Ngao Dẫn trông hơi uể oải, trên người không còn nhiệt huyết giống như mấy năm trước nữa, cả người trông khá ủ dột nhưng vẫn rất kiên định.
Trì Am không khỏi dò xét anh ta, không biết đã có chuyện gì xảy ra mà khiến anh ta thay đổi cả con người như thế.
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần.” Giọng nói của Ngao Dẫn trầm thấp, giống như đang đè nén điều gì đó, âm thanh nặng nề vang lên: “Hiện tại đã là mạt thế năm thứ bảy, nhân loại tử thương vô số, số lượng sinh vật dị hình lại tăng liên tục không ngừng, nếu như con người còn không nghĩ ra biện pháp, thế giới này sớm muộn sẽ biến thành thế giới của sinh vật dị hình.”
“Nếu như thành công, nói không chừng có thể giúp nhân loại mở ra một thế giới mới, còn nếu như thất bại...” Ngao Dẫn mỉm cười, một nụ cười rộng lượng: “Chết rồi thì coi như xong chuyện, đây không phải là chuyện mà tôi cần phải lo.”
Tư Ngang hơi bất ngờ, chậm rãi gật đầu nói: “Vậy được, tôi cần chuẩn bị một chút, sẽ mất nửa tháng. Trong khoảng thời gian này anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh cơ thể về trạng thái tốt nhất.”
Sau khi Ngao Dẫn và Mai Gia Niên được mọi người ở căn cứ Hy Vọng đưa đi nghỉ ngơi, Tư Ngang bèn thông báo cho Nghê Hi và các trợ lý khác để họ bắt đầu chuẩn bị.
Nghệ Hi nhận được thông báo, Phương Lạc Chương tất nhiên cũng biết.
Những năm gần đây, do Phương Lạc Chương không ngừng đưa đồ ăn nên cuối cùng Nghệ Hi và Phương Lạc Chương đã đến được với nhau, trở thành một cặp.
Bởi vì hai người đến từ cùng một nơi và có chung bí mật, không ai có thể thân thiết hơn bọn họ, cho nên Nghê Hi có chuyện gì cũng sẽ không giấu diếm Phương Lạc Chương. Mặc dù Phương Lạc Chương hơi khờ khạo, nhưng cậu ta lại rất kín miệng, biết nên nói gì và không nên nói gì.
Phương Lạc Chương rất hào hứng, thầm nói với Nghệ Hi: “A Hi, anh không dám chắc về hướng đi của thế giới này, fanfic với nguyên tác lẫn lộn với nhau, cũng không biết là nội dung cốt truyện của fanfic có lấn át nguyên tác hay là nguyên tác vẫn mạnh hơn. Tuy nhiên, có một điều có thể chắc chắn đó là chỉ cần Tư ma vương ra tay, nhất định có thể thành công.”
Nghê Hi xoa xoa mái tóc rối bù của cậu ta, trên nét mặt lạnh lùng nhiều hơn mấy phần nhu hòa, nói ra: “Cậu chủ Tư đúng là một thiên tài! Bọn em đã dành ra năm năm để nghiên cứu, anh ấy đã chiết xuất được tế bào từ trong cơ thể của sinh vật dị hình, trải qua nhiều lần thí nghiệm, đã đạt được một kết quả khả quan, con người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Ngừng một lát, cô ấy lại nói tiếp: “Cậu chủ Tư đúng là một thiên tài.”
Cùng một câu nói, cô ấy lặp lại hai lần, mỗi lần nói ra, giọng điệu đều không giống nhau.
Tuy nhiên, Phương Lạc Chương khờ khạo lại không nghe ra ám hiệu của Nghê Hi, vẫn vui vẻ nói: “Lúc đó chúng ta đã chọn đúng rồi, đi theo Tư ma vương là có thịt ăn. Có thể tận mắt thấy được kỳ tích của thế giới, cũng không uổng công chúng ta xuyên việt một chuyến!”
Nghệ Hi cũng không muốn chỉnh lại lời của cậu ta. Cô ấy chọn đi theo Tư ma vương chẳng phải vì có thịt ăn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của cậu ta, cô ấy cũng không khỏi bật cười
Mặc dù người đàn ông này không có bản lĩnh gì, mỗi khi ra ngoài còn phải trốn sau lưng mọi người để được bảo vệ, nhưng cậu ta có một trái tim rất đẹp, lạc quan, có thể làm ra những món ăn mang đậm hương vị quê hương.
Nửa tháng sau đó, Ngao Dẫn nằm trong phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm được phong tỏa
lại.
