Người phụ nữ đến tìm Tư Ngang tên là Nghê Hi, một nhân viên nghiên cứu trong viện nghiên cứu của căn cứ Hy Vọng, cũng là trợ lý trong viện nghiên cứu được Tư Ngang nể trọng.
Sau khi biết Tư Ngang đã trở lại, Nghệ Hi lập tức đến đây, báo cáo những thứ cần thiết báo với anh trước tiên, hơn nữa chờ đợi chỉ thị của anh.
Sau khi nghe xong, Tư Ngang nói: “Ngày mai tôi sẽ đến viện nghiên cứu.”
Có nghĩa là hôm nay anh không có ý định đến đó.
Nghe xong, Nghệ Hi cũng không ép buộc, bỏ lại một phần tư liệu mà mình đã in ấn trước rồi xin phép rời đi.
Đi một cách dứt khoát lưu loát.
Đối với người làm nghiên cứu mà nói, thời gian chính là tiền bạc, thời gian của họ lúc nào cũng không đủ, cho nên khi xử lý công việc cũng dứt khoát nhanh chóng, không lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết.
Phương Lạc Chương không nhịn được mà nhìn trợ lý trong viện nghiên cứu của căn cứ Hy Vọng này, vẻ mặt hơi quái dị.
Nếu ký ức của cậu ta không sai thì bên cạnh Tư Ngang không có trợ lý tên là Nghệ Hi. Một người phụ nữ xinh đẹp xuất sắc như vậy, còn là trợ lý của Tự Ngang, đáng lẽ cậu ta phải từng nghe nói, hoặc có thể nói là không thể nào không cho cô ta “đất diễn” được, vậy thì chỉ có một khả năng thôi.
Sau khi Nghệ Hi rời đi, Tư Ngang kể cho Trì Am nghe chút chuyện nhà họ Tư.
Cha mẹ Tư Ngang lần lượt qua đời vì tai nạn sau khi anh chào đời không lâu, hiện giờ nhà họ Tư chỉ còn lại hai ông cháu, còn có một cặp vợ chồng đã làm việc ở nhà họ Tư hơn nửa đời người, họ Tôn, họ phụ trách chăm lo ăn mặc ở đi lại cho hai ông cháu.
Thím Tôn bưng trà lên cho họ, sau đó vui vẻ đi dọn dẹp phòng cho họ.
Hơi trễ một chút, cuối cùng sau khi công việc trong căn cứ tạm thời kết thúc, Tướng quân Tư vội vàng về nhà.
Nhà họ Tư nằm trong nội thành căn cứ, là một căn biệt thự nhỏ, diện tích đương nhiên không thể so sánh với biệt thự trước tận thế được, nhưng trong căn cứ tấc đất tấc vàng đã xem như hoàn cảnh cư trú không tệ.
Tướng quân Tư vừa bước vào cửa nhà thì thấy trên mặt có trong sân có một con dê đang nhàn nhã gặm cỏ, thỉnh thoảng cất tiếng kêu “Be” thật dài.
Tướng quân Tư: “...”
Thím Tôn đang tưới nước cho mặt cỏ thấy Tướng quân Tư thì vui vẻ nói: “Ông chủ đã về, bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”
Tướng quân Tư ừ một tiếng, lại nhìn con dê đang gặm cỏ non dưới chân tường. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, dáng vẻ nhởn nhơ của nó khiến ông dường như trở lại quãng thời gian trước tận thế.
“Con dê này từ đâu ra vậy?”
“Cậu chủ với cô Trì mang về để bồi bổ cho ông.” Thím Tôn báo cáo chi tiết, cực kỳ có ấn tượng tốt với Trì Am, thực lực cao cường, còn rất lễ phép, biết hiếu thuận người già, không có cô gái nào phù hợp với cậu chủ nhà mình hơn cô ấy.
Tướng quân Tư: “...”
