Nghe vậy, Ngao Dẫn nhớ tới gần đây các hồng nhan tri kỷ của mình cả ngày cấu xé với Irya, chắc là vì thế nên ước hẹn hoa đào giữa mình với Irya còn chưa kịp nở đã chóng tàn.
Ngao Dẫn vô cùng thất vọng.
Irya xinh đẹp đáng yêu, nói chuyện ngọt ngào, rất dễ dàng thỏa mãn lòng tự trọng của đàn ông. Anh ta cũng thấy thinh thích.
Mai Gia Niên cười trên nỗi đau của người khác: “Ước hẹn hoa đào không phải sẽ không thay đổi, bị ngoại lực quấy nhiễu đương nhiên sẽ tàn phai. Ngao Dẫn, với tư cách là bạn, tôi khuyên anh một câu, mỗi một người phụ nữ đều xứng đáng để đàn ông dốc lòng đối xử với họ. Nếu anh còn giữ nguyên tâm tính như cũ thì sớm muộn gì họ đều sẽ rời xa anh, thậm chí sẽ mang lại kiếp nạn nguy hiểm đến tính mạng cho anh.”
Ngao Dẫn tức khắc trợn tròn mắt.
Mai Gia Niên không tiếp tục để ý tới anh ta nữa, trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi địa bàn Long Tổ, không nhìn thấy cho đỡ phiền.
Nếu vận mệnh chi tử không phải là loại người này thì anh ta sẽ vui mừng hơn một chút.
Sau khi đuổi tên hái hoa bắt bướm Ngao Dẫn kia ra ngoài, Mai Gia Niên bắt đầu quan tâm tới chuyện giữa Trì Am và chiến đội Hoa Hồng.
Có điều mấy ngày nay, bất kể là Trì Am hay chiến đội Hoa Hồng, hình như họ đều không có ý định gặp đối phương. Hai bên tường an vô sự ở trong căn cứ Tự Do. Mai Gia Niên hơi khó hiểu, Đào Vi Lan không thể nào an phận như thế được, chẳng lẽ cô ta thật sự kiêng kỵ Trì Am đến mức này?
Vậy còn Trì Am thì sao? Cô ấy đến căn cứ Tự Do hẳn là có mục đích khác, không có khả năng không hề làm bất cứ chuyện gì mới đúng chứ nhỉ?
Mai Gia Niên còn đang nghi hoặc thì đến buổi chiều nghe nói Trì Am đánh một gã đàn ông họ Tôn trong căn cứ.
Cô chẳng những đánh người mà còn lột hết quần áo rồi treo hắn ta lên cổng căn cứ để triển lãm, hơn nữa tuyên bố ai dám cứu hắn ta xuống dưới thì cô sẽ treo kẻ đó lên.
Có người không tin là thật, cuối cùng bị cô treo hai người lên cổng ngay lúc đó.
Chuyện này đã gợi ra sóng gió trong căn cứ Tự Do, cũng khiến người đến từ bên ngoài là Trì Am thoáng chốc nổi tiếng.
Sau khi Mai Gia Niên hỏi rõ ràng kẻ bị Trì Am treo lên cổng thành là ai, vẻ mặt anh ta là lạ: “Bên phía Ẩn Đội và chiến đội Hoa Hồng có phản ứng gì?”
Gã đàn ông bị Trì Am treo lên cao tên là Tôn Viễn, gia tộc Tôn thị của anh ta đều có giao dịch lợi ích với Ẩn Đội và chiến đội Hoa Hồng, là con trai của Tôn Đồng, một quan chức phía bắc trong căn cứ Tự Do.
Mặc dù căn cứ Tự Do là thế chân vạc, nhưng cũng không thể xem nhẹ những thế lực nhỏ ở phía bắc. Trước tận thế Tôn Đồng là một quan chức ở vùng tây nam, nhờ vào ưu thế địa lý và những thứ nắm giữ trong tay, địa vị của ông ta trong căn cứ không hề thấp.
Tôn Đồng chỉ có một đứa con trai duy nhất là Tôn Viễn, cực kỳ cưng chiều anh ta.
