Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 330: Quyến Rũ - Chương 330 Người Cá Biển Xanh



Trong sự trầm mặc đến nín thở, thiếu nữ con người kia nhẹ nhàng đưa tay vuốt lớp vảy cá phía sau lưng người cá, không biết cô làm những gì mà lớp vảy cá đang dựng ngược dần dần cụp xuống. Mặc dù đôi mắt của người cá vẫn có vẻ lạnh lùng của một con thú săn mồi nhưng đã không còn đáng sợ như trước nữa.

“Anh đừng tức giận, em nghĩ nhìn thấy anh là những người kia sẽ không dám ức hiếp em và nhà họ Dasle nữa đâu, có đúng vậy không các vị?” Trì Am nói, quay đầu nhìn về phía ban công, khuôn mặt nở nụ cười vô cùng đáng yêu.

Bây giờ cô có nở nụ cười đáng yêu đến đâu đi chăng nữa thì cũng không ai thích nổi, chỉ cảm thấy nụ cười này ngập tràn sự uy hiếp.

Người đầu tiên thể hiện thái độ là một vị quý tộc đảo Whale, Ketor Villian.

“Đúng, đúng vậy, anh người cá, anh đừng hiểu lầm.” Nói rồi ông ta thúc vào eo đảo chủ Jones để ông ta nhanh chóng thể hiện thái độ của mình, phải vượt qua cửa ải này trước rồi mới tính tiếp được.

Ketor Villian là anh của phu nhân Jones, có mối quan hệ liên hôn với nhà họ Jones, lợi ích của hai bên liên quan mật thiết đến nhau. Ông ta cũng là người biết được những tính toán trước đây của nhà họ Jones, biết chuyện một lát nữa mẹ con Dasle sẽ bị đưa ra làm vật hi sinh. Lúc đầu ông ta cũng cảm thấy đây là một kế hoạch rất tốt, vừa có thể giải quyết được phiền phức vừa có thể giải quyết cơn tức giận của em gái mình với mẹ con nhà Dasle, thật sự không có chuyện gì tốt hơn như vậy.

Nhưng ai ngờ hải yêu lại lên bờ!

Bọn họ thật sự đã tính sai mối quan hệ giữa nhà họ Dasle và hải yêu.

Hai mắt của đảo chủ Jones nhìn chằm chằm vào Trì Am, một lúc sau ông ta mới nói: “Anh người cá, tôi là ba của Angel Dasle, chúng tôi sẽ không làm hại con bé đầu, sở dĩ tôi cho quân đội tới bao vây nhà Dasle thực ra là đang bảo vệ cho con bé, bởi vì đám cướp biển kia muốn gây hại con bé.”

Nói rồi, ông ta giơ tay chỉ về nhóm cướp biển bên cạnh, lớn tiếng nói: “Những người này đều là cướp biển! Bởi vì bản ghi chép tay mà tổ tiên gia tộc Jones để lại mà bọn chúng tưởng rằng nhà họ Jones cất giấu Trái Tim Đại Dương có thể ra lệnh cho hải yêu, cho nên bọn chúng lên bờ bức ép chúng tôi. Angel suýt nữa chết trong tay bọn cướp biển nên vô cùng căm hận bọn chúng, đã ra tay mấy lần để đối phó với bọn chúng, đám cướp biển hận Angel, định làm những chuyện lợi cho con bé!”

Giọng nói của đảo chủ Jones sang sảng, vang vọng cả phủ đảo chủ, những tên cạnh cửa ở bên ngoài cũng nghe rõ ràng.

Sắc mặt của đám cướp biển lập tức trở nên đánh lại, đối tượng căm thù lập tức biến thành đảo chủ Jones, khuôn mặt vặn vẹo rúm ró.

Những người khác mặc dù biết rõ đảo chủ Jones đang đùn đẩy trách nhiệm cho người khác nhưng bọn họ đều thông minh giữ im lặng, mặc dù những lời này của đảo chủ Jones hơi ti tiện nhưng cũng có một số lời là thật, nếu như có thể mượn tay bọn hải yêu để có thể giải quyết bọn cướp biển, chuyện hời như vậy càng không có lí do gì để từ chối.

