Mai Gia Niên vừa hỏi vừa quan sát chàng trai bước xuống từ máy bay trực thăng. Tuổi chừng hai mươi, ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, đôi mắt màu tím đậm thoạt nhìn cực kỳ bí ẩn, vóc dáng cao gầy khỏe mạnh, có thể thấy được sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành từ mỗi một chi tiết, khí chất cao quý, giống hệt quý công tử danh môn trước tận thế.
Đương nhiên với xuất thân của anh, anh thực sự có thể gọi là quý công tử danh gia vọng tộc.
Tư Ngang ừ một tiếng, thoạt nhìn có vẻ thờ ơ, đôi mắt tùy ý lướt qua chung quanh, đột nhiên ánh mắt dừng lại.
Mai Gia Niên không bận tâm tới thái độ ngạo mạn có phần thờ ơ của anh, cười nói: “Trông cậu chủ Tư lúc này rất tốt đấy nhỉ.”
Lúc tận thế, mặc dù những hành động mà Đào Vi Lan từng làm rất bí ẩn, nhưng rất nhiều quan cấp cao của các căn cứ đều nhận được tin tức, biết cháu trai Tư Ngang của Tướng quân Tư bị kẻ khác hãm hại, từ một người đàn ông trưởng thành biến thành một đứa con nít. Mặc dù chuyện này nghe thì thật khó tin, song nghĩ tới hiện nay ngay cả thứ đáng sợ như dị hình cũng đã xuất hiện, vậy thì chuyện này cũng chẳng có gì lấy làm lạ.
Năm ngoái Tư Ngang đi theo đội ngũ nghiên cứu của căn cứ Hy Vọng xuống phía nam, Mai Gia Niên vốn định tranh thủ dịp này tiếp xúc với anh một phen. Tiếc rằng khi đó anh ta có việc quan trọng, nhất thời không thể rời đi, đành phải phái mấy cấp dưới của mình đến đó, ngoại trừ muốn mời Tư Ngang đến căn cứ Tự Do một chuyến, còn muốn ngăn cản người của Đào Vi Lan giết hại Tư Ngang.
Chẳng qua đám Vệ Đông làm quá căng khiến Tư Ngang hiểu lầm, cho rằng anh ta cũng muốn giết mình như Bàng Thiến.
Khi đó Mai Gia Niên rất lo lắng, mãi tới khi nghe nói Tư Ngang được một cường giả am hiểu kiếm thuật cứu sống, mặc dù tiếc nuối vì không thể gặp Tư Ngang, song cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mãi tới khi Vệ Đông và Lộ Minh trở về, biết ý của Tư Ngang, trái tim Mai Gia Niên mới trở nên yên ổn.
Lúc này Tư Ngang đích thân đến đây, mặc dù thoạt nhìn tuổi tác không khớp với trong tư liệu, nhưng cũng là người trưởng thành, xem ra thuốc độc lúc trước Đào Vi Lan hạ trên người anh đã được giải gần hết.
Cũng đúng, với bản lĩnh của Tư Ngang thì cho dù trúng kế của Đào Vi Lan, chỉ cần cho anh thời gian, sớm muộn gì anh cũng có thể khôi phục.
Cuối cùng Tư Ngang thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhếch môi cười: “Đúng là tôi rất tốt.”
Mai Gia Niên cười khẽ: “Lúc trước chúng tôi gặp được cô Trì, vị hôn thê của cậu chủ Tư nên đã mời cô ấy đến căn cứ Tự Do chơi. Khi đó còn tiếc nuối vì cậu chủ Tư không có mặt.”
Cuối cùng Tư Ngang cũng nhìn anh ta một cái: “Cô ấy đâu?”
“Ý anh là cô Trì hả?” Mai Gia Niên mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú, cử chỉ thong dong: “Cô ấy mới rời khỏi tòa nhà làm việc của Long Tổ, lúc này một là đang ở ngoài cổng căn cứ treo người khác lên đó, hai là đã trở về.”