Tên Tôn Viễn này có một thói xấu, đó là háo sắc. Anh ta không dám ra tay với Chiến sĩ cuồng, nhưng rất nhiều cô gái bình thường đều từng bị anh ta hãm hại, nhưng vì Tôn Đồng nên mọi người mắt nhắm mắt mở giả vờ như không thấy.
“Sau khi biết là cô Trì làm, đội trưởng Ngao kêu tất cả thành viên Ẩn Đội không được nhúng tay vào chuyện này, lúc tất yếu cứ giả vờ như không biết. Chiến đội Hoa Hồng thì phái người đến đó, nhưng đều bị cô Trì đánh ra khỏi căn cứ, còn treo hai người lên cổng.”
Mai Gia Niên nhất thời im lặng.
Tốt lắm, quả nhiên vị hôn thê của cậu chủ Tư không phải là người lương thiện gì cho cam.
Về phần Tôn Viễn, Mai Gia Niên không thèm bận tâm. Nếu Trì Am đã ra tay thì chứng minh cô ấy từng có thù oán với Tôn Viễn. Thế đạo này cường giả muốn làm gì cũng là điều đương nhiên, chỉ cần anh mạnh đến mức đối phương không thể làm gì anh.
Khi Trì Am trở về thì thấy người bận rộn Mai Gia Niên lại đang chờ mình.
Trì Am cười hỏi: “Sao anh Mai lại đến đây? Chẳng lẽ Tôn Đồng tìm anh để anh nói giúp mấy câu à?”
Mai Gia Niên cười khẽ: “Đương nhiên không phải. Nếu Tôn Viễn đã đắc tội cô thì chỉ có thể nói anh ta đáng đời. Tôi đến để hỏi cô một chút, có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói. Mặc dù Long Tổ không đông người thế mạnh bằng căn cứ Hy Vọng, nhưng không sợ những thế lực khác.”
Câu này thật êm tai, sắc mặt Trì Am dịu đi.
Cô ngồi vào sofa, đặt tay lên đầu gối, nói bâng quơ: “Tôi đã nói rồi, tôi từng đến căn cứ Tự Do. Để tôi nhớ xem, hình như là năm ngoái, lý do tôi rời khỏi căn cứ Tự Do chính là vì Tôn Viễn bắt tôi ngủ với hắn ta. Lúc đó tôi không có cách nào nên đành phải rời đi. Chẳng qua mối hận này thật sự không thể nuốt xuống, lần này hiếm khi thăm lại chốn cũ, đụng phải kẻ thù ngày xưa, không nhịn được nên ngứa tay thôi.”
Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, Mai Gia Niên lại không tin cho lắm.
Anh ta không biết thực lực của Trì Am cao đến mức nào, nhưng cô và Irya, hai cô gái có thể đi từ bắc xuống nam, còn toàn đi qua những khu vực đông dị hình nhất, nhìn kiểu gì cũng không phải là người mà Chiến sĩ cuồng bình thường có thể so sánh. Ngay cả Đào Vi Lan cũng kiêng kỵ cô, có thể thấy thực lực của cô mạnh cỡ nào.
Thực lực của cô đã mạnh như vậy, sao lúc trước lại bị Tôn Viễn bắt buộc đến mức bỏ đi?
Thấy anh ta không tin, Trì Am cũng không giải thích.
Hai ngày sau, Tôn Đồng đích thân lại đây tìm Trì Am, muốn cô buông tha con trai mình.
Giọng điệu của Tôn Đồng rất thành khẩn, nhưng lời nói của ông ta toàn là lời sáo rỗng.
Trì Am thờ ơ: “Tự hắn ta có thể nhảy xuống khỏi cổng thì tôi sẽ buông tha cho hắn ta. Nếu ai dám ra tay giúp hắn ta, vậy thì cứ treo trên cổng thêm mấy ngày nữa đi. Ông Tôn, chẳng lẽ ông không biết đức hạnh của con trai ông là gì sao?”
Tôn Đồng im lặng. Chẳng lẽ ông ta không biết rõ đức hạnh của thằng con mình là gì?
Trước kia ông ta cảm thấy đàn ông háo sắc một chút cũng chẳng sao, dù sao ông ta có thể bao che. Nhưng ông ta không ngờ cường giả như Trì Am lại ra tay.
