Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 372: Quyến Rũ - Chương 372 Hắc Ám Xâm Nhập



Các Chiến sĩ cuồng khác canh gác chung quanh. Họ dùng một loại máy thăm dò do Tư Ngang phát minh, có thể phát hiện tung tích của dị hình trong phạm vi một cây số. Đương nhiên, dị hình sơ cấp không cần để ý, thứ họ cần đề phòng là thể tiến hóa, bởi chúng không sợ Tư Ngang, thậm chí còn ra lệnh cho dị hình sơ cấp khác xông tới tấn công họ.

Tục ngữ nói quái vật không đáng sợ, chỉ sợ quái vật có trí tuệ! Thể tiến hóa sau khi có trí tuệ thì đã biết mai phục tập kích, gây ra thương vong lớn hơn cho nhân loại, khiến người ta thật sự không thể không đề phòng.

Nấu cơm xong, Phương Lạc Chương đưa cơm cho hai vợ chồng Trì Am đang nghỉ ngơi trong xe, sau đó bưng phần cơm của mình lại gần ba nhân viên nghiên cứu, lặng lẽ quan sát họ.

Thực ra người mà cậu ta quan sát chỉ có một, đó là Nghê Hi.

Cậu ta cực kỳ tò mò về Nghê Hi. Tiếc rằng bình thường Nghê Hi ru rú trong viện nghiên cứu, không thể tiếp xúc. Lần này hiếm lắm mới có cơ hội xuất hành với Tư Ngang, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.

Nghê Hi vừa ăn cơm vừa xem tư liệu trong tay, nhìn cậu ta một cái.

Phương Lạc Chương lập tức đáp lại bằng nụ cười ngốc nghếch.

Thế nên Nghê Hi không để ý. Vào thời điểm nào đó, kiểu người ngốc nghếch này rất dễ dàng khiến người khác thả lỏng cảnh giác, Phương Lạc Chương chính là loại người đó.

Ngày đầu tiên không xảy ra tình huống gì, họ thuận lợi vượt qua.

Hôm sau, họ phát hiện đoạn đường này không hề dễ đi.

Con đường từ căn cứ Hy Vọng đến căn cứ Đào Nguyên rất ít có người qua lại, cũng không có ai thu thập vật tư ở đây, dẫn tới không ai thanh lý con đường này, cực kỳ gồ ghề, nhiều lúc còn phải xuống xe đi bộ, dẫn tới tốc độ của họ càng ngày càng chậm.

Ngoài ra, dị hình ở đây cũng nhiều.

Họ gặp phải một đám dị hình bị thể tiến hóa cấp T thao túng ùa lên tấn công họ, nhưng còn chưa tiếp cận thì đã bị một đám Chiến sĩ cuồng dùng súng bắn phá, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa động tác cũng rất nhanh nhẹn, không chỉ bắn chết đám dị hình sơ cấp mà còn xử lý luôn cả con thể tiến hóa cấp T kia.

Trì Am hoàn toàn không ra tay.

Có điều, cho dù sức chiến đấu của các anh lính rất mạnh thì cũng không chịu nổi dị hình trên con đường này quá đông, nhất là thể tiến hóa cũng nhiều.

Trước tận thế, vùng này thuộc khu vực dân cư đông đúc của phía đông duyên hải, dị hình đương nhiên cũng thích chạy sang bên này hoạt động, không biết đã ăn thịt bao nhiêu người, dẫn tới thể tiến hóa ở khu vực này cũng nhiều hơn những nơi khác trong Hoa Quốc.

Mới qua một buổi sáng mà họ đã gặp phải mấy con thể tiến hóa, mặc dù đều là thể tiến hóa cấp T, song cũng nói rõ một vấn đề.

“Đi tiếp về phía đông, có phải chúng ta sẽ gặp nhiều thể tiến hóa hơn không?” Phương Lạc Chương nổi da gà.

Nghê Hi bình tĩnh nói: “Càng đi tiếp, đẳng cấp thể tiến hóa sẽ càng ngày càng cao.”

Phương Lạc Chương càng hoảng sợ nhìn cô ấy, cho rằng cô ấy đang nói đùa.

Nghê Hi lạnh lùng cao quý liếc xéo cậu ta, bày tỏ mình chưa bao giờ nói đùa.

Quả nhiên, thể tiến hóa kế tiếp xuất hiện phân bố không đồng đều từ cấp E đến cấp C, may mà họ không gặp phải thể tiến hóa cấp B.

Ngay cả Trì Am cũng cảm thấy thể tiến hóa cấp B khó giải quyết. Kiếm của cô không có cách nào chém đứt lớp vảy cứng của thể tiến hóa cấp B, giết chết chúng. May mà bây giờ mới là năm thứ hai tận thế, còn chưa tiến hóa ra quá nhiều thể tiến hóa cấp B, không thì cảnh ngộ của nhân loại sẽ càng ngày càng gian nan.

Còn thể tiến hóa cấp A, đến nay nhân loại vẫn chưa gặp phải, cho nên không thể phán đoán đã có dị hình thể tiến hóa cấp A hay chưa.

Sau khi gặp phải thể tiến hóa cấp C trở lên, cuối cùng Trì Am cũng ra tay.

Tốc độ và công kích của thể tiến hóa cấp C càng sắc bén hơn, với thực lực của nhân loại hiện tại, chỉ bằng mắt thường rất khó nắm bắt được quỹ tích hoạt động của chúng, trừ phi dùng vũ khí có lực sát thương trên diện rộng. Nhưng không đến lúc cần thiết thì tốt nhất là không cần dùng, để tránh phạm vi bùng nổ quá lớn sẽ lan đến chính mình thì không hay.

