Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 355: Quyến Rũ - Chương 355 Hắc Ám Xâm Nhập



“Hai người định đến căn cứ Ánh Dương à?”

“Tất nhiên.” Trì Am trả lời: “Nếu như hai người sợ thì có thể rời khỏi.”

Khóe miệng Trần Bằng bánh khẽ co rút, bị cô chặn họng đến độ muốn trợn mắt khinh thường. Nếu họ muốn rời khỏi thì đã đi từ lâu rồi, sẽ chờ đến tận bây giờ chắc, người phụ nữ này biết rõ còn cố hỏi.

“Dị hình sơ cấp chưa tiến hóa không có trí thông minh, chúng chỉ có bản năng cắn nuốt nguyên thủy của dã thú.” Lộ Minh ở bên cạnh lên tiếng: “Trí thông minh của dị hình tiến hóa thể cấp T tương đương với trí tuệ của đứa bé ba bốn tuổi loài người, trên cấp T là cấp E. Dị hình cấp E có trí thông minh như trẻ bảy tám tuổi, mỗi một cấp bậc tiến hóa trí tuệ của chúng sẽ tăng thêm mấy tuổi theo đó...”

Trì Am yên lặng lắng nghe anh ta nói, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.

Tuy rằng sau mạt thế mấy tháng, đã có người phát hiện ra tin tức dị hình có thể tiến hóa, nhưng vẫn chưa thật sự hiểu rõ về trạng thái sau khi chúng tiến hóa cũng phân chia cấp bậc. Những chuyên gia kia vẫn còn đang nghiên cứu, vì vậy bây giờ rất nhiều nhân loại đều không rõ tình huống tiến hóa của dị hình, chỉ biết rằng chúng có thể tiến hóa, nhưng lại không biết tiến hóa xong chúng sẽ có dáng vẻ gì.

Phần tài liệu này của Lộ Minh quá tường tận chi tiết, lẽ nào lấy ra từ căn cứ Tự Do?

“Thông thường, dị hình tiến hóa đến cấp B đã có đủ năng lực lãnh đạo dị hình sơ cấp rồi, vì vậy chúng tôi cho rằng, chắc chắn trong đám dị hình tấn công căn cứ Ánh Dương lần này có một tiến hóa thể cấp B đang chỉ huy chúng nó.” Lộ Minh đưa ra kết luận.

Trì Am đồ một tiếng: “ Nếu có thể giết chết dị hình cấp B kia thì sẽ giải quyết được nguy cơ của căn cứ Ánh Dương đúng không?”

Lộ Minh gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu nói: “Dị hình cấp B rất mạnh, với thực lực hiện tại của con người thì rất khó có thể đánh bại được nó, hơn nữa trí thông minh của chúng cũng khá cao, hiểu được phải trốn tránh nguy hiểm, muốn giết chúng là chuyện rất khó. Trừ khi...”

Anh ta dè dặt, không nói nữa.

Trì Am liếc nhìn anh ta một cái, hỏi: “Trừ khi cái gì?”

Anh ta rụt rè nhìn Trì Am, mang đến cho người khác ấn tượng về một người đàn ông vô cùng chất phác hiền hậu.

Trong khoảng thời gian ở chung này, Trì Am đã hiểu rõ tính cách của hai người này, Lộ Minh chính là kiểu người bên ngoài ngây ngô bên trong thấu đáo, nhìn thì có vẻ như Trần Bằng bánh làm chủ nhưng trên thực tế, lần nào Trần Bằng bánh cũng làm theo ý của anh ta. Có lẽ họ quyết định đi cùng bọn cô, mặc cho bọn cô sai bảo cũng là quyết định của Lộ Minh.

Cũng không biết đây chính là quyết định của chính Lộ Minh hay là ý của người đứng sau anh ta.

Bây giờ chắc chắn anh ta sẽ không nói, Trì Am cũng không ép buộc, cô suy nghĩ một lát mới tò mò lên tiếng hỏi: “A phải rồi, phần tài liệu về dị hình tiến hóa này là của căn cứ Tự Do phải không?”