Tướng quân Tư bước vào nhà với tâm trạng vi diệu, thấy cháu trai và cháu dâu tương lai đều ngồi trước bàn ăn chờ mình.
Trong bếp có hai đầu bếp đang bận rộn, một người là đầu bếp Tôn đã phục vụ hơn nửa cuộc đời cho nhà họ Tư, một người là người trẻ tuổi hôm nay cùng nhau trở về, thanh tú bẽn lẽn, ánh mắt trong veo sáng sủa, thoạt nhìn như một đứa trẻ chưa rành thế sự.
công nội!”
“Ông Tư, ông đã về rồi.”
Trì Am và Tư Ngang đứng dậy nghênh đón.
Tướng quân Tư đi tới, ra hiệu cho họ cùng nhau ngồi xuống, ăn cơm trước đã.
Sau khi ăn bữa tối xong, Phương Lạc Chương cắt một đĩa trái cây bưng ra, sau đó đi vào căn phòng mà vợ chồng thím Tôn đã chuẩn bị cho mình để nghỉ ngơi, để lại hai ông cháu và Trì Am trò chuyện với nhau.
Tư Ngang kể lại chi tiết quá trình họ xuống phía nam lần này cho Tướng quân Tư, đồng thời cũng nói tới sau khi Trì Am cứu anh, họ đã cùng nhau lên phía bắc.
Tướng quân Tư bình tĩnh lắng nghe, vẻ mặt trông rất lạnh lùng. Mãi tới khi Tư Ngang nói xong, ông mới lên tiếng: “Hiện giờ rất nhiều người đều theo dõi căn cứ Tự Do, nơi đó đúng là rất quái dị, nhất là mấy người cầm quyền của căn cứ Tự Do, họ đối với cháu...” Đến cùng không biết nên định vị những người này như thể nào.
Tướng quân Tự có cảm giác như cháu trai của mình là miếng mồi ngon, thu hút rất nhiều kẻ kỳ quặc, họ đều coi cháu trai mình như mục tiêu, theo dõi căn cứ Hy Vọng, chỉ cần có một chút động tĩnh thôi là sẽ khiến họ căng thẳng.
Đương nhiên những người này che giấu rất kín, nhưng sau khi đã chịu thiệt thòi từ chỗ Đào Vi Lan một lần, Tướng quân Tư đã hạ quyết tâm chỉnh đốn căn cứ, thế mới phát hiện trong đó có nhiều mờ ám đến vậy. Không biết vì lý do gì mà những người kia đã sớm thò tay vào trong căn cứ Hy Vọng.
Sau vụ này, ông không hề do dự diệt trừ những nhân tố không ổn định đó, qua chuyện này cũng khiến ông biết được tâm tư của những người kia.
Cuối cùng, Tướng quân Tư chỉ có thể nói với cháu trai: “Cháu yên tâm, ông đã kêu người theo dõi căn cứ Tự Do rồi, sau này cháu cần thận một chút.”
Nghĩ tới chuyện đám người ở căn cứ Tự Do đều rình rập cháu trai của mình, trong lòng Tướng quân Tự cực kỳ không vui. Những kẻ không biết lại lịch là gì đó thật sự quái dị, cứ như thể biết được rất nhiều chuyện mà người thường không biết, ngược lại khiến họ không thể ra tay khinh suất.
Dù sao hiện giờ cảnh ngộ của nhân loại thật sự rất tệ, trong lúc chiến đấu với dị hình, nhược điểm của nhân loại quá rõ ràng. Nếu có thể, họ vẫn hy vọng có thể mở rộng càng nhiều không gian sinh tồn cho nhân loại, chứ không phải chỉ lo đối phó với cháu trai của ông chứ không chịu nghĩ cách đối phó với dị hình như đám người ở căn cứ Tự Do kia.
Tư Ngang đáp lời.