Trì Am lo lắng tin tức sẽ bị lộ ra ngoài nên cô và Irya cùng nhau canh gác tại căn cứ Hy Vọng, bất kể là con người hay sinh vật dị hình, đều không thể vượt qua vòng phong tỏa do hai người liên thủ.
Kể từ khi biết Ngao Dẫn sẽ vào trong phòng thí nghiệm để biến hình, Irya đã rơi vào trạng thái phấn khích.
“Chị Trì, về sau Ngao Dẫn sẽ là hoàng để khai quốc của kỷ nguyên mới. Anh ấy nhất định sẽ trở thành con người giống người ở tương lai, vì vậy em nghĩ cuộc thí nghiệm này sẽ thành công.” Irya nắm chặt hai tay, tràn đầy tự tin nói với Tư Ngang.
Trì Am thì không có lạc quan như vậy, dù sao cái thế giới này phát triển quá mức đáng sợ, nếu truyện nguyên tác lẫn với fanfic thì mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Trì Am chọn chút thời gian rảnh đi nói chuyện với Mai Gia Niên vẫn đang ở căn cứ Hy Vọng chờ đợi kết quả.
Năm đó, sau khi Đào Vị Lan bị pháp thuật của thiên sư phản phệ mà chết, thế lực chiến đội Hoa Hồng bị Long Tổ và Ấn Đội hợp nhất, căn cứ Tự Do từ thế ba chân vạc biến thành Long Tổ và Ấn Đội cùng thống trị. Hơn nữa bởi vì Mai Gia Niên là người tu tiên nên mấy năm qua anh ta đã có bớt thể lực của Long Tổ vào, thể lực của Ấn Đội thì càng ngày càng lớn mạnh, tiếng tăm lừng lẫy một vùng Tây Nam.
“Anh có từng tiếc nuối khi mang giang sơn mà
mình tự tay giành được đi tặng cho người khác rồi tự mình trở thành người hỗ trợ không?” Trì Am hiếu kỳ hỏi anh ta.
Mai Gia Niên cười lắc đầu: “Nếu như có thể kết thúc mạt thế, thì không có gì tiếc nuối.”
Trì Am không khỏi thầm kính nể tấm lòng và khí độ của anh ta, thực lực và thủ đoạn của Mai Gia Niên cũng không hề thua kém Ngao Dẫn. Là nam chính trong cốt truyện fanfic, anh ta cũng có thể kết thúc ngày tận thế bằng chính đôi tay của mình. Nhưng cuối cùng vì lý do là người tu tiên, khiến anh ta không thể không lựa chọn Ngao Dẫn.
Anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng tuyến vận mệnh của Ngao Dẫn, chỉ cần Ngao Dẫn đi theo tuyến vận mệnh này, một ngày nào đó, mạt thế của loài người sẽ kết thúc. Nhưng người tu tiên thì lại không thể nhìn rõ đường vận mệnh của
mình, có quá nhiều khả năng, không dám lấy thiên hạ ra đánh cuộc, làm trợ thủ thì tốt hơn.
Có rất nhiều người hiểu điều này, nhưng đàn ông là kiểu người đầy tham vọng, để đưa ra lựa chọn như vậy là điều rất khó khăn.
Mai Gia Niên lại làm được.
Sau đấy, Trì Am lại hỏi thăm có phải mấy năm nay có chuyện gì xảy ra với Ngao Dẫn hay không: “Anh ta đã thay đổi rất nhiều. Nếu không phải năm năm trước tôi đã gặp anh ta thì tôi đã nghĩ đó là một người khác rồi.”
Mai Gia Niên nghe vậy không nhịn được mà bật cười ra tiếng, nói nhỏ với cô: “Cô biết đấy, anh ta lại bại trong tay nữ nhân rồi. Giờ anh ta mắc phải chứng sợ phụ nữ, đoán chừng cả đời này anh ta cũng không dám làm một tên khốn nạn nữa đâu.”
Trì Am chớp mắt, sau đấy bật cười thành tiếng.
Hóa ra, sau Đào Vị Lan, Ngao Dẫn lại rơi vào tay một người phụ nữ khác.
Hơn nữa lần này, người phụ nữ kia đã khiến Ngao Dẫn gã xuống còn tàn nhẫn hơn Đào Vi Lan. Đào Vị Lan chỉ là đơn giản là khiến Ngao Dẫn tỉnh ngộ thôi, còn người phụ nữ lần này không chỉ suýt chút nữa khiến anh ta phải chết, lại còn khiến anh ta mắc chứng sợ phụ nữ luôn.