Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 427: Quyến Rũ - Chương 427 Hắc Ám Xâm Nhập



Nghĩ lại hai tháng qua ở cùng Trì Am, suốt cả chặng đường về phía nam, ngày nào cô ấy cũng phải ăn lương khô. Giờ đây mỗi bữa ăn là một món ăn khác nhau, Irya đột nhiên hiểu tại sao Tư Ngang lại dẫn theo người yếu ớt, không có khả năng chiến đấu này. Ngay cả khi Phương

Lạc Chương có là một người yếu ớt thì dựa vào tài năng nấu nướng này, cũng đủ khiến cho bạn họ sẵn sàng bảo vệ cậu ta!

Trì Am cầm lấy bát cháo cá do Tư Ngang đưa tới, vừa ăn vừa nhìn ra mặt hồ phía xa.

Ánh bình minh rực rỡ, gió nhẹ hiu hiu khiến mặt nước gợn sóng, cây rong đung đưa trong ánh nắng, cả thế giới đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Mặc dù thế giới này đang bị đám sinh vật dị hình tàn phá, nhưng không có sự chà đạp và cướp đoạt quá mức của con người, trái đất có được khoảng thời gian hồi phục, nó vẫn sẽ duy trì được vẻ đẹp nguyên sơ nhất của mình.

Trì Am không khỏi mỉm cười, thiên nhiên luôn ban tặng cho con người những vẻ đẹp và những món quà nguyên sơ nhất, để con người luôn gắn bó với nó và không thể tách rời.

“Ăn nhiều một chút, tối hôm qua em đã vất vả rồi.” Cậu chủ Tư bưng cho cô một bát cháo đầy, thì thầm vào tai cô bằng một giọng nói ấm áp. Ánh mắt anh lóe lên ý cười khi nhìn thấy vành tại đỏ bừng của cô.

Trì Am bị anh làm cho vừa thẹn vừa giận, đặc biệt nhìn thấy người đàn ông này bắt đầu có những ý đồ quái quỷ kia, cô bèn lặng lẽ tránh xa anh.

Đúng là đàn ông, chẳng có ý đồ gì tốt đẹp hết.

Là do cô ngu ngốc, còn tưởng rằng chỉ cần rời khỏi căn cứ là có thể đi bay nhảy, ai dè cô còn chưa kịp cất cánh thì anh đã cho cô “lên trời” rồi. So với cái tính thích theo ý mình của người đàn ông này, cô càng sợ người ta phát hiện ra hai người đang làm chuyện không được tế nhị kia, nên chỉ đành cố gắng đè nén, vậy mà vẫn còn bị anh chọc ghẹo, khiến cho cô thiểu chút nữa đã xé toạc chiếc lều.

Đến lúc đó, có thể tượng tượng ra là sẽ mất mặt đến thế nào.

Sau khi ăn xong bữa sáng có vẻ rất ngon nhưng lại nuốt không trôi kia, bọn họ tiếp tục xuất phát.

Đoàn người gồm mười một thành viên này bắt đầu lang thang khắp vùng Tây Nam, trông vô cùng nhàn nhã, làm việc lúc mặt trời mọc rồi nghỉ ngơi lúc hoàng hôn, mỗi ngày đều chọn cắm trại ở những nơi có nhiều của ngon vật lạ

Mang đến cho người ta một cảm giác rất thiếu chuyên nghiệp.

Ngay cả Phương Lạc Chương cũng không khỏi thắc mắc, rốt cuộc bọn họ đến đây để làm gì thế? Chẳng lẽ là đi phượt nhân ngày mạt thể hay sao?

Qua thêm vài ngày, cuối cùng, Irya cũng phát hiện ra lý do tại sao Tư Ngang lại đi vòng quanh khu vực lều trại hai lần mỗi ngày trước khi đi ngủ.

Không biết anh rắc thứ gì ở bên ngoài, mà chẳng những không có sinh vật dị hình xuất hiện, thậm chí còn không có lấy một con muỗi nào cả. Cho dù bọn họ trực tiếp ngủ trên bãi cỏ hoang, ngày hôm sau tỉnh lại thì cả người vẫn trắng trẻo mịn màng, không có một vết côn trùng đốt nào.

