gây bất lợi cho cô, ánh mắt của anh hiện lên sự hung ác thú tỉnh.

“Chúng thật sự bắt nạt em?” Nửa người trên của anh hơi nhổm dậy, nhìn cô bằng đôi mắt hoang dã của kẻ săn mồi, giọng nói trầm thấp hơn một chút, hỏi: “Có cần anh triệu hồi động vật biển lại đây kéo chúng xuống biển ăn thịt luôn không?”

Trì Am: “...”

Đúng là quá hung tàn!

Trì Am sợ anh thật sự triệu hồi cự thú dưới đáy biển lên đây, khi đó toàn bộ đảo Whale đều sẽ gặp nạn, vội nói: “Không cần không cần, em có thể đối phó được.” Sợ anh không tin, cô lại kể chuyện mình đánh một đám lưu manh muốn cướp đồ của mình rồi cướp ngược lại chúng.

Lúc này anh mới từ bỏ ý định đó, lại nằm lên đá ngầm, tiếp tục nghe cô nói chuyện.

Song một lát sau, vẻ mặt anh thay đổi, đôi mắt màu tím thẫm sôi trào phẫn nộ, hỏi cô bằng giọng trầm thấp: “Cho nên em định khôi phục thân phận con gái, sau đó tìm một người đàn ông gả chồng?”

Trì Am nhìn bàn tay đặt trên đá ngầm của anh, phát hiện đầu ngón tay đã lộ ra móng vuốt sắc bén của dã thú, có thể dễ dàng xuyên thủng đá cứng, vây cá trên lưng dựng đứng lên, có thể thấy rõ từng cây xước mang rộ dựng đứng.

Điều này chứng tỏ anh đang trong trạng thái cực kỳ phẫn nộ.

Anh đang sờ sờ ở chỗ này, sao cô có thể gả cho người khác?

“Không phải, em không muốn lập gia đình, anh cứ yên tâm.” Cô vội vàng biện minh, chỉ sợ chọc giận hải yêu này, khi đó có lẽ anh sẽ thật sự triệu hồi động vật biển kéo đảo Whale xuống biển.

Thấy ánh mắt của anh vẫn hung ác như trước, cô vội bổ sung thêm: “Hôm nay em ăn mặc thế này là để đến đây cho anh ngắm.”

Người cá: “...”

Sau đó, Trì Am liền thấy người cá kia trở nên ngoan ngoãn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, ánh mắt khôi phục màu tím bình tĩnh, vây cá trên lưng cũng hạ xuống, cả người nhân ngư khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp như trước, đắm chìm dưới ánh trăng, linh hoạt mỹ lệ tựa như tinh linh biển cả.

Giống loài càng xinh đẹp thì lại càng hung tàn. Hiện tại Trì Am đã thật sự tin câu nói này.

Anh vươn tay kéo váy cô, nói: “Thứ này sẽ gây trở ngại hoạt động của em trong nước.”

Trì Am chu môi.

“Nhưng rất đẹp, lúc em không buộc ngực thì càng đẹp hơn.” Anh tiếp tục nói thêm, giọng điệu rất hờ hững, cứ như đang trần thuật một sự thật.

Lúc này Trì Am mới cười rộ lên, nói với anh: “Siren, anh lại đây một chút.”

Nhân ngư không biết cô định làm gì, nhưng lại không phản bác lời cô, đuôi cá rút ra từ dưới mặt biển, thân thể xích lại gần cô một chút, mãi tới khi cảm nhận thấy cô đặt đôi tay mềm mại ấm áp lên vai mình.

Thực tế người cá không thích nhiệt độ như vậy, nhưng vì là nhiệt độ trên người cô nên anh lại cảm thấy rất thích.

Lúc anh ngẩng đầu nhìn thiếu nữ ngồi trên đá ngầm, cô chợt cúi xuống, đôi môi ấm áp mềm mại đặt lên môi anh.

Còn chưa kịp khiến anh cảm nhận được đây là cái gì thì cô đã cười tủm tỉm ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười tươi tắn dưới ánh trăng thật khiến người ta vừa yêu vừa... hận.

Yêu sự khả ái của cô, hận sự trêu chọc của cô.

Vất vả lắm mới trấn an được nhân ngư, Trì Am lại nhảy xuống nước, vào biển chơi với anh.

