Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 364: Quyến Rũ - Chương 364 Hắc Ám Xâm Nhập



Dưới áp lực của nữ ma vương, một đám người “lương tâm cắn rứt” nhanh chóng thả đám người đang bị trói kia ra, hơn nữa còn trả lại vật tư cho bọn họ.

Đám người kia liếc nhìn Trì Am, nhanh chóng xách đồ của mình, vội vàng đi về hướng căn cứ.

Mãi cho đến khi bọn họ đã đi được một đoạn đường, Trì Am mới lần nữa khởi động xe rời đi.

Trước khi mặt trời xuống núi, Trì Am tìm được một chỗ để ở qua đêm trong thành phố.

Tư Ngang thả robot ong ra, xem xét hoàn cảnh xung quanh. Bọn họ cũng không quan tâm đảm dị hình sơ cấp, chẳng qua e ngại những con đã tiến hóa trí tuệ đang ẩn nấp ở gần đó thôi.

Robot ong dạo một vòng, cùng với những nơi nó bay qua, trên máy tính bảng lần lượt hiện ra rất nhiều điểm đó thể hiện đường bay của nó.

Xe vừa dừng lại trước một khu chung cư thì đã nghe thấy tiếng hô hào quát mắng từ xa truyền đến, có mấy người chạy như điên về phía này, một đám dị hình đang đuổi ở phía sau họ.

Trì Am thấy thể vội rút kiếm ra, xông tới hỗ trợ.

Tư Ngang ngồi trong xe, nhìn Trì Am đi vào giữa đám dị hình, kiểm của cô rất nhanh, hầu như dị hình không có cơ hội trốn thoát dưới kiểm của cô.

Một đám người nằm liệt trên mặt đất, chết lặng nhìn thi thể bị cắt lìa của đám dị hình. Đến lúc mùi máu tươi ngút trời xộc vào mũi, sau khi chắc chắn mình vừa thoát khỏi một kiếp, cuối cùng họ không nhịn được mà khóc rống lên.

Trì Am tra kiếm vào vỏ, đi về phía Tự Ngang.

Trong vòng bán kính năm trăm mét xung quanh Tự Ngang, dị hình sẽ chọn đi đường vòng, rời xa khoảng cách này bọn chúng sẽ không có cảm giác sợ hãi. Trì Am cũng không muốn nhiều người biết sự khác thường của Tư Ngang, nhưng hai người cũng không muốn làm một người máu lạnh.

Mặc dù xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cô vẫn luôn là một người tôn trọng sinh mệnh.

Không có gì trân quý hơn mạng sống.

Trì Am mới vừa lái xe đi vào trong sân một hộ gia đình, phía sau truyền đến giọng nói đầy cảm kích.

“Chị đẹp, vừa rồi cảm ơn chị!”

Trì Am quay đầu lại nhìn, phát hiện đúng cách đó không xa là một người đàn ông trẻ tuổi cả người nhếch nhác. Bởi vì quá bẩn, không thể nhìn rõ mặt cậu ta. Cậu ta lo lắng thấp thỏm đứng đó, nhưng người này có một đôi mắt rất trong sáng, nhìn hai người bằng ánh mắt mong chờ.

Trì Am “Ừ” một tiếng sau đó nói: ”Trời sắp tối rồi, các cậu mau chóng tìm nơi an toàn nghỉ ngơi đi.”

Người nọ cảm kích đáp lại một tiếng rồi lại quan sát bọn họ, sau đó mới xoay người rời đi.

Trì Am cũng không để ý tới mấy người này, nhưng còn Tư Ngang lại không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái. Hai mắt người trẻ tuổi kia lập tức sáng lấp lánh nhìn anh.

Tư Ngang cụp mi, ánh mắt như vậy... Chậc, lại là loại người này!

Ngày hôm sau, khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, Trì Am nhìn thấy người hôm qua lại đây nói lời cảm ơn, cậu ta tới là để tự đề cử chính mình.

Người trẻ tuổi này tên là Phương Lạc Chương, là một anh chàng khá đẹp trai khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ hay thẹn thùng.

Lúc đầu cậu ta còn âm thầm moi chút tin tức của hai người, sau khi biết lần này cả hai cũng đến căn cứ Hy Vọng, vẻ mặt lập tức vui mừng, nói: “Thật tốt quá, tôi cũng tới căn cứ Hy Vọng. Tôi có người thân ở đóm, hai người có thể dẫn tôi đi cùng không? Hai người cứ yên tâm, tuy tôi không phải là chiến sĩ cuồng, nhưng tôi biết lái xe, gác đêm và làm việc nhà, còn biết làm ấm giường nữa...”

“Tài nghệ nấu ăn của cậu ra sao?” Trì Am hỏi.

Phương Lạc Chương lập tức ưỡn ngực: “Không phải tôi khoe khoang chứ, tôi chính là người đàn ông biết nướng dê nguyên con đấy!”

