Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 414: Quyến Rũ - Chương 414 Hắc Ám Xâm Nhập



Mai Gia Niên gật đầu. Linh quang của hai người đã bắt đầu dung hợp, đây là dấu hiệu nam nữ sắp giao hợp.

Nhận được nhắc nhở, Ngao Dẫn lập tức quăng Trì Am ra sau đầu, phấn khởi bắt đầu cấu kết với nữ chính fanfic Irya.

Chờ đến khi họ sắp đến căn cứ Tự Do, thái độ của Irya đối với Ngao Dẫn đã cực kỳ thân mật, thân mật đến mức giống như anh trai.

Irya đã quen với việc coi toàn bộ những người đàn ông bày tỏ thiện chí với mình là anh trai, nhưng trong mắt những người đàn ông đó, thái độ thân mật của cô nghiễm nhiên biến thành ám chỉ sai lầm, khiến họ cảm thấy cô bé này đã thích mình, chỉ cần cố thêm một chút thì sẽ bắt được trái tim của cô ấy, lập tức có cuộc sống mỗi ngày đều có cảnh “làm mờ”.

Ngao Dẫn cũng cho rằng lúc này Irya đã rất thích mình. Anh ta cảm thấy cô bé này thật sự rất chọc người trìu mến, nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy.

Tiếc rằng vừa bước vào cổng của căn cứ Tự Do, ảo tưởng của Ngao Dẫn đã bị người khác đánh thức.

“Anh Ngao, các anh đã về rồi đấy à.” Một bé loli vóc dáng nóng bỏng nhào tới, bộ ngực căng đầy cọ xát với lồng ngực săn chắc của Ngao Dẫn.

Irya vốn đang ôm cánh tay “Anh Ngao” của mình, lại bị loli ngực bự kia đẩy ra.

Cô còn chưa nói gì thì loli ngực bự đã hung tợn nhìn cô, một tay đẩy cô ra, hung ác hỏi: “Cô là ai? Không được đụng vào anh Ngao của tôi.”

Irya bị chọc giận, cô gái này cũng dám đẩy cô cơ à.

Thế là hai cô gái này chẳng hiểu sao lại bắt đầu cấu xé nhau.

Ngao Dẫn đau đầu vô cùng.

Người chung quanh vây xem thấy cảnh này thì biết ngay là Ngao Dẫn lại bắt đầu hái hoa bắt bướm, mâu thuẫn nội bộ rồi, cho nên thờ ơ giải tán hết, để cho Ngao Dẫn ứng phó với hai cô gái.

Mai Gia Niên cũng làm lơ hai cô gái cấu xé nhau, nói với Trì Am: “Chắc đây là lần đầu tiên cô Trì đến căn cứ Tự Do đúng không? Chi bằng trong khoảng thời gian này hãy ở chỗ Long Tổ chúng tôi đi, thế nào?”

Trì Am ngẩng đầu nhìn căn cứ Tự Do, nói: “Vậy thì quấy rầy anh rồi. Còn nữa, không phải là lần đầu tiên tôi đến đây, năm ngoái tôi từng sống ở căn cứ Tự Do một khoảng thời gian, tiếc rằng bởi vì một chút ân toán cá nhân nên chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.”

Cô nói là bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt lại không phải là như vậy.

Mai Gia Niên kinh ngạc nhìn cô. Nhưng anh ta cho rằng cô nảy sinh xích mích với Đào Vi Lan nên không nói thêm gì, đang chuẩn bị dẫn cô đến địa bàn của Long Tổ thì thấy một nhóm phụ nữ mặc trang phục màu đỏ tươi đi tới.

Người phụ nữ dẫn đầu tự nhiên đưa mắt nhìn Mai Gia Niên và Trì Am. Thấy họ, vẻ mặt cô ta chợt thay đổi, trực tiếp rút kiếm đeo bên hông chém về phía Trì Am.

“Dừng tay…” Mai Gia Niên muốn ngăn cản.