Irya không khỏi không trầm trồ trước tài năng của Tự Ngang. Mới ở năm mạt thế thứ ba, anh đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể khắc chế sinh vật dị hình.

Ở tây nam được vài ngày, bọn họ gặp Ngao Dẫn cũng đang đi dạo bên ngoài.

Sau khi Ngao Dẫn nhìn thấy Tự Ngang thì rất vui mừng, vui sướng chào hỏi: “Cậu chủ Tư, đã lâu không gặp! Có muốn uống mấy chén với nhau không???

Tư Ngang liếc nhìn anh ta một cái, không hề từ chối mà hỏi lại: “Anh có rượu gì ngon không?”

“Rượu ngon thì có nhiều lắm, đảm bảo hài lòng.”

Thế là Ngao Dẫn hất tay một cái, bốn người Trì Am, Tư Ngang, Ngao Dẫn, Irya lại ngồi xuống uống rượu và nói chuyện với nhau.

Irya là người đầu tiên uống say rồi lăn ra ngủ như chết ở đó.

Ngao Dẫn cầm theo chén rượu, khuôn mặt anh tuấn có phần hơi chếnh choáng, vui cười hớn hở nói với Tư Ngang: “Hôm trước tôi vừa mới nhận được tin từ Gia Niên, hiếm thấy cậu chủ Tự nể mặt hợp tác với căn cứ Tự Do. Tôi ở đây để đại diện cho tất cả người dân ở căn cứ Tự Do nói lời cảm ơn với anh.”

Nói rồi, anh ta uống cạn ly rượu trong tay.

Tư Ngang không để ý tới anh ta, đưa chén rượu trong tay mình cho Trì Am.

Trì Am liếc nhìn anh một cái, uống cạn một hơi, cảm thấy vô cùng thoải mái, lần này uống rượu với Ngao Dẫn đều là cô uống.

Tư Ngang nhìn cô không chớp mắt, tiếp tục rót rượu cho cô, rõ ràng là đang muốn chuốc say cô.

Ngao Dẫn vẫn đang thao thao bất tuyệt, nói đông nói tây cuối cùng nói đến Đào Vi Lan: “Cậu chủ Tư, tôi biết mục đích chuyến đi đến vùng tây nam lần này của mọi người!”

Trì Am không thể không nhìn về phía anh ta.

Ngao Dẫn chỉ cách chén rượu, nhìn chằm chằm bọn họ với đôi mắt sáng người, anh ta cười nói, không hề thấy là đang say chút nào: "Không gian của Đào Vi Lan quả thực rất hấp dẫn. Tôi và Gia Niên đã tìm hiểu rất lâu rồi, nhưng bọn tôi vẫn chưa tìm ra được mối liên hệ của cô ta và không gian. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, không gian của cô ta cần pháp thuật để mở ra. Đúng, pháp thuật thiên sư mà cô Trì đây biết sử dụng.”

Trì Am nhìn anh ta: “Anh chắc chắn chứ?”

“Đương nhiên rồi, chắc hẳn cô Trì cũng có thể cảm giác được, tôi cũng có một cái không gian.” Ngao Dẫn thản nhiên nói: “Đáng tiếc rằng không gian của tôi ngoại trừ có thể chứa đồ vật ra thì không có linh tuyền cũng không có chức năng trồng trọt. Nói thật ra, tôi rất hâm mộ với những người ở chiến đội Hoa Hồng, Đào Vị Lan vẫn luôn rất hào phóng với người của mình, ngay đến bản thân tôi cũng muốn gia nhập chiến đội Hoa Hồng.”

Cuối cùng, Trì Am cũng nhìn người đàn ông này với vẻ nghiêm túc, phát hiện Ngao Dẫn ngoại trừ việc ham mê nữ sắc bị người ta chỉ trích ra thì qnh ta quả thực là một người hết sức ưu tú, biết phân biệt đúng sai, biết phải lựa chọn thế nào. Cũng giống như lúc này, để lấy được lòng tin của bọn họ, anh ta sẵn sàng để lộ con bài tẩy của mình mà không chút do dự.

“Anh không sợ chúng tôi sẽ đoạt không gian của anh hay sao?” Trì Am cười nói: “Anh cũng biết mà, trong thời đại mạt thế này, nắm giữ một không gian có thể chứa đồ vật vô hạn là một chuyện hấp dẫn thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.