Mãi tới khi trời đã rất khuya, Trì Am phải về trên bờ.

Trông anh rất không vui, đôi mắt màu tím phản chiếu gương mặt của cô, nhân ngư đắm chìm dưới ánh trăng càng mê hoặc lòng người hơn cả hải yêu.

“Tối mai em sẽ lại đến đây tìm anh, nhất định sẽ không thất hứa đâu.” Trì Am hứa hẹn.

Nhân ngư nhẹ nhàng đáp một tiếng. Anh đứng trong biển nhìn thiếu nữ nhân loại bước lên bờ từng bước một, mặt không biểu cảm.

Mãi tới khi trời hơi sáng, người cá mới từ đá ngầm nhảy xuống biển, trở về sâu dưới đáy biển nghỉ ngơi.

Buổi tối quẩy trong biển quá khuya, khi Trì Am ngủ dậy thì đã đến trưa.

Elena không ở nhà mà đi làm.

Mặc dù Trì Am đã nói là sẽ nuôi bà ấy, nhưng trong lòng Elena lại có chủ ý riêng, cho nên vẫn không từ bỏ công việc hiện tại.

Trì Am ăn bữa trưa bữa sáng mà Elena để lại cho mình trước khi ra khỏi nhà, vẫn ăn mặc như con trai, đeo kiếm bên hông rồi ra ngoài tìm Elena.

Nơi Elena làm việc là một tiệm may quần áo có tên là “Cửa Hàng May Mặc Ba Fez” trên đảo.

Cửa Hàng May Mặc Ba Fez toàn bán trang phục may sẵn, chủ yếu là quần áo của phụ nữ, đương nhiên cũng bán quần áo của đàn ông và trẻ em. Elena biết may đồ, hơn nữa may rất nhiều loại váy được sự yêu thích của những cô gái trẻ tuổi. Bà đã làm việc ở cửa hàng quần áo này gần mười năm, là nhân viên lâu năm của cửa hàng này.

Trì Am đứng bên kia đường nhìn vào Cửa Hàng May Mặc Ba Fez, thấy Elena đang cầm thước dây đo kích cỡ cho một cô gái. Trên mặt bà ấy mang theo nụ cười nhàn nhạt, khí chất thong dong, không nhanh không chậm, rất dễ dàng khiến người ta thả lỏng cảnh giác.

Trì Am phát hiện hình như Elena rất thích công việc này.

Đương nhiên so với công việc này, có lẽ tái hiện vinh quang quý tộc của nhà Dales thì bà ấy sẽ thích hơn.

Trì Am ngẫm nghĩ, không tiếp tục khăng khăng bắt Elena từ chức nữa.

Mấy ngày liên tiếp, ban ngày Trì Am ra bến tàu nhìn thuyền, buổi tối ra bờ biển tìm nhân ngư và cá heo chơi đùa, cuộc sống vô cùng phong phú.

Mà hành động của cô lọt vào mắt hàng xóm chung quanh lại biến thành ăn no rửng mỡ, chơi bời lêu lổng.

Phải biết rằng người trẻ tuổi chơi bời lêu lổng rất bị mọi người lên án, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đã có thể gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình rồi.

Lúc trò chuyện với bà Hall hàng xóm, Elena liền nghe thấy bà Hall nhắc tới chuyện của con gái mình.

Đối với lo lắng của bà Hall, vẻ mặt Elena hơi quái dị, sau đó cười đáp: “Joy mới về, hơn nữa đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi còn ước gì thằng bé ở nhà nghỉ ngơi lâu một chút, sau này tốt nhất đừng ra biển nữa.”

Bà Hall tán đồng: “Đúng thế, nghe bảo đám cướp biển kia càng ngày càng đáng sợ, thậm chí chúng còn nhận được sự giúp đỡ của hải yêu, có thể triệu hồi động vật biển, khiến rất nhiều tàu buôn một đi không trở lại, thật đáng sợ. Thằng bé Joy này đẹp trai, còn chịu khó làm việc, nếu nó chịu ở lại trên đảo kiếm công việc mà làm, sau này lại cưới một cô gái cần cù thật thà thì bà cũng có thể yên tâm.”

Elena: "...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.