Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 339: Quyến Rũ - Chương 339 Người Cá Biển Xanh



Chạng vạng tối, Trì Am thay quần áo định nhảy xuống biển tìm anh chàng tiên cá thì bất ngờ thuyền phó Jerry đến thông báo cho cô biết có một con tàu lạ đang tiến dần đến đây ở phía trước cách đó không xa.

“Là hải quân hay tàu buôn?” Trì Am hỏi.

"Đều không phải, nó có vẻ là một con tàu cướp biển.”

Trì Am trợn to hai mắt, sau đó không khỏi bật cười: “Ôi chao, vận may của chúng ta đúng là không tệ đấy.”

Jerry nghe ra sự phấn khích trong giọng điệu của cô, không nói nên lời.

Khi các tàu khác gặp cướp biển thì chỉ lo lắng bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, nhưng khi tàu của họ gặp cướp biển thì lại phấn khích như thể mình mới là người đi cướp vậy, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Đúng rồi, trên tàu này còn có một nhân ngư mà, nhân ngư đâu?

Chẳng mấy chốc mà con tàu hải tặc đã xuất hiện trong tầm mắt, cưỡi sóng mà đến.

Trì Am cầm ống nhòm nhìn một hồi, xác định tàu này là tàu hải tặc thuộc băng hải tặc Góa phụ đen, cũng có thể gọi là băng hải tặc nữ quyền trên đại dương, bởi vì tất cả hải tặc trong băng này đều là phụ nữ.

Một người phụ nữ dáng người cao ráo đang đứng trên mũi tàu, tay cầm ống nhòm quan sát con tàu đang chạy chậm rãi ở cách đó không xa.

Con tàu rất lớn, lớn hơn các tàu buôn cỡ lớn, chứng tỏ đây là một con “cừu béo”, hơn nữa hình dáng của con tàu cũng rất đẹp, có thể thấy vật liệu dùng để đóng tàu rất đắt tiền, chứng tỏ con tàu này có khả năng di chuyển ổn định trong bão, điều này lại càng khiến người ta thèm muốn hơn. Tuy nhiên, không hề có dấu hiệu gì rõ ràng trên con tàu này, không biết nó thuộc về thể lực nào, là chính phủ loài người, là tàu buôn hay là tàu cướp biển.

“Thế nào?” Nữ thủ lĩnh hải tặc hỏi phó thủ lĩnh nhiều kiến thức bên cạnh.

“Không nhìn ra, con tàu này rất mới, chắc hẳn mới đóng không quá một năm.” Phó thủ lĩnh nói.

Mấy người đẹp mặc trang phục hở hang dáng người cân đối, làn da bánh mật, người đẹp bên cạnh tràn đầy phấn khởi hỏi: "Boss, thế có cướp không?”

Nữ thủ lĩnh hải tặc rất thận trọng: “Trước tiên phải tìm hiểu cho kỹ đã.”

Khi hai con tàu đến gần nhau, người trên mỗi tàu đều có thể nhìn thấy tình hình trên tàu đối phương.

Trì Am đứng trên mũi tàu, nhìn đám người có dáng người khỏe đẹp cân đối thì không khỏi tán thưởng.

Trì Am cũng biết về bằng Góa phụ đen này từ trước, vì chính nữ thủ lĩnh hải tặc đã từng trải qua nên băng hải tặc này không máu me như các băng khác, không cho người ta đường lui, họ chỉ cướp tàu buôn, cướp xong cũng chỉ lấy đồ mình dùng được, không đuổi tận giết tuyệt người ta.

Đương nhiên theo pháp luật việc cướp biển vẫn là hoạt động không đúng, nhưng đi tàu trên biển mạnh được yêu thua, dùng năng lực của mình để cướp đồ thì cũng không thể nói là sai.

Những người trong băng cướp biển nhìn cảnh trên tàu Siren thì không nhịn được mà trầm trồ.

Bởi vì một con tàu lớn như vậy mà lại chỉ có mấy chục thủy thủ đoàn, quá vắng vẻ, nếu gặp phải hải tặc thì ngoài việc nói cho người khác biết chúng tôi là một “con cừu béo” ngoan ngoãn để bị cướp thì họ hoàn toàn không có cách nào chạy thoát.