Khuôn mặt Sirens không chút biểu cảm, nhìn về phía đảo chủ Jones đang nói chuyện đầy kích động, anh cúi đầu nhìn về phía Trì Am.

Trì Am giẫm lên chiếc giác hút trên xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ, khi ông ta nhìn sang, cô nhún vai nói: “Anh không cần phải nhìn em làm gì, ông ta không phải là ba em!”

Khuôn mặt đảo chủ Jones lập tức sa sầm.

Những người khác bị thái độ phủ định thẳng thừng của Trì Am làm cho nghẹn họng, đến mức tim phổi cũng co lại, vô cùng lo lắng con hải yêu kia sẽ tức giận, nếu vậy không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Sirens nheo mắt nhìn về phía đảo chủ Jones, thấp giọng nói: “Con người kia, đừng chọc tôi điên lên.”

“Tôi thật sự là ba của con bé.” Hai tay đảo chủ Jones nắm chặt lấy lan can, khuôn mặt nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh, khí độ bất phàm, có thể thấy được sự cứng cỏi trong suy nghĩ của ông ta, trong giờ phút quan trọng, ông ta có thể vì mục đích của mình mà vứt bỏ mọi thứ, thể hiện hết ra ngoài sự gian trá giảo hoạt của một chính khách.

Lúc này, ông ta nói chuyện với Trì Am vô cùng chân thành: “Angel, năm đó vì một số chuyện nên ta mới đế hai mẹ con còn lưu lạc ở bên ngoài, đó là lỗi của ta! Biết được con là một đứa trẻ giỏi giang như vậy, ta cảm thấy rất được an ủi, ta muốn đón hai mẹ con con về nhà họ Jones, đây cũng là nhà của hai mẹ con con...”

“Không...”

Một tiếng kêu chói tai vang lên, cắt ngang những lời nói vô cùng thâm tình của đảo chủ Jones.

Đảo chủ Jones hơi chau mày, trong lòng Ketor Villian chợt có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, phu nhân Jones người vừa ngất xỉu ban nãy bật dậy như một nữ đấu sĩ, hét lên với đảo chủ Jones: “Crit Jones, ông đừng hòng đón mẹ con nhà Dasle về đây, ông nằm mơ đi! Đứa con gái riêng thấp hèn của ông không xứng để bước chân vào nhà họ Jones, ông nằm mơ đi...”

Bà ta gào thét điên cuồng, châu báu trên đầu nghiêng sang một bên rồi rơi xuống đất nhưng bà ta không hề phát hiện ra, chỉ một lòng một dạ muốn bảo vệ cuộc hôn nhân và gia đình đáng tởm này của mình.

“Mẹ!” Miriar Jones bật khóc, ôm lấy bà ta vì sợ lúc này bà ta chạy ra sẽ bị thú biển ăn thịt.

Đảo chủ Jones đã không giữ được thái độ bình tĩnh nữa, ông ta dùng ánh mắt căm hận, độc địa nhìn về phía phu nhân Jones đang gào thét điên cuồng.

Ketor Villian thầm kêu khổ trong lòng, một bên cho người kéo phu nhân Jones về phòng, một bên đánh giá con hải yêu trong sân.

Đột nhiên một bóng đen xẹt qua bầu trời, sau đó ban công nơi bọn họ đang đứng nhanh chóng bị thứ đó đập tan, những người đứng trên đó rơi xuống đất, la hét thất thanh.

"A...”

Một tiếng hét khác vang lên, đến khi mọi người nhìn rõ thì thấy đảo chủ Jones đã bị xúc tu hút lên giữa không trung, tất cả đều sợ hãi không dám nói gì.

Chiếc xúc tu đó hút đảo chủ Jones rồi ném ông ta xuống đại dương, trong tích tắc đảo chủ Jones biến mất khỏi mặt biển, không để lại một chút dấu vết nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.