Sau đó Tướng quân Tư lại nói với Trì Am: “Am Am, vất vả cho cháu rồi. Sau này cháu cứ yên tâm ở đây, coi nơi này như nhà của mình.”
Trì Am cười đáp lời, trông rất ngoan ngoãn.
Quả nhiên vẻ mặt Tướng quân Tư càng dịu đi, mặc dù nhìn chưa đầy năm mươi tuổi nhưng thực tế ông đã bảy mươi, trở nên trẻ hơn một chút nhờ gien tiến hóa, nhưng trên bản chất thực sự là một ông cụ, tính cách cũng bảo thủ như rất nhiều người già khác, chỉ thích những đứa trẻ ngoan ngoãn.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là cháu trai của ông thích.
Sau khi hiểu biết toàn bộ sự việc, Tướng quân Tư liền kêu hai người trẻ tuổi đi nghỉ ngơi, còn ông thì vào thư phòng tiếp tục làm việc.
Muốn quản lý tốt một căn cứ không dễ dàng, nhất là thời kỳ nhạy cảm này, nếu không phải ông đã trở thành Chiến sĩ cuồng thì gần như không có tinh lực chịu đựng.
Trì Am và Tư Ngang cùng nhau lên lầu, sau đó phát hiện thím Tôn lại không dọn dẹp phòng cho khách cho mình.
“Đây là phòng của cô.” Tư Ngang dẫn cô vào một căn phòng ngủ.
Trì Am chỉ nhìn liếc qua một cái, khóe miệng đã run rẩy: “Đây là phòng của anh thì có.” Phong cách trang trí nam tính rõ ràng, cực kỳ có đặc sắc cá nhân của Tư Ngang, khiến người ta vừa nhìn đã biết.
“Bây giờ cũng là của cô.” Cậu nói, sau đó mở tủ đồ tìm quần áo, chuẩn bị đi rửa mặt.
Trì Am còn định khách sáo mấy câu: “Thân là khách, vừa đến đã chiếm phòng của chủ nhân thì không ổn đâu.”
“Đương nhiên là chúng ta ngủ cùng nhau.” Thiếu niên xoay người, cười như không cười nhìn cô: “Chẳng phải chúng ta vẫn ở bên nhau à?
“Đó là lúc ở ngoài...”
“Ở đây cũng thế. Dù sao sau này cô cũng phải gả cho tôi. Hay là cô không muốn ngủ cùng tôi?” Nói tới đây, sắc mặt anh tối tăm nhìn cô, cứ như thể chỉ cần cô nói một chữ không thì anh sẽ lập tức bum trời bum đất bum cả cô.
“Không phải!” Vẻ mặt Trì Am chân thành: “Mặc dù bây giờ anh chỉ là đứa trẻ...”
“Tôi không phải là trẻ con!”
“Nhưng trong anh chính là như vậy mà!”
Thiếu niên lập tức nổi giận nhào tới, Trì Am nhẹ nhàng nhảy lên, thoáng chốc đã nhảy đến cửa sổ, thấy anh nhào bổ lên giường, không nhịn được mà che mặt lại.
Cô thật sự không cố ý.
Theo tu vi của Trì Am dần dần tăng lên, vũ lực của cô cũng đang tăng lên, còn cậu thiếu niên thì cứ như gà con, ngoài bộ não thông minh tuyệt đỉnh ra thì không thấy có chút vũ lực nào, suốt chặng đường đều do Trì Am bảo vệ anh.
Sợ anh thật sự nổi giận, Trì Am nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ.
Cô kéo cậu chủ nhỏ nằm trên giường không chịu đứng dậy, nâng mặt anh rồi thực hiện nụ hôn vạn năng, vừa hôn lên mặt anh vừa dỗ dành: “Được rồi được rồi, đừng giận, vất vả lắm mới về đến nhà, mau đi tắm đi, ngày mai còn phải đến viện nghiên cứu nữa mà.”
Anh âm u nhìn cô một cái rồi xoay người vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái rầm.