“Cho nên đừng trách tôi ra tay độc ác. Không trút mối hận này, trong lòng tôi sẽ ứ đọng khó chịu. Đã ứ đọng khó chịu, không chừng tôi sẽ làm chuyện càng quá quắt hơn đấy, thế thì không tốt chút nào đâu, đúng không?” Trì Am cười tủm tỉm.
Cuối cùng Tôn Đồng đen mặt rời đi.
Vừa rời khỏi địa bàn của Long Tổ, ông ta lập tức được người của chiến đội Hoa Hồng mời sang bên đó.
Nhận được tin tức, Mai Gia Niên lo lắng Tôn Đồng sẽ hợp tác với Đào Vi Lan, lập tức báo chuyện này cho Trì Am.
Trì Am nói lời đầy ẩn ý: “Thế thì càng tốt, dù sao nơi này cũng không phải là căn cứ của tôi, xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên quan tới tôi. Chỉ có điều hơi có lỗi với anh.” Cô chân thành nói: “Khi đó mong anh Mai thông cảm một chút.”
Trước mắt Mai Gia Niên bỗng tối sầm.
Anh ta mau chóng suy nghĩ lại chuyện này một lần, tức khắc ứa ra mồ hôi lạnh.
Cuối cùng anh ta đã biết tại sao lần này Trì Am lại làm việc huênh hoang đến thế, đơn giản thô bạo thế nào thì cứ thế mà làm. Anh ta vốn tưởng rằng bởi vì cô là cường giả nên khinh thường sử dụng âm mưu quỷ kế, lại không biết rằng khi cô bắt đầu ra tay với Tôn Viễn, thực ra đã có mưu tính từ trước.
“Tổ trưởng, anh sao vậy?” Một quan cấp cao của Long Tổ thấy trán anh ta ứa ra mồ hôi dày đặc, không nhịn được lo lắng hỏi.
Mai Gia Niên nhìn bóng lưng Trì Am rời đi ngoài cửa sổ, im lặng thật lâu mới nói: “Báo với các thành viên Long Tổ, gọi tất cả trở về, trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng ra khỏi căn cứ.”
“Tại sao?” Thành viên kia không hiểu.
“Bởi vì, căn cứ sắp loạn rồi.”
Mai Gia Niên nhắm mắt, bắt đầu âm thầm suy tư.
Trùng hợp lúc này Ngao Dẫn đã rời khỏi căn cứ, Đào Vi Lan vẫn co đầu rút cổ trong địa bàn của chiến đội Hoa Hồng không chịu ra ngoài, Long Tổ bị Trì Am theo dõi, anh ta cũng không tiện làm được gì, cuối cùng chính là phía bắc nơi có Tôn Đồng…
Ngay khi Mai Gia Niên đang do dự có nên gọi Ngao Dẫn vừa rời khỏi căn cứ không lâu trở về hay không, giảm thiểu tổn thất của căn cứ Tự Do xuống thấp nhất, bỗng một thành viên tiến vào, nói với anh ta: “Báo cáo tổ trưởng, tôi nhận được tin tức có một chiếc máy bay trực thăng đang bay về phía căn cứ Tự Do.”
“Máy bay trực thăng? Còn bao lâu nữa sẽ đến?”
“Còn mười phút nữa sẽ đến.”
Mai Gia Niên không biết người đang đến là ai, nếu đối phương có thể ngồi trên máy bay trực thăng đến đây thì chắc chắn là nhân viên cấp cao của căn cứ nào đó, Mai Gia Niên cũng không thể bỏ mặc đối phương, bèn dẫn dắt một đám thành viên ra ngoài nghênh đón.
Trì Am vừa rời khỏi tòa nhà làm việc của Long Tổ chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng chậm rãi hạ cánh, Trì Am càng nhìn càng thấy hoa văn trên chiếc máy bay trực thăng đó rất quen mắt, khiến cô có linh cảm chẳng lành.
Khi Mai Gia Niên đi tới nghênh đón, thấy người bước ra từ máy bay trực thăng, anh ta không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Lúc này Trì Am cũng thấy được người vừa bước ra từ máy bay, khi đối diện với đôi mắt màu tím sẫm, trước mắt cô bỗng tối sầm.