Nhưng khi phát hiện ra các thủy thủ đoàn này đang bảo vệ cho một cô gái có dáng người tinh tế, khuôn mặt non nớt, những người phụ nữ trên tàu cướp biển lại càng thêm kinh ngạc.

Chẳng lẽ người phụ nữ kia là thuyền trưởng của con tàu không tên này sao?

Tới khi hai bên bắt đầu kêu gọi đầu hàng với nhau, Trì Am nói qua cái loa phóng thanh đơn giản: "Các bạn Góa phụ đen, các bạn có muốn làm ăn với tôi không?”

Đám hải tặc nữ: "Cái gì?”

"Tôi biết quy tắc của các cô. Trên tàu của tôi không có thứ gì mà các cô có thể cướp hết, tôi cũng không để các cô cướp con tàu này đi. Nế mặt danh tiếng tốt của các cô thì chúng ta hãy hợp tác làm ăn đi." Trì Am cười híp mắt nói, dáng vẻ nhìn rất ôn hòa lương thiện.

Các nữ hải tặc trên tàu Góa phụ đen không nhịn được mà cười phá lên.

Thủy thủ đoàn trên chiếc Siren vô cùng tức giận, dám cười nhạo thuyền trưởng của họ sao, không nhìn thử xem thuyền trưởng của họ là người hung tàn cỡ nào chứ, nếu không phải đối diện là cả đám phụ nữ thì cô đã sớm xông sang giết người rồi.

Phụ nữ khi đối mặt với phụ nữ thì lại càng dễ mềm lòng hơn.

Nữ thủ lĩnh bằng Góa phụ đen không cười, kinh nghiệm đi biển khiến cho trực giác của cô ta cảm thấy không thích hợp, nhất là người ở phía đối diện còn có thể cười nói chuyện làm ăn với bọn họ thì lại càng không thích hợp. Nếu không phải là bên kia quá ngu ngốc không làm rõ ràng được tình hình thì có nghĩa là họ có thực lực tuyệt đối để đối mặt với mọi thứ, mà cô ta thì nghiêng về vế thứ hai hơn.

Ngay lúc hai bên đang đối đầu thì chợt có một tiếng hét chói tại đột ngột vang lên.

“Nhìn kìa, dưới biển.” Có người kêu lên.

Đám phụ nữ của băng hải tặc Góa phụ đen vô thức nhìn xuống, phát hiện ra trên mặt biến vốn dĩ chỉ một màu xanh biếc chợt có một bóng đen khổng lồ dần nổi lên mặt biển. Bóng đen khổng lồ in lên mặt biển khiến lòng người phát lạnh. Họ cực kỳ quen thuộc với tình huống này, có một con thú biển cực kỳ to lớn sắp trồi ra khỏi mặt biển.

"Mấy người là người của băng hải tặc Skeleton sao?" Nữ thủ lĩnh hải tặc kinh ngạc hỏi.

Trì Am dựa vào lan can, không thèm để ý đến cái bóng cực lớn dưới biển, thản nhiên nói: "Chúng tôi không phải hải tặc, chỉ là thương nhân bình thường thôi.”

Người bên kia hiển nhiên không hề tin, nhưng lúc này thú biển đã sắp ra tới nơi, cho nên họ cũng không quan tâm được chuyện khác nữa.

“Boss, chúng ta có nên nhanh chóng rút lui không?” Phó thủ lĩnh hỏi nữ thủ lĩnh hải tặc.

Nữ thủ lĩnh hải tặc dù sao cũng đã có nhiều kinh nghiệm, tuy bóng đen con thú biển khiến cô ta mất đi cảm giác nhất thời, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Sự bình tĩnh này là do phản ứng kỳ lạ của những người ở phía đối diện, không những các thủy thủ đoàn trên tàu đối diện không hoảng sợ khi thấy con thú biển sắp xuất hiện, mà tất cả bọn họ đều bình tĩnh chờ đợi, chuyện này rất kỳ lạ.