“Treo người khác lên cổng?” Tư Ngang quay đầu nhìn anh ta.
Mai Gia Niên rất cảm khái, thật không dễ dàng chút nào, cuối cùng cũng làm cho vị này nhìn mình một lần.
Đến thế giới này bao lâu nay, lần đầu tiên anh ta gặp một người ngạo mạn như Tư Ngang, nhưng anh lại có tư cách để ngạo mạn, thậm chí anh càng khiến anh ta khiếp sợ hơn cả vận mệnh chi tử Ngao Dẫn. Thực tế trên người anh không có linh quang chói mắt như Ngao Dẫn, Trì Am hay Đào Vi Lan, nhưng điều đó không có nghĩa anh là người bình thường. Trên người anh có một tấm chắn vô hình, che giấu tất cả mọi thứ thuộc về anh, khiến người khác không thể do thám.
Linh quang, tuyến vận mệnh… đều bị tấm chắn vô hình đó che khuất.
Nếu nói rằng linh quang êm dịu thuần khiết trên người Trì Am khiến anh ta nghi ngờ cô ấy là kiếp sau của vị đại năng nào đó thì thứ xuất hiện trên người Tư Ngang, đã thoát ly khỏi phạm trù nhân loại, là sự tồn tại mà nhân loại không thể dòm ngó.
Mai Gia Niên trong lòng nghiêm túc, mặt ngoài vẫn cười ấm áp thân thiện, kể lại một loạt những hành động mà Trì Am đã làm trong mấy ngày nay.
Sau khi mặt không biểu cảm nghe xong, Tư Ngang ngoảnh đầu nhìn về phía cổng căn cứ Tự Do, giọng lạnh lẽo: “Am Am vẫn quá mềm lòng. Loại người như thế thì nên giết chết, phá hủy thân xác của hắn, ngay cả gen cũng không chừa lại, thế mới gọi là trút giận cho mình.”
Mai Gia Niên: “…” Quả nhiên là nhân vật hung ác tột cùng.
Các thành viên khác của Long Tổ cũng câm như hến.
“Dẫn đường.” Tư Ngang khẽ hất cằm, nói với Mai Gia Niên.
Tâm tư của Mai Gia Niên thay đổi xoành xoạch, hiểu được ý của anh, bèn đích thân dẫn anh đến nơi ở của Trì Am trong căn cứ Tự Do.
Nếu nói rằng khi còn chưa tận mắt nhìn thấy Tư Ngang, anh ta còn cho rằng có lẽ người này muốn hợp tác với mình để cùng nhau đối phó với Đào Vi Lan tựa như tin tức mà anh đã truyền đạt thì bây giờ. Nhưng sau khi đã được gặp mặt người này, anh ta không hề nghi ngờ mục đích người này đến căn cứ Tự Do là gì nữa, hoàn toàn không thèm để mắt tới Đào Vi Lan.
Người này đến đây để tìm Trì Am.
Tư Ngang tiến vào chỗ ở mà Long Tổ thu xếp cho Trì Am, thản nhiên lia mắt nhìn, trên mặt không có một chút cảm xúc.
Người của Long Tổ niềm nở pha trà khoản đãi, còn kéo đầu bếp ở biệt thự bên cạnh sang đây, chuẩn bị điểm tâm trà chiều thịnh soạn cho vị thiếu gia này. Phải hầu hạ vị thiếu gia này cho thật vui vẻ.
Vừa lúc hiện tại là buổi chiều, chính là thời điểm uống trà chiều.
Thấy đầu bếp béo kia, Phương Lạc Chương cười tủm tỉm đi tới, hỏi rõ ông ấy muốn làm gì, bèn nói: “Cứ giao cho tôi đi. Tôi biết rõ khẩu vị của cậu chủ Tư hơn các anh.”