Lộ Minh vẫn giữ im lặng.

Trong lòng Trì Am đã hiểu rõ, sự tò mò đối với “căn cứ Tự Do” kỳ lạ kia ngày càng cao. Cô có một dự cảm, căn cứ này vô cùng quan trọng, thậm chí nó sẽ giúp cô giải đáp được một số vấn đề chưa có lời giải, ví dụ như bí mật liên quan đến Tư Ngang và dị hình.

Có lẽ lần này hai người Trần Bằng cánh đến đây để đưa tin tức cho bọn cô, sau khi truyền tin xong, bọn họ sẽ trở về phòng nghỉ ngơi.

Trì Am ngồi sau người anh chàng xinh trai, thò đầu nhìn hai bàn tay trắng nõn của cậu đang bay múa trên bàn phím, hình ảnh trên màn hình không ngừng thay đổi.

“Tôi đã lắp thêm mấy con robot ong theo dõi mini, sẽ không thu hút sự chú ý của dị hình, có lẽ ngày mai sẽ tìm được con dị hình tiến hóa thể cấp B kia.” Cậu quay đầu nói với Trì Am, cậu cũng đã nghe thấy những gì Lộ Minh vừa nói.

Trì Am hôn một cái lên gương mặt bánh bao của cậu rồi cười nói: “Em giỏi quá!”

Khóe môi cậu cong lên, trên gương mặt tự nhiên toát lên vẻ kiêu ngạo xen lẫn nét trẻ con, trông càng đáng yêu hơn.

Trì Am nhịn cười, cô hỏi lại tỉ mỉ thì mới biết, trong khoảng thời gian này, cậu đã lắp đặt khá nhiều robot ong mini theo dõi xung quanh khu vực hoạt động. Thể tích của loại robot ong này rất nhỏ, trông giống như một con ong, lại bị người cố tình giấu đi, rất ít người có khả năng phát hiện ra, dị hình càng không có khả năng chú ý đến nó. Loại robot này có tính năng theo dõi, quay chụp, di chuyển dựa theo sự hành động của bọn chúng, cũng giúp cho cậu quan sát được hoàn cảnh xung quang và xác định đường đi.

Khoa học kỹ thuật ở thế giới này phát triển nhanh hơn thế giới hiện đại của Trì Am cả nửa thế kỷ, nhất là khi tận thế sắp đến, trong tuyệt cảnh, tiềm lực của con người không ngừng bộc phát. Khoa học kỹ thuật càng phát triển nhanh, đối mặt với dị hình, con người đã phát minh ra rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật. Quân đội cũng đạt được tiến bộ rất lớn về mặt quản lý, nghiên cứu ra rất nhiều vũ khí, đột phá trước khi tập thể đến.

Đối với người bình thường, những thứ này đều là những thứ không thể tiếp xúc, ngay cả chiến sĩ Cuồng cũng hiếm khi được tiếp xúc, không có mối quan hệ thì thật sự không thể tiếp xúc được.

Tư Ngang đặt robot ong mini ra phía sau, không quan tâm đến nó nữa, cậu ngồi lên giường, không nhịn được mà ngáp một cái.

Trì Am thấy thế thì nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua thời gian ngủ của cậu thì thúc giục: “Trẻ con nên lên giường đi ngủ thôi.”

Trên mặt cậu hiện lên vẻ không vui, cậu cực kỳ ghét việc cô nói với mình bằng giọng điệu dụ dỗ trẻ con, thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Lúc trèo lên giường, anh chàng xinh trai nói với cô: “Ngày mai tôi muốn ăn bánh bao nhân gà nấm hương.”

Trì Am: “...”

Đôi mắt to tròn của cậu mở lớn, nhìn cô chăm chú.

Trì Am chỉ đành nói: “Thôi được, chỉ biết rồi, sáng mai chị sẽ nói với Lộ Minh.”

Lúc này cậu mới hài lòng nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ đẩy cô ra, ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.

Vì cậu chủ nhỏ kén ăn này, hôm sau trời vừa sáng Trì Am đã gọi Lộ Minh dậy, bắt đầu chọn món.