Trì Am lập tức đồng ý, nói: “Được, cậu đi cùng với chúng tôi, giao con dê ở phía sau xe cho cậu đấy.”

Phương Lạc Chương vô cùng mừng rõ leo lên xe của hai người họ. Tuy đãi ngộ của cậu ta chỉ là ngồi cuộn tròn phía sau như con dê bị trói kia, nhưng cậu ta vẫn rất vui vẻ, còn hứng thú chào hỏi con dê kia: “Chào anh dê, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn nhé.”

Chú dế này không hề có hứng thú với người muốn đem nướng nguyên con, nó quay đầu kêu be” một tiếng.

Tư Ngang không có ý kiến gì với chuyện này, suốt hành trình anh đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Mỗi khi Phương Lạc Chương bắt gặp ánh mắt của anh, cậu ta đều không nhịn được cứng đờ cả người, nhưng vừa nhìn thấy Trì Am, cậu ta lập tức vui tươi hớn hở.

Dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Việc này làm cho cậu thiếu niên càng thêm không vui, ánh mắt nhìn Phương Lạc Chương càng thêm ấm trầm.

Phương Lạc Chương là một người rất nhạy cảm, phát hiện cảm xúc của Tư Ngang thay đổi, cậu ta lập tức tỏ thái độ khác với Trì Am, cười ha ha nói: “Nữ hiệp, chị thật lợi hại! Chị là người của thể gia cổ võ sao? Tôi có thể nhận chị làm thầy được không? Về sau chị chính là thầy của tôi, một ngày làm thầy cả đời làm mẹ, tôi chính là con trai của chị...”

Da mặt dày Vô địch thiên hạ!

Trì Am cảm thấy người này rất biết cách chọc cười, cô cười nói: “Tôi không nhận học trò, hơn nữa bây giờ cậu cũng lớn tuổi quá rồi, không thích hợp đi theo con đường võ thuật, sẽ vô cùng vất vả.”

“... Tôi mới hai mươi tuổi, không già chút nào hết! Nữ hiệp, chị phải tin tưởng em là người có thể chịu cực khổ đấy!”

Có Phương Lạc Chương ngây thơ ngốc nghếch này gia nhập, dọc đường đi vui vẻ hơn nhiều.

Phương Lạc Chương là một người thích nói nhiều, chuyện gì cũng có thể lảm nhảm một hồi, nói chuyện phiếm cùng cậu ta, thật sự chọc người ta không cười không được.

Giữa trưa bọn họ chọn một thôn có giếng nước để nghỉ ngơi, Phương Lạc Chương cố gắng tranh thủ thể hiện bản thân.

Cậu ta vén tay áo lên, dùng nguyên vật liệu đơn giản nhất làm ra một nồi mì thịt bò chua cay ngon miệng, Trì Am và Tư Ngang ăn đến cả người đầy mồ hôi, rất tán thưởng tài nấu nướng của cậu ta.

“Nhà tôi mở quán ăn, cha mẹ tôi đều hy vọng sau khi tốt nghiệp tôi có thể kế thừa y bát. Nhưng tôi lại không thích mà thích chơi game, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ làm về game. Nhưng mà...” Nói tới đây, vẻ mặt cậu ta trở nên hơi ảm đạm.

Trì Am cho rằng bởi vì mạt thể đến, khiến mộng tưởng của cậu ta tan vỡ, cô thương hại an ủi đôi câu.

Phương Lạc Chương lại càng buồn bã.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Lạc Chương tự giác đi chăn dê.

Trì Am và Tư Ngang đứng dưới bóng cây nhìn Phương Lạc Chương vừa chăn dê vừa bện cỏ, cô hỏi: “Tự Ngang, hình như cậu ta rất sợ anh.”

Tư Ngang “Ừ” một tiếng.

“Hơn nữa, hình như cậu ta biết anh.” Trì Am vuốt cằm, nhớ lại thái độ kỳ quái của Phương Lạc Chương, luôn cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng.

Năm thứ hai mạt thế, loài người xảy ra thay đổi rất lớn. Rất ít người có tính cách lạc quan, rộng rãi đến mức có hơi ngây thơ ngốc nghếch giống như Phương Lạc Chương. Trì Am có thể cảm giác được cậu ta không có ý đồ xấu, chỉ đơn giản muốn đi theo bọn họ, mục đích giống như ôm đùi, như thể đã biết được thực lực của hai người từ lâu.

Không, cậu ta biết Tư Ngang nhưng lại không biết rõ về cô. Ngày hôm qua khi nhìn thấy cô ở bên cạnh Tư Ngang, trông cậu ta có vẻ vô cùng khiếp sợ.

Trì Am nghĩ mãi không ra, dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa.

Dù sao Phương Lạc Chương muốn đi theo bọn họ, sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ mà thôi.

