Trời tảng sáng, Trì Am lặng lẽ ôm Tư Ngang rời khỏi ban công ngoài cửa sổ, nhảy xuống mặt đất. Bóng dáng hai người chẳng mấy chốc đã ẩn vào sương mù buổi sáng mùa thu.
Đây là một thị trấn yên tĩnh, bên trong thị trấn trống không, không có người cũng không có dị hình, toàn thế giới dường như chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Một lúc lâu sau, Trì Am nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, hỏi: “Anh vẫn còn đang giận hả?”
Anh nhăn mặt không nói lời nào.
Dù là ai phát hiện thì ra mình chỉ là một nhân vật trong sách cho người khác tạo ra, sống trong một cuốn tiểu thuyết, còn bị vô số tác giả fanfic thiết lập đi thiết lập lại, tâm tình đều sẽ bị trùng kích. Đương nhiên đối với Tư ma vương mà nói, những trùng kích đó còn không bằng những thiết lập về mình.
Chú định cô đơn cả đời là cái khỉ gì thế?
Sao mình có thể chú định cô đơn cả đời được chứ?!
Thấy anh lạnh mặt, Trì Am nghĩ tới chuyện mà Phương Lạc Chương tiết lộ, không nhịn được cười phụt một tiếng.
Lúc trước nghe Phương Lạc Chương tung bom, Trì Am hoàn toàn sụp đổ. Phương Lạc Chương nói quá hăng say, bọn họ nghe xong như phá nát tam quan. Sau khi sụp đổ, đến giờ nhớ lại quả thực muốn cười ầm lên.
Lần đầu tiên Trì Am phát hiện thì ra đúng là cuộc đời như vở kịch, họ đang ở trong vở kịch, thì ra thế giới này lại kỳ cục như thế.
Thấy cô cười ngặt nghẽo, sắc mặt anh càng đen sì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô chính là miếng vá bug của thế giới, có gì mà buồn cười?” Nghĩ tới chuyện Phương Lạc Chương nói mình chú định cô độc một đời, anh lại tức giận đến mức muốn giết người.
Chẳng phải Am Am đang đứng yên lành ở đây hay sao?
Nghĩ tới chuyện có lẽ Trì Am cũng không phải là người của thế giới này, có lẽ cô ấy sẽ không xuất hiện trong sinh mệnh của mình, bỗng dưng anh lại lo sợ nghi hoặc.
Cứ như thể trong lòng có một ý niệm không thể nói, khiến trực giác của anh sợ hãi thứ gì đó.
Bởi vì sợ hãi, cho nên anh luôn không tự chủ được mà truy đuổi cái gì đó.
Trì Am lau nước mắt trên khóe mắt, cười ha ha nói: “Thôi nào, đúng là không buồn cười, anh chính là người bum trời bum đất cô độc cả đời cơ mà, miếng vá bug như tôi chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Cô độc cả đời?” Anh lặp lại mấy chữ này một cách mềm nhẹ.
Nghe thấy giọng điệu của anh là lạ, trong lòng Trì Am sợ hãi, sau đó bị anh đè lên vách tường ven đường, dùng ưu thế chiều cao của mình giam cầm cô trong lòng, cúi đầu nhìn cô, hơi thở phả lên mặt cô.
“Cô có chắc tôi chú định cô đơn cả đời không?”
Nhìn ánh mắt của anh, Trì Am phát hiện đôi mắt này hiện lên cảm xúc mà mình không hiểu, vừa áp lực vừa điên cuồng, khiến trái tim cô cũng căng thẳng. Mãi tới khi nhận thấy bàn tay của anh đặt trên ngực mình, di động một cách mờ ám, lông tơ trên người cô dựng đứng lên, vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không, chẳng phải lúc này có miếng vá bug là tôi hay sao?”
Anh chuyên chú nhìn cô, cứ như thể đang tìm xem trên người cô có chỗ nào để hạ miệng, khiến cô suýt nữa muốn dùng kiếm đánh bay anh.
Nhưng nghĩ tới hậu quả sau khi đánh bay, Trì Am vẫn nhịn xuống.
Vũ lực của tên này thua kém cô, nhưng thủ đoạn ùn ùn, không phụ lòng thiết lập mà tác giả nguyên tác và tác giả fanfic áp đặt trên người anh, không dễ xử lý chút nào. Cô vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn, để tránh cuối cùng người xui xẻo vẫn là mình.
Thấy cô ngoan ngoãn, anh lại bất mãn, tức giận cắn lên môi cô một phát rồi mới buông cô ra.
Lần này Trì Am không dám cười nữa, bèn đánh trống lảng: “Anh cũng nghe thấy lời nói của Phương Lạc Chương rồi đấy, anh có dự định gì?”
Nói thật, Trì Am không ngờ thiết lập của thế giới này lại phức tạp đến thế. Vốn tưởng rằng chỉ là câu chuyện dị hình xâm lấn trái đất thôi, nào ngờ cuối cùng lại biến thành thế giới tiểu thuyết, hơn nữa còn là thế giới trộn lẫn nguyên tác với fanfic, có rất nhân vật chủ chốt. Mặc dù mới nghe thì rất phức tạp, nhưng đã diễn sinh thành một thế giới, ý thức thế giới tự nhiên sẽ dung hợp chúng một cách hoàn hảo, tự động sửa chữa bug trong đó, sắp đặt mọi thứ một cách hoàn hảo.
Đương nhiên Trì Am biết mình không phải là miếng vá bug gì. Chuyện của cô là gì chính cô biết rõ, nếu cô không xuyên việt tới thế giới này thì nguyên chủ sẽ chết trên đường đi đến miền bắc, thế giới này sẽ không có “Trì Am”, cho nên cô cũng coi như là người xuyên việt.
Biết được thiết lập của thế giới này kỳ cục như vậy, cô lại không nhịn được muốn xem thử người đàn ông này sẽ làm thế nào.
Tư Ngang khẽ hếch cằm, khinh thường nói: “Họ có liên quan gì tới tôi đâu? Muốn bàn tay vàng thì tự đi mà tìm, tôi không rảnh mà quan tâm.” Việc của anh còn chưa giải quyết xong, hơi đâu mà quan tâm tới sự sống chết của người khác.