Tiếc rằng Trì Am phản ứng còn nhanh hơn anh ta, hơi nghiêng người tránh thoát nhát kiếm này, vòng ra sau lưng người phụ nữ đó, giơ chân đá lên mông cô ta, khiến cô ta nhào về phía mấy người phụ nữ mặc đồ đỏ, được hai người phụ nữ luống cuống ôm lấy.

“Đội trưởng!” Mấy cô gái nhao nhao kêu lên.

Đám phụ nữ kia đều rút vũ khí ra, vẻ mặt tàn nhẫn nhắm vào Trì Am.

Thành viên Long Tổ đi theo Mai Gia Niên cũng ùa tới bao vây chung quanh, nòng súng trong tay nhắm về phía họ.

Trì Am và Mai Gia Niên đứng chính giữa, bầu không khí giữa hai bên hết sức căng thẳng, cứ như mãnh thú đang nghiến răng, căm thù trừng đối phương.

Lúc này Ngao Dẫn chạy tới, kích động nói: “Này! Xảy ra chuyện gì vậy? Trong căn cứ không cho phép đánh nhau!” Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía đám nữ nhân kia, khi thấy Đào Vi Lan vẻ mặt lạnh lùng, anh ta không nhịn được mà đau đớn nói: “Vi Lan, em lại làm gì vậy? Ngoan, đừng bốc đồng, căn cứ có quy củ, không thể đánh giết lẫn nhau, sẽ bị trừ điểm đấy.”

Da mặt Đào Vi Lan cứng ngắc, trong lòng thét chói tai, toàn thân sắp bùng nổ.

Đôi mắt cô ta bất giác trở nên đỏ ngầu, tròng mắt sắp lồi ra ngoài trừng Trì Am, cứ như thể đồng tử chỉ thấy một mình cô. Sau một lúc lâu, tròng mắt cô ta xê dịch, cuối cùng cũng thấy Ngao Dẫn vừa lên tiếng.

“Đồ đàn ông đê tiện, đừng gọi tên tôi.” Đào Vi Lan lớn tiếng nói, vẻ mặt tràn đầy vẻ ghê tởm, bàn tay cầm kiếm đã bắt đầu đổ máu. Cô ta lạnh lùng nói với Trì Am: “Cô tới đây làm gì? Nơi này là căn cứ Tự Do, không chào đón cô.”

Trì Am cười tủm tỉm nói: “Là anh Mai và anh Ngao mời tôi đến đây.”

Ngao Dẫn vội gật đầu: “Đúng thế đúng thế, bọn anh mời cô ấy đến đây.”

Mai Gia Niên gật đầu với Đào Vi Lan, trầm giọng nói: “Cô Đào, cô Trì là khách của chúng tôi.”

Đào Vi Lan hiểu ý anh ta, Trì Am là khách do Long Tổ và Ẩn Đội mời đến đây, nếu cô ta khăng khăng đòi đối phó với cô thì Long Tổ và Ẩn Đội sẽ hợp tác với nhau trực tiếp đối phó với chiến đội Hoa Hồng. Nếu chỉ có một thế lực thì cô ta đương nhiên không sợ, nhưng nếu Long Tổ và Ẩn Đội hợp tác với nhau thì cô ta không thể không để phòng.

Đào Vi Lan hận đến mức đau gan.

Cô ta tức giận trừng Ngao Dẫn đang liếc mắt đưa tình với mình, xoay người bỏ đi.

Đám nữ nhân của chiến đội Hoa Hồng cũng theo cô ra rời đi.

Ngao Dẫn ôm ngực, gục lên vai Mai Gia Niên, khóc hu hu: “Gia Niên, tại sao Vi Lan không thích tôi? Rõ ràng tôi thích em ấy đến thế mà…”

Đào Vi Lan ghê tởm đến mức buồn nôn, vội vàng trốn khỏi nơi này.

Cho dù cô ta thích phải một con dị hình thì cũng sẽ không thích thằng đàn ông tởm lợm đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.