Sau khi Lộ Minh tỉnh dậy, khóe miệng khẽ co lại, cuối cùng đành lên tiếng: “Chỉ còn một con gà cuối cùng thôi, ăn hết thì không còn nữa đâu.”

Sau khi đi theo hai người này, anh ta phát hiện chất lượng bữa ăn của bọn họ không ngừng tăng lên. Anh ta đoán nếu còn ở thêm một đoạn thời gian nữa thì bọn họ sẽ không thể trở về với cuộc sống ăn lương khô gặm bánh bao như trước kia được nữa rồi.

“Không sao, đến lúc đó lại đi tìm, ở nơi hoang dã này có rất nhiều.” Trì Am hào hứng nói.

Lộ Minh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, cậu chủ nhỏ đã chọn món rồi, tất nhiên là phải làm xong. Nếu không cậu chủ nhỏ sẽ cho rằng bọn họ vô dụng, sẽ phát động quả bom mini trong cơ thể họ, đến lúc đó chỉ cần bùm” một tiếng thì họ xong đời.

Đợi đến khi Trì Am luyện kiếm được một lúc, Lộ Minh cũng đã làm xong bánh bao, cô lập tức đi gọi cậu chủ nhỏ dậy.

Tư Ngang mơ mơ màng màng tỉnh lại, hai mắt díp lại, gần như không mở ra được.

Có lẽ là do tối qua phải vận dụng quá nhiều tế bào não khiến cho hôm nay tinh thần của cậu rất kém, lúc tựa đầu vào trước ngực cô, cậu vẫn còn ngái ngủ. Mãi đến khi Trì Am dẫn cậu vào nhà vệ sinh, hầu hạ cậu đánh răng rửa mặt, ngay lúc cố định cởi quần đỡ lấy chú họa mi bé bỏng giúp cậu thì cậu mới tỉnh hắn.

“Cô đi ra ngoài đi, tự tôi làm được!” Gương mặt cậu đỏ bừng, ôm lấy quần, kiên quyết không để cho cô động vào.

Trì Am nhún vai, ra vẻ chẳng có gì phải xấu hổ cả, cô nói: “Em xấu hổ cái gì? Chẳng phải thứ đó của trẻ con đều giống nhau à?”

Cậu nheo mắt nhìn cô: “Cô đã từng thấy rồi?”

“... Khụ, đứa nhóc nhà họ hàng tè dầm ra quần, lúc thay quần cho nó thì có nhìn thấy.” Trì Am uyển chuyển nói, không dám nói là cô đã nhìn thấy nhiều lắm rồi, cũng là của tên nhóc này, chỉ có điều là sau khi cậu đã trưởng thành rồi mà thôi.

Cậu ừ một tiếng, vẻ mặt khó chịu nhìn cô một lúc, sau đó mới nói: “Bây giờ không phải là lúc thích hợp để cô nhìn, đợi đến lúc tôi trưởng thành rồi thì sẽ cho cô nhìn đến chán thì thôi!” Nói xong, cậu đóng sập cửa ngay trước mặt cô.

Trì Am: “...”.

Phát hiện bản thân bị cậu nhóc đùa giỡn, Trì Am cạn lời một lúc, sau đó mới xoay người đi đến phòng giám sát.

Ngồi trong đó quan sát một lúc Trì Am mới phát hiện ra con dị hình tiến hóa thể cấp B đang lẩn trốn trong đám dị hình kia.

Trông nó khá giống nhân loại, trên thân còn mặc quần áo của con người, áo sơ mi và quần màu xanh lục che đi lớp da thịt khác thường trên người, dưới chân đi một đôi giày, hai tay cũng đeo một đôi găng tay màu đen. Trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp xuống, che khuất nửa khuôn mặt. Nếu không nhìn kỹ thì người ta chỉ nghĩ rằng đây là một người có vấn đề về thẩm mỹ.

Hơn nữa, bây giờ đã là tận thế, ai rảnh mà đi quan tâm đến thẩm mỹ của người khác thế nào chứ, vì thế rất dễ khiến người ta bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.