Lần này Trì Am thật sự cười thành tiếng, nhiệt tình nhào tới ôm chầm lấy anh, nói: “Không cần đầu, một hương này là đủ rồi. Siren, em thật sự quá thích anh.”
Mặc dù người cá không nói gì, nhưng lại tự nhiên vươn tay ôm cô, đuôi cá dưới nước biển nhẹ nhàng lắc lư, tâm trạng vui vẻ của anh có thể thấy rõ ràng.
Trì Am ôm anh một lát, sau đó chậm rãi kể lại chuyện ngày hôm nay của mình cho anh nghe.
Mặc dù không cho rằng mình đang báo cáo hằng ngày để tránh người đàn ông này hiểu lầm, về sau lại đòi nhốt mình vào phòng tối, nhưng mỗi lần gặp mặt, Trì Am đều sẽ chia sẻ chuyện của mình cho anh nghe.
Nghe xong hành trình ngày hôm nay của cô, quả nhiên người cá hơi bất mãn, bóp eo cô rồi ôm chầm lấy cô, tầm mắt của hai người đối diện nhau, anh lạnh lùng nói: “Đừng quá gần gũi với giống đực nhân loại khác.”
Trì Am rất tự nhiên ừ một tiếng.
Sắc mặt của anh mới khá hơn một chút, bàn tay lạnh lẽo như nước biển sờ lên mặt cô, nói tiếp: “Chuyện đảo Whale, anh sẽ điều tra giúp em. Đám cướp biển kia dám bắt nạt em, anh sẽ triệu hồi động vật biển tiêu diệt hòn đảo của chúng.”
Không có ai biết rõ đại bản doanh của đám cướp biển ở nơi nào hơn người cá, muốn tiêu diệt chúng vô cùng đơn giản.
Trì Am: “...”
Thật sự quá hung ác.
Có một người đàn ông hung ác cỡ này, Trì Am phát hiện rất tiện lợi. Thế giới này không ai lợi hại hơn người cá có thể triệu hoán động vật biển chiến đấu, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà người cá có thể trở thành bá chủ của thế giới biển cả này.
Hai người thân mật trao đổi hơi thở cho nhau, đột nhiên tiếng ca của hải yêu truyền tới từ nơi xa.
Vẻ mặt Siren hơi bất mãn, nhẹ nhàng bịt tai cô, nói: “Đừng nghe!”
Trì Am nhìn anh, kéo tay anh xuống, tò mò hỏi: “Gần đây có người cá à? Sao họ lại đột nhiên ca hát?” Rõ ràng mấy đêm qua đều không nghe thấy tiếng hát của người cá cơ mà.
“Không phải ở gần đây, hôm nay là ngày trăng tròn, người cá...” Anh liếc cô một cái, cuối cùng không nói nốt hai chữ cuối cùng.
Trì Am chớp mắt, đang định hỏi, nhưng thấy ánh mắt thâm trầm của anh, cô sáng suốt không hỏi tiếp.
Mãi tới khi trăng ngả về tây, Trì Am mới nói lời từ biệt với anh, cố gắng ôm xương châu báu về nhà.
Đêm nay không gặp phải ngoài ý muốn, Trì Am bình yên về tới nhà, ném rương châu báu trong góc phòng khách, tắm rửa rồi đi ngủ.
Buổi sáng, Trì Am bị Elena lắc tỉnh lại.
“Angel, rương đồ trong phòng khách là sao vậy?” Elena sắp điên rồi.
Có trời mới biết buổi sáng bà ấy ngủ dậy, phát hiện trong phòng khách xuất hiện một cái rương cổ xưa dính hơi nước, mở ra thì thấy là một thùng châu báu hoàng kim thì suýt nữa nổi điên. Cả đời bà ấy chưa từng thấy nhiều châu báu hoàng kim đến thế, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, sau đó lại suy nghĩ tại sao trong nhà lại có thứ này?
Cũng giống như tiền từ trên trời rơi xuống, chỉ cần là con người thì đều sẽ bị chấn động.
Ngay sau đó, Elena ý thức được thứ này là do con gái mình mang về, cho nên mới đi lay cô dậy.
Trì Am ngái ngủ đáp: “Đó là hải yêu tặng cho con...”
Elena: "...”