Lúc này đã là tháng chín, mùa hè chậm chạp mãi không đi, ban ngày mặt trời vẫn chói chang, phơi đến mức làm người ta khô héo.

Sau khi giết một con tiến hóa thể cấp T, Trì Am lau mồ hôi, cả người không còn chút tin thần.

Phương Lạc Chương đưa một chai nước có ga để trong tủ đông nhỏ trên xe cho cô rồi hỏi: “Chị Trì, buổi tối chị muốn ăn gì không?”

“Gì cũng được, làm chút món khai vị thôi.” Trì Am thuận miệng nói.

Phương Lạc Chương nhanh chóng có ý tưởng, vui mừng hớn hở đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Trì Am và Tư Ngang ngồi hóng mát cùng nhau, nhìn cậu ta đang ngồi một góc xem xét nguyên liệu nấu ăn, sau đó hỏi: “Còn mấy ngày nữa thì về tới căn cứ Hy Vọng?”

“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, năm ngày nữa là về đến nơi.” Tư Ngang nói tiếp: “Nhưng cô biết đấy, đường xá đã nhiều năm không tu sửa, hư hao nghiêm trọng cũng không dễ đi.”

Từ Nam ra Bắc, hầu như bọn họ đã đi hơn phân nửa đất nước.

Trì Am dự định trên đường sẽ bị chậm trễ thêm mấy ngày, chắc hẳn mười ngày sẽ về đến nơi, nhưng với điều kiện là không đụng phải chuyện ngoài ý muốn.

Có một số việc đã trải qua rồi thì không nên nhắc đi nhắc lại làm gì. Bọn họ đi thêm hai ngày thì gặp phải Vệ Đông và Bàng Thiến ở một thị trấn nhỏ.

Vệ Đông và Bàng Thiên vẫn luôn đi về hướng Bắc đuổi theo bọn họ. Trì Am vì bị thương nên phải dưỡng thương một tháng trong núi, nên tốc độ chậm hơn họ nhiều, nhưng thật không ngờ sẽ gặp lại họ ở nơi này.

Lúc ấy hai người đang bị một đám dị hình vây tấn công, chỉ huy đám dị hình là một tiến hóa thể C.

Thoạt nhìn sắc mặt Phương Lạc Chương trắng bệch, hai chân mềm nhũn.

Cậu ta biết thế giới bây giờ là mạt thế, nhưng cậu ta may mắn chỉ từng gặp phải dị hình sơ cấp, đám dị hình sơ cấp đã lợi hại như vậy rồi, càng không cần nhắc tới tiến hóa thể. Đột nhiên nhìn thấy bọn chúng có hình thể và diện mạo giống như con người, như thể một người mang khuôn mặt bị hủy dung, quả thật khiến người ta không nhịn được muốn nôn ra.

Đám dị hình tiến hóa này này thật sự quá xấu!

Tiến hóa thể xấu như vậy, làm sao còn có người có thể thích chúng nó được? Thật là khẩu vị nặng mà!

Thấy Vệ Đông và Bàng Thiến sắp không cầm cự được nữa, cuối cùng Trì Am cũng ra tay.

Trì Am dẫm lên đầu tường, từ trên cao nhảy xuống, nhảy vào giữa đám dị hình. Trong ánh mắt kinh ngạc của Vệ Đông, một tay cô xách anh ta lên quăng ra ngoài, còn Bàng Thiến, cô không màng đến cô ta.

Kiếm khí như sương, nơi nào kiếm đi qua máu bắn vòng ba mét.

Cô vượt qua đám dị hình, đi đến trước con tiến hóa thể cấp C, ánh mắt nó lộ ra vẻ lạnh lùng đặc trưng của loài bò sát, há mồm phát ra tiếng kêu gào triệu hoán dị hình gần đó đến đây.

Đáng tiếc vì Tư Ngang ở đây, những con dị hình sơ cấp cũng không bị triệu hoán đến.

Sau khi con tiến hóa thể C phát hiện điều này, nó vô cùng tức giận, lao về phía Trì Am.

Trì Am bay người lên, chém kiếm vào cổ nó, để lại những dấu vết hơi nông, rạch ra một đường trên lớp vảy cứng rắn. Một vệt máu đặc sệt tanh hôi thấm ra giống như một vết máu đông, chậm chạp chuyển động.

Cơ thể của dị hình cấp C không cứng rắn như cấp B, Sau khi Trì Am phát hiện ra điểm này, cô tiếp tục làm thử nghiệm.

Cuối cùng con dị hình cấp C này đã bị chặt thành từng khúc, mất mạng dưới sự thử nghiệm của Trì Am, Vệ Đông nhìn thấy mà muốn nôn.

Bàng Thiến mất sức nằm rạp bên góc tường, nhìn cảnh này với vẻ mặt không cảm xúc. Cô ta vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm máu trên cánh môi, máu đó trộn lẫn giữa máu cô ta cùng dị hình, vô cùng tanh tưởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.