Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 386: Quyến Rũ - Chương 386 Hắc Ám Xâm Nhập



Trì Am không nhịn được nhíu mày, bay lên đứng trên chỗ cao, ánh mắt nhìn chung quanh.

Trong một tòa nhà cách đó không xa, một thân ảnh lặng lẽ ẩn náu ở đó, quan sát tình hình chiến đấu bên này.

Phát hiện người phụ nữ nhân loại đứng trên cao đưa mắt nhìn sang bên này, “hắn ta” mau chóng giấu thân thể kỹ hơn nữa, con ngươi lạnh lẽo dưới vành nón nhìn trận chiến giữa nhân loại và dị hình.

Đột nhiên, phát hiện ánh mắt của nhân loại kia tập trung về phía này, “hắn ta” không nhịn được lùi về sau một bước, sau đó há miệng, phát ra khí âm không có tiếng động.

Đám dị hình sơ cấp đang nhào tới chiến đấu với nhân loại khựng lại, nhao nhao bỏ chạy.

Tư Ngang ngồi trong xe nhìn dao động trên màn hình, ánh mắt lóe lên, chậm rãi đưa mắt nhìn về phía một tòa nhà lầu tồi tàn ở cách đó không xa theo chỉ thị của dao động.

Sau khi thấy dị hình đã rút lui, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này thi thể dị hình vương vãi khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi nồng nặc, hòa lẫn với không khí oi bức của đầu thu, khiến người ta buồn nôn.

Trì Am kêu mọi người trở lại trong xe, rời khỏi nơi này trước rồi tính sau.

Xe chạy một tiếng, đến một rừng cây vắng bóng người thì mới dừng lại để mọi người nghỉ ngơi một lát.

Trong ánh mắt nhiệt liệt sùng bái của mọi người, Trì Am đi tìm Tư Ngang.

“Thế nào?” Trì Am hỏi.

Nhìn hiển thị trên màn hình, Tư Ngang đáp: “Lúc nãy bắt giữ được một tia sóng âm. Tôi đã phân tích, chắc hẳn đó là sóng âm khi thể tiến hóa phát ra mệnh lệnh. Sóng âm này rất thú vị, có thể nghiên cứu một chút, lần sau thử dùng để đối phó với dị hình xem sao.”

“… Anh vui là được rồi.” Trì Am chỉ có thể nói như vậy.

Thấy anh đã chú tâm vào nghiên cứu, Trì Am cũng không quấy rầy anh nữa mà đi tìm cha mẹ.

Lâm Tú Nhã đang uống nước, thấy con gái lại đây, đôi mắt liền sáng lên, vội vẫy tay gọi cô: “Am Am, mau tới đây đi.”

Trì Am cười tủm tỉm lại gần, bàn tay đặt lên thanh kiếm đeo bên hông, thấy ánh mắt cha mẹ đều nhìn kiếm của mình, cười hỏi: “Ba mẹ có sao không?”

“Đương nhiên là không sao, ngược lại là con…” Lâm Tú Nhã cầm tay cô nhìn trái nhìn phải, thấy cô vẫn nguyên vẹn, nhất thời vui vẻ nói: “Am Am, mặc dù con không phải là Chiến sĩ cuồng nhưng con còn lợi hại hơn cả bọn họ, mẹ rất vui mừng.”

Trì Am cũng vui mừng nhìn con gái. Trong tận thế này, có thực lực tuyệt đối thì mới có thể bình an sống sót.

Họ không ngờ con gái lại cho mình niềm vui bất ngờ như thế.

Sau khi trò chuyện với cha mẹ mấy câu, Trì Am thấy hai anh em Trần Kiến Nhu chạy tới, hào hứng nhìn cô.

Không chỉ họ mà còn rất nhiều người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Trì Am nhìn chung quanh, phát hiện trạng thái tinh thần của những người này đều cực kỳ tốt, hiển nhiên trận chiến đấu vừa rồi khiến họ càng có lòng tin vào con đường kế tiếp, trong lòng cũng hài lòng. Không uổng công lúc đó cô đã ra sức biểu diễn.

Khi Trì Am đang ứng phó với hai em nhà họ Trần thì chợt nghe thấy tiếng xôn xao truyền tới từ nơi xa, sau đó thấy mấy Chiến sĩ cuồng lúc trước tiến vào rừng cây chạy ra.

Cô đi tới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mấy Chiến sĩ cuồng chạy tới, nôn nóng nói: “Có kẻ đã bắt Phương Lạc Chương và trợ lý Nghê đi rồi!”

“Các anh tin đó là con người à?” Trì Am kinh ngạc hỏi, đồng thời nhìn về phía cánh rừng.

“Đúng vậy!” Vẻ mặt của mấy người nghiêm trọng: “Chúng tôi đang ở bên đó hái rau dại, khi ấy Phương Lạc Chương và trợ lý Nghê ở bên nhau, chúng tôi nghe thấy động tĩnh, đúng lúc thấy có kẻ đã khiêng hai người ấy rời đi. Tốc độ của chúng rất nhanh, chúng tôi hoàn toàn không đuổi kịp!”

Nghe vậy, Trì Am biết cuối cùng Đào Vi Lan đã ra tay.

Lúc này Tư Ngang đi tới, hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra, lập tức nói: “Am Am, tôi và cô đi tìm họ, những người khác đều ở lại đây.” Sau đó anh quay sang nói với Trần Kiến Đình: “Cách đây 10 cây số đằng trước có một ngôi làng, chung quanh không có dị hình, các anh đến đó nghỉ ngơi, tôi và Am Am sẽ đuổi theo xem thử.”

Trần Kiến Đình lo lắng nói: “Có cần dẫn theo mấy người không?”

“Không cần, mọi người ở lại đây đi, có một mình Am Am là đủ rồi.” Tư Ngang nói.

Trần Kiến Đình nhìn Trì Am, chợt nhớ ra cô gái này nghiễm nhiên chính là binh khí hình người, đúng là không cần thêm người đi theo họ, ngược lại phải lo lắng Trì Am rời đi, lỡ như có dị hình tập kích thì họ có thể chống chọi lại được hay không mới đúng.

Sau khi sắp xếp xong, họ lập tức tiến vào rừng cây, đuổi theo hướng Phương Lạc Chương mất tích.

Sau khi tiến vào rừng, Tư Ngang lấy ra một cái máy theo dõi.

Thấy máy theo dõi, Trì Am lập tức cạn lời, hỏi: “Anh cài máy theo dõi trên người ai vậy?”

“Cài trên cả hai người, họ đều không biết.” Người nào đó hoàn toàn không có ý thức mình đã xâm phạm bí ẩn cá nhân của người khác, thái độ cực kỳ đúng lý hợp tình: “Trên người hai người này có rất nhiều chuyện tôi không biết.”

“Vậy thì Đào Vi Lan bắt cóc họ làm gì?” Trì Am khó hiểu hỏi, chẳng lẽ Đào Vi Lan đã biết bí mật của hai người Nghê Hi hay sao?

“Không, thực ra Đào Vi Lan chỉ cần Nghê Hi thôi. Cô ấy là trợ lý của tôi, biết toàn bộ dự án nghiên cứu của tôi, Đào Vi Lan không có khả năng bỏ qua cô ấy. Khi đó Phương Lạc Chương đi theo Nghê Hi, chắc là xui xẻo bị chúng tiện thể bắt cóc luôn.” Tư Ngang phân tích.



Đúng là Phương Lạc Chương đã xui xẻo bị nhân tiện bắt cóc luôn một thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.