Chờ đến khi Trì Am đã ngủ đủ giấc, rời giường thì phát hiện hôm nay Elena lại không đi làm mà ngơ ngác ngồi trong phòng khách. Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ của Elena, Trì Am hơi kinh ngạc vì thấy bà ấy không đi làm.
“Mẹ à, chào buổi sáng.” Trì Am chào bà ấy.
Elena cười gượng với cô, hỏi: “Con yêu, ăn sáng không?”
“Vâng.”
Khi Trì Am bắt đầu ăn bữa sáng, Elena vẫn ngồi đó nhìn cô, ánh mắt là lạ.
Trì Am ngẫm nghĩ, cuối cùng nhớ lại hôm nay hình như mình đã bất cẩn nói lỡ miệng lúc ngái ngủ, chẳng trách Elena lại có phản ứng như vậy.
Trì Am bình tĩnh ăn hết bữa sáng, quyết định trò chuyện rõ ràng với Elena.
Nghe con gái nói cô đã yêu một hải yêu cứu mình, hơn nữa quyết định đời này sẽ không gả cho ai khác ngoài hải yêu kia, Elena quả thực sắp điên rồi.
“Anh ấy là người cá, cực kỳ xinh đẹp, nếu mẹ thấy anh ấy mẹ nhất định sẽ khen ngợi vẻ đẹp của anh ấy. Không có ai đối xử với con tốt hơn anh ấy cả, lúc con gặp nguy hiểm, anh ấy đã cứu con. Ares là đồng bạn của anh ấy, lúc trước Ares cứu con cũng là do được anh ấy ra lệnh. Trong khoảng thời gian này, con thường xuyên gặp anh ấy, con đã yêu anh ấy sâu đậm...”
Trì Am cố ý dùng giọng điệu mộng ảo như thiếu nữ để thuật lại tình yêu của mình.
Elena: "...”
Nghe xong câu chuyện “Hải yêu bá đạo yêu tôi” đã được Trì Am tô điểm thêm, Elena hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Con yêu, con phải biết rằng cậu ta là người cá, là hải yêu trong truyền thuyết! Thần Biển ơi, hải yêu vĩnh viễn không thể lên đất liền, mà con người thì không thể sống dưới biển, cho nên con người không thể yêu đương với hải yêu được.”
Giống loài khác nhau thì sao yêu nhau được?
“Không sao cả, sau này con có tàu, con sống trên tàu, bọn con có thể ở bên nhau mỗi ngày.” Trì Am thờ ơ.
“Angel!” Elena tức giận nói: “Hải yêu là sinh vật cực kỳ đáng sợ, chúng có thể triệu hoán động vật biển chiến đấu, dễ dàng phá hủy một hòn đảo cỡ vừa, mang lại nguy hiểm cho con người. Hơn nữa bản tính của chúng cực kỳ hung ác, sẽ không kết bạn với con người. Hải yêu sao có thể yêu con người?”
“Tại sao lại không thể?” Trì Am hỏi lại.
Elena nhíu mày. Tại sao hải yêu lại không thể yêu con người? Bởi vì con người không phải là sinh vật sống dưới nước, hải yêu và con người, một bên chỉ có thể sống trong biển, một bên chỉ có thể sống trên đất liền, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?
Bà chưa từng nghe nói giữa nhân loại và hải yêu có tình yêu gì.
Cho nên khi nghe thấy Angel nói cô đã yêu phải một người cá, phản ứng của Elena mới gay gắt đến thế.
“Elena, mẹ không có thể có thành kiến với hải yêu được. Những gì mẹ biết đều là quan niệm cố hữu của con người thôi! Trên thực tế hải yêu cũng có những điểm khác đặc thù. Ít nhất anh ấy là khác biệt! Elena, mẹ ngẫm lại mà xem, nếu con yêu đương với hải yêu thì về sau khi con ra biển, hải yêu sẽ giúp con, không cần lo sẽ bị động vật biển tấn công nữa! Biển cả chính là thiên hạ của hải yêu, không có nơi nào an toàn hơn nơi này, anh ấy sẽ bảo vệ con bình yên, ngay cả cướp biển cũng không thể làm gì con. Elena, mẹ xem, hải yêu tốt biết bao!”
Nghe đến đây, Elena bỗng cảm thấy hải yêu cũng rất tốt...
Khoan! Không được, bà không thể bị con gái thuyết phục được. Cho dù hải yêu tốt đến mấy thì đó cũng là hải yêu!
