Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 437: Quyến Rũ - Chương 437 Linh Đồ Sư



Gió lạnh tới thấu xương, bầu trời âm u.

Trì Am đứng trên vách đá toàn thân đầy máu, thất thần trong giây lát rồi nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ ở cách đó không xa.

Nàng biết biết mình hiện tại đã xuyên không đến thế giới kế tiếp, vừa mới đến thế giới này, đã gặp phải tình huống bất lợi như vậy, nàng không khỏi cười khổ.

Chàng trai mặc trường bào đỏ thẫm, trên cổ áo, tay áo và viền áo thêu những hoa văn màu bạc trầm lộng lẫy, đeo ngọc bội trước eo, bên hông có treo trường kiếm, trên trán có một sợi dây nạm ngọc. Dung mạo diễm lệ, nhan sắc phi giới tính mang theo vẻ quyến rũ lạ kỳ, mỗi khi hắn ta cười, giống như là hoa đào nở rộ, vô cùng xinh đẹp.

Thiếu nữ kia chạc tuổi đôi mươi, trên người mặc một chiếc váy thêu hoa thướt tha, dung mạo xinh đẹp, thần thái lạnh lùng. Một chút ánh sáng màu hổ phách xẹt qua đôi mắt đen láy của ả ta, ánh mắt ả ta nhìn về phía Trì Am tràn đầy sát khí, không chút giấu diếm.

Có lẽ, hai người này là một đôi tình nhân, chàng trai nhìn thiếu nữ với ánh mắt dịu dàng, góp phần giảm bớt sự tàn khốc trên khuôn mặt của hắn ta. Khi thiếu nữ kia quay lại nói chuyện với chàng trai, vẻ mặt tươi cười, nhìn rất dịu dàng, càng khiến ả ta đáng yêu và xinh đẹp hơn.

Sau đó, chàng trai kia nói với thiếu nữ điều đó, rồi bất ngờ đánh một chưởng về phía Trì Am.

Lực gió từ chưởng này thổi ra còn mạnh hơn gió thổi từ trên đỉnh núi tuyết. Khi Trì Am ngả người về phía sau, sắp rơi khỏi vách đá, nàng nhanh chóng đưa tay bám được vào một mỏm đá nhô cao trên vách đá. Nửa thân người nàng đung đưa trong không khí, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ thổi bay nàng, nàng sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng bên dưới.

Trì Am không ngờ rằng vừa mở mắt ra đã gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, sắc mặt tái nhợt, bản năng sinh tồn khiến nàng phải dùng hết sức lực bám chặt vào mỏm đá bên vách núi, nhìn đôi nam nữ kia đang ung dung đi đến.

Bọn họ đứng bên vách núi cheo leo, nhìn nàng từ trên cao.

Chàng trai liếc nhìn nàng một cái rồi tỏ vẻ không quan tâm, nhìn sang thiếu nữ, nhẹ nhàng nói: “A Mộ, gân mạch của ả đã bị ta đánh gãy rồi, không thể nào phản kháng được nữa. Nàng có thể giết chết ả, kết thúc nỗi thống khổ của nàng!”

Thiếu nữ tên A Mộ kia nhìn Trì Am đầy sát khí, cười lành lạnh nói: “Không, ta sẽ không giết ả.”

Ả ta có một dung mạo xinh đẹp đáng yêu, tuy khuôn mặt rất lạnh lùng, nhưng giọng nói của ả ta lại ngọt ngào và đáng yêu lạ thường.

Chàng trai kia nghe thấy ả ta nói vậy, khuôn mặt dịu dàng thoáng hiện chút khó xử, thở dài nói: “Nàng thật là lương thiện! Người này đã làm tổn hại đến nàng như vậy, mà nàng vẫn tha cho nàng ta.”