Cô ta cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng bằng hải tặc Skeleton triệu hồi thú biển trước đây. Dù biết thú biển là do bên mình triệu hồi nhưng một số thủy thủ đoàn lúc đó vẫn rất bối rối. Dù sao thì con người và thú biển cũng không thể giao tiếp được. Nếu con thú biển không phân được địch ta tấn công họ thì bằng Skeleton triệu hồi nó đến cũng chẳng biết phải làm gì.

Nhưng những người này thì lại bình tĩnh đến khó tin.

Cuối cùng, nữ thủ lĩnh hải tặc cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.

Sau khi con tàu của băng hải tặc Góa phụ đen rời đi, bóng đen trên mặt biển cũng từ từ chìm xuống rồi biến mất.

Lúc này, trời đã chạng vạng tối.

Trì Am cởi áo choàng trên người xuống, trực tiếp nhảy xuống biển.

Trong làn nước biển ấm áp được ánh mặt trời phơi nóng, một đôi tay từ phía sau vươn ra ôm cô vào lòng, khi Trì Am quay đầu lại thì miệng lưỡi ướt át đã sáp vào, tách môi cô ra, hơi thở của đại dương lập tức chiếm cứ lấy nơi mềm mại của cô.

Soạt một tiếng, hai người nổi lên từ biển.

Trì Am vuốt mái tóc ướt đẫm trên trán ra sau đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, cười hỏi: "Vừa rồi anh triệu hồi thú biển đến à?”

“Ừ.” Tay người đàn ông trượt xuống dọc lưng cô, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực lửa: “Đáng tiếc là bọn họ không làm gì, nếu không thì con thú biển sẽ lật tàu của bọn họ.”

“Con tàu vô tội mà!” Trì Am nói lời ngay thẳng, đóng được một con tàu không dễ dàng, nếu có thể làm tàu bị hỏng hóc gì là tốt nhất.

Anh hừ một tiếng, ôm cô lặn xuống biển, hướng về nơi xa.

Tốc độ của tiên cá rất nhanh, Trì Am nhắm mắt lại, để anh đưa cô đi ngao du trong làn nước biển.

Anh đưa cô đi ngắm cảnh biển lúc hoàng hôn, những bãi san hô tuyệt đẹp và đủ loại cá sặc sỡ, cuối cùng họ ôm nhau ngồi trên bãi đá dưới ánh trắng, anh chàng rất có kỹ xảo, anh để cô ngồi trong lòng mình, không để lớp đá xù xì làm tổn thương làn da của cô.

Trì Am tựa vào trong lòng anh, nhìn nửa anh chàng nhân ngư nam ngâm nửa thân dưới trong nước biển, ý cười trong mắt dần bị ánh sao che khuất, ánh sáng đẹp đẽ chói mắt khiến anh không khỏi si mê chìm đắm trong đó, dần dần mất khả năng kiềm chế.

Khi tỉnh dậy trong tiếng sóng biển luôn không thay đổi, Trì Am thấy mình đang nằm trên tấm đệm chống thấm trên bờ bể bơi trên tàu Siren. Anh chàng tiên cá thì nằm đó nhìn cô, thấy cô tỉnh dậy anh liền nở một nụ cười thận trọng khiển ánh sao ngoài cửa sổ cũng trở nên nhạt nhòa.

Trì Am ngồi dậy, cảm nhận được sự khác lạ trên người, cô liền nói: "Anh thật quá đáng!”

Anh làm cô đến mức cô bị bế về đây mà không hề biết, có thể thấy là đã quá đáng thế nào. Trì Am cảm thấy từ sau khi ăn mặn, tên này ngày càng không biết kiềm chế, nếu không ngăn cản thì mỗi ngày đều có thể động tình.

Anh đưa một cây mía sữa qua cho cô, phản kích sắc bén: “Không phải em nói với anh là đừng dừng lại à?”

Trì Am: "...”

Trì Am nhai khúc mía sữa trong miệng, coi nó như là thịt của tên nhân ngư kia, khi gần nhai xong, anh liền duỗi tay ra mở miệng nói: "Đừng nhai, còn lại đều là bã thôi, sẽ khó tiêu đấy...”

Trì Am nhổ bã vào tay anh, thấy anh tiện tay ném vào thùng rác trên bờ rồi rửa tay bằng nước sạch, sau đó tiếp tục đút cho cô ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.