Con người và hải yêu sẽ không thể đến với nhau!
Cuối cùng Elena vẫn bị cái lưỡi không xương của Trì Am thuyết phục... Lần đầu tiên Elena biết tài ăn nói của con gái mình lại giỏi đến thế.
Bà bất lực nói: “Angel, mẹ chỉ mong con hạnh phúc, điều này quan trọng hơn hết thảy.”
“Cảm ơn mẹ. Yêu anh ấy, con rất hạnh phúc.” Trì Am cười ngọt ngào, sau đó thay quần áo, đi ra bến tàu xem thuyền.
Bây giờ Elena đã biết tại sao con gái lại không khăng đòi mua tàu. Bây giờ có một tương châu báu hoàng kim này, mua tàu cũng không còn là hy vọng xa vời nữa.
Đến tối, bà thấy con gái mình ăn diện xinh đẹp rời khỏi nhà, cuối cùng cũng biết không phải cô đang cố gắng làm quen với váy áo để khôi phục thân phận nữ nhi, mà là có tính ăn diện thật đẹp để đi gặp tình nhân... mặc dù tình nhân này hơi khác biệt một chút.
Elena hơi não lòng.
Bà cảm thấy lúc này mình tràn đầy phiền não, nhưng không thể tiết lộ một phiền não nào cho người ngoài biết, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Tối nay, Siren mang một tin tức cho Trì Am.
“Họ đang tìm Trái Tim Đại Dương? Đó là cái gì thế?” Trì Am đần mặt ra.
Siren tựa vào đá ngầm, cắt một lát thịt cá biển mà hôm nay anh đã bắt dưới đáy biển đút cho cô ăn, đáp: “Trong truyền thuyết, đó là lời chúc phúc của Thần Biển, sở hữu nó thì có thể triệu hoán hải yêu, chiếm được quyền thống trị biển cả. Nhưng anh thấy đó chỉ là lời địa bặt của nhân loại mà thôi.”
Không ai biết rõ hải yêu hơn Hải Yêu Vương. Hải yêu không phải là sinh vật mà nhân loại có thể triệu hoán, trừ phi hải yêu đã nhận được sự giúp đỡ của người nào đó, để trả ơn mới thành lập mối quan hệ hữu nghị với con người, giúp họ thuận lợi hơn khi tiến hành di chuyển trên biển, không bị động vật biển tấn công mà thôi.
Ví dụ như cái gọi là nhận được sự giúp đỡ của băng cướp biển Skeleton cũng là như vậy. Hải yêu giúp họ triệu hoán động vật biển để họ có thể hoành hành ngang ngược trong biển, chỉ riêng điểm này đã lợi hại hơn đám cướp biển khác.
“Trái Tim Đại Dương này ở đảo Whale ư?” Trì Am kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói là bị đảo chủ đảo Whale cất giữ cho riêng mình, rất nhiều hải tặc đều muốn sở hữu nó.” Siren đáp.
Cuối cùng Trì Am cũng biết cảnh ngộ của đảo Whale mấy tháng nay do đâu mà ra, cảm thấy đảo chủ này thật xui xẻo.
Cảm khái một lát, Trì Am lập tức quên chuyện này, bắt đầu nhắc tới chuyện mình mua tàu với Siren.
Có rương châu báu hoàng kim mà Siren cho mình, Trì Am suy nghĩ rồi quyết định không mua tàu nữa. Cô sẽ thuê người chế tạo một con tàu cho riêng mình, hơn nữa chế tạo theo thiết tưởng của mình, sẽ phù hợp hơn mà mua tàu.
“Thời gian đóng tàu hơi lâu, nhưng sau khi làm xong thì sẽ càng tiện lợi cho anh lên tàu. Em muốn làm một bể bơi nhỏ trên tàu, sau này anh muốn ở trên tàu hay xuống biển đều được.”
Nghe vậy, Siren cực kỳ hài lòng. Anh hài lòng nên lại tặng cho Trì Am một rương hoàng kim châu báu nữa, để Trì Am có thêm nhiều tài chính chế tạo một con tàu thuộc về hai người, hơn nữa đưa ra ý kiến của bản thân. Để sau này được ở bên cạnh cô, anh muốn cải tạo con tàu đó càng phù hợp với nhu cầu của người cá.