Trên mặt A Mộ lộ ra một chút buồn bực, nhẹ nhàng nói: “Cho dù là như vậy, nhưng ta không thể quên rằng năm đó nàng ta dẫn ta trở về, cho ta thêm một sinh mạng. Ta không thể nào ra tay được…”

Chàng trai dịu dàng nhìn ả ta, không nói thêm gì.

A Mộ cúi đầu Trì Am, đôi mắt đen láy của ả ta phản chiếu lại dáng vẻ chật vật của nàng. Đột nhiên, ả ta giơ chân lên, giẫm lên bàn tay đang cố gắng bám lấy mỏm đá của Trì Am, di thật mạnh.

Tục ngữ có câu tay đứt ruột xót, Trì Am đau đớn rên rỉ, quần áo trên người nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Xương ngón tay của nàng đã bị ả ta nghiến nát.

Thời khắc này, sát ý dâng trào trong lòng của Trì Am, nàng chỉ hận không thể giết chết đôi cẩu nam nữ này ngay lập tức!

A Mộ nở một nụ cười vô cùng kỳ lạ và điên rồ khi nhìn thấy sự đau đớn trên mặt của nàng.

Ả ta ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt dính đầy máu của Trì Am, nhẹ nhàng thở dài: “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi chật vật như vậy, nhưng ta lại rất vui vẻ. Điều này chứng minh rằng chúng ta thực sự bình đẳng. Ngươi nói có phải không?”

Trì Am mím chặt bờ môi, nhìn ả không cảm xúc.

Trên mặt nàng giờ đang lấm lem bụi đất cùng với máu, sau một trận chiến, y phục trên người nàng đã rách rưới, xộc xệch giống như những kẻ ăn mày trên phố. Tuy không còn thấy được vẻ kiêu sa, sang trọng trước đó, nhưng đôi mắt nàng vẫn đen nhánh sáng ngời, giống như bầu trời đầy sao đêm mùa hè, sâu thẳm và xa xăm.

Sắc mặt của A Mộ có chút phức tạp, thế rồi ả ta đột nhiên lật tay, trong lòng bàn tay của ả có một thứ gì đó.

Đồng tử của Trì Am hơi co lại, thứ này giống như một lá bùa hộ mệnh, nhưng khí tức của nó vô cùng mạnh mẽ, khiến nàng muốn tránh đi.

A Mộ vỗ nó lên trán của Trì Am, vật đó lập tức biến thành một tia sáng, chui vào trong linh đài của Trì Am.

Trì Am rên lên một tiếng, khi thứ đồ vật không rõ là gì kia chui vào trong đầu mình, nàng cảm thấy rất khó chịu, mồ hôi trượt dài xuống mi mắt.

“Tiểu thư của ta, ngươi đừng trách ta. Ai bảo ngươi chính là tiểu thư của Tông gia cơ chứ? Ngươi có thể sống sót hay không, đành trông chờ vào vận mệnh của người thôi… Ta hi vọng, trong tương lai, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”

A Mộ nói rồi đột ngột đứng dậy, đạp một cước vào đầu của Trì Am.

Trì Am theo bản năng né tránh một cước này, hai tay nàng đã không còn lực chống đỡ thân thể, nên ngả người ra sau, ngã xuống trên không.

Tất cả những gì hiện lên trong mắt nàng là một đôi nam nữ đang đứng trên mép vực đá và thờ ơ nhìn nàng, cho đến khi không còn thấy họ nữa, nàng phun ra một ngụm máu, ý thức chìm vào bóng tối.



Tiếng chim hót buổi sáng cùng với tiếng gió thổi qua sơn cốc, hòa vào nhau, tạo thành một khúc nhạc nhẹ nhàng

Tiếng cửa cót két vang lên, một cô gái mặc trang phục dân tộc tay xách giỏ bước vào. Khi nàng ấy bước đi, những chiếc chuông nhỏ treo trên tay áo và gấu áo kêu leng keng, rộn ràng hơn cả tiếng chim hót ngoài nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.