Cho nên sau khi gặp phải thể tiến hóa cấp C, mặc dù các binh lính cực kỳ ăn ý, năng lực đoàn chiến rất mạnh, có thể ngăn chặn thế tấn công của nó, song trong lúc nhất thời không thể giết nó được.

Đây là một trận chiến tiêu hao.

Trì Am cầm cổ kiếm, thân thể đột nhiên bay lên, xông về phía thể tiến hóa cấp C được đông đảo dị hình vây quanh.

Binh lính che chở các nhân viên nghiên cứu vừa đánh vừa lui, hai khẩu súng trong tay Tư Ngang đồng thời bắn phá, dị hình sơ cấp không ngừng ngã xuống, Nghê Hi và hai nam trợ lý cũng có tài thiện xạ, họ vẫn bình tĩnh thong dong đi theo nhịp độ của Tư Ngang, chỉ mình Phương Lạc Chương là còn gà con thật sự, cứ như một quả tạ, chỉ có thể đi theo đoàn người, còn phải chú ý đừng bị bỏ lại đằng sau.

Một con dị hình từ trên tường nhào tới, móng vuốt sắc bén sắp sửa cào trúng lưng Phương Lạc Chương, Nghê Hi lập tức kéo cậu ta sang một bên, nòng súng nhắm ngay đôi mắt của dị hình, dị hình gào lên rồi gục ngã.

Mùi tanh hôi lan tràn, khiến người ta buồn nôn.

Đầu Phương Lạc Chương đầy mồ hôi, hai chân mềm nhũn, mùi tanh gay mũi khiến cậu ta không nhịn được mà nôn khan.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau!” Nghê Hi kéo cậu ta một phát, đồng thời đối phó với đám dị hình sơ cấp trèo tường nhào tới. Cô là Chiến sĩ cuồng, mặc dù thường ru rú trong viện nghiên cứu, nhưng sức chiến đấu mạnh hơn người thường rất nhiều.

Phương Lạc Chương yếu ớt đáp một tiếng, nhanh chóng chạy theo cô.

Bên kia, cuối cùng Trì Am cũng đi đến trước mặt thể tiến hóa cấp C, thanh kiếm trong tay hóa thành hàng hàng lưỡi dao, kiếm khí như sương, đi qua nơi nào dị hình sơ cấp nơi đó bị chém thành từng khối.

Thể tiến hóa cấp C nhìn chằm chằm vào cô bằng con ngươi đặc trưng của động vật máu lạnh, không ngừng lùi về sau. Nó đã biết nhân loại này cực kỳ đáng sợ, cảm nhận được sự nguy hiểm từ trên người cô.

Trì Am xoay người nhảy lên bức tường bên cạnh, mượn lực xoay một vòng, nhanh chóng bắn ra ngoài, thanh kiếm đảo ngược lướt qua bên cạnh dị hình cấp C, đầu của nó vẫn còn giữ nguyên tư thế chuyển động, mấy giây sau đột nhiên văng lên trời, máu đen đặc sệt bắn ra bên ngoài, dính vào bức tường trên con phố.

Trì Am chậm rãi đặt chân lên cột đèn ở ven đường, đứng đó nhìn bầy dị hình bên dưới.

Không có sự chỉ huy của thể tiến hóa cấp C, dị hình sơ cấp như vừa tỉnh mộng, bị hoảng sợ bởi khí tức trên người Tư Ngang, lùi lại như thủy triều.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt lấp lánh nhìn Trì Am đứng trên cột đèn.

Nhát kiếm vừa rồi cực kỳ đẹp mắt, rất nhiều người đều chứng kiến, kích động phấn chấn không nói nên lời, cứ như được xem một buổi trình diễn võ thuật cổ điển phấn khích.

Mãi tới khi toàn bộ dị hình đều bỏ trốn, Trì Am mới nhảy xuống cột đèn, hỏi: “Mọi người có sao không?”

“Không sao.” Tư Ngang đáp: “Có mấy người bị thương, tìm một chỗ để chữa trị trước đã.”

Sau khi tìm được một chỗ coi như sạch sẽ ở gần đó để nghỉ chân, Tư Ngang kêu Nghê Hi dẫn hai nam trợ lý đi chữa trị cho các binh lính bị thương, còn mình thì ngồi một chỗ, mở máy tính bảng tiếp tục theo dõi tình hình chung quanh.

Dị hình trong thành phố này nhiều đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Trì Am ôm kiếm ngồi bên cạnh anh, vừa uống nước vừa quan sát chung quanh.

Lúc này họ phải xuyên qua một thành phố không người. Trước tận thế, thành phố này là một thành phố lớn đông dân cư, mà giờ đây người trong thành phố có bỏ trốn, có đã chết. Thông qua biểu hiện trên màn hình máy tính bảng, hoàn toàn không nhìn thấy chấm xanh đại biểu cho con người trong thành phố này, tất cả đều là chấm đỏ dày đặc, nghiễm nhiên đã trở thành thành phố của dị hình.

Họ muốn đến căn cứ Đào Nguyên thì cần phải đi qua thành phố này. Mặc dù có thể đi đường vòng, nhưng cần phải tốn thời gian gấp mấy lần.

Sau khi quan sát chung quanh xong, Trì Am lập tức nhìn Nghê Hi. Phương Lạc Chương đang đi theo bên cạnh cô ấy, vẻ mặt cảm kích nói gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.