Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 440: Quyến Rũ - Chương 440 Linh Đồ Sư



Đây là một thế giới thần kỳ.

Ít nhất theo cách nhìn của Trì Am thì là như thế.

Mặc dù nàng không có ký ức, nhưng theo bản năng nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nếu như nói bởi vì nàng là một người của Nhân tộc, cho nên không biết đến những kiến thức thông thường của Vũ tộc, thế nhưng ngay đến những kiến thức thông thường của Nhân tộc nàng cũng không hề có. Vậy có nghĩa là gì?

Càng nghĩ càng thấy sợ!

Hoặc là nói, nàng không có chút cảm giác nào với cái thế giới này, nó xa lạ đến mức khiến nàng cảm thấy sợ hãi và bất an từ tận đáy lòng.

Trì Am cảm thấy có điều gì đó không ổn xảy ra với mình, nhưng cảm giác này nàng lại không biết phải nói như thế nào, hay là phải nói với ai.

May mắn thay, những người Vu tộc này đều biết trí nhớ của nàng bị một loại linh đồ thần cấp của Nhân tộc phong ấn rồi, cho nên bất cứ khi nào nàng có biểu hiện gì đó không ổn, mọi người cũng không quá kinh ngạc. Mỗi lần như vậy, Tùng La sẽ nhiệt tình giải thích cho nàng những kiến thức thông thường mà nàng không biết.

Vào những lúc như thế, Trì Am sẽ thu thập thông tin của thế giới này trong tiềm thức, dồn hết mọi thứ trên thế giới này vào tâm trí, để cho mình nhớ kỹ.

Trạng thái này khiến tiềm thức của nàng cho rằng có thể nàng chính là gián điệp của một tộc người khác phái đến.

Ý nghĩ đó khiến nàng giật mình và bắt đầu đầu tranh.

Ngoài ra, mỗi khi một mình yên tĩnh, trong lòng sẽ luôn có một cảm giác lo lắng kỳ lạ khiến nàng bất an, nóng lòng muốn bay ra ngoài ngay lập tức...

Sau đó thì sao? Nàng không biết phải làm gì, nàng chỉ biết rằng nàng đang ở trong tình trạng tồi tệ như vậy.

Nàng cảm thấy mình phải làm một điều gì đó, nhưng nàng lại không thể biết được bản thân phải làm gì.

“Đây là tùng tiền bạch.” Tùng La đưa tới trước mặt Trì Am một bó cỏ mềm trắng tinh, trong tay nàng xuất hiện một tia sáng màu xanh lục nhẹ nhàng rơi xuống bó cỏ tùng tiền bạch.

Cỏ non tiếp tục mọc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vu lực của Vụ tộc có sức sống mãnh liệt, đó là lý do vụ thuật của bọn họ có thể chữa bệnh cho mọi người.

Đối với mỗi một người Vụ tộc mà nói, bọn họ dường như chính là những y giả trời sinh.

“Đây là thập bát tràn kim la, có tác dụng giải độc, tái tạo cơ bắp. Đây là hoa cô tử, đừng nhìn nó màu sắc sặc sỡ, vừa lùn vừa nhọn này, nước ép của nó có thể chữa lành vết thương do Quỷ tộc gây ra đấy...”

Tùng La đã nói cho Trì Am nghe tất cả tên của các loại thảo dược kia, sau đó hỏi nàng: “Ngươi đã nhở hết chưa?”

Trì Am gật đầu: “Nhớ kỹ rồi.”

Tùng La vui vẻ ra mặt, hào hứng nói: “A Am, người có trí nhớ rất tốt đấy, có thể nhớ được mọi thứ rất nhanh.”

Trì Am mím môi cười nhẹ rồi cúi đầu tiếp tục loay hoay với những thảo dược kia.

Từ khi nàng tỉnh lại đã được năm tháng trôi qua. Suốt năm tháng này, nàng vẫn luôn dưỡng thương ở Bộ lạc Nhã Cách. Những mảnh xương vỡ vụn khi nàng rơi xuống vách đá cuối cùng cũng mọc trở lại, nàng cũng đã có thể tự đi lại bình thường, không có vấn đề gì, nhưng thân thể của nàng vẫn vô cùng yếu ớt, ngay một đứa trẻ ba tuổi ở Vụ tộc cũng không bằng. Nếu như ở bên ngoài quá lâu sẽ cảm thấy chóng mặt, cơ thể mệt mỏi, trực tiếp ngã khuyu, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Tùng La rất đau khổ về việc này, thậm chí nàng ấy còn thường xuyên đến nhà Đại Vụ của bộ lạc để hỏi riêng Đại Vu.

Sau khi nội ngoại thương của Trì Am đã được chữa lành, Tùng La vẫn không ngừng dùng vu lực của bản thân để nuôi dưỡng gân mạch cho nàng, bởi vì có chuyển nhiều vụ lực hơn thì cũng vô dụng. Gân mạch của nàng ngoài việc bị người ta cắt đứt ra thì người độc ác đó còn độc nhiễm kinh mạch của nàng bằng một loại linh độc cực kỳ đáng sợ, vì vậy cho dù kinh mạch đã thông, chỉ cần linh độc không được loại bỏ, nó vẫn sẽ làm tổn thương cơ thể nàng và khiến nàng chỉ có thể giống như một cây non ốm yếu, bệnh tật mỗi ngày cho đến khi chết.

Đúng vậy, sau khi thứ linh độc kia ngấm vào toàn bộ cơ thể của nàng thì cơ thể của nàng sẽ

biến thành một vũng nước độc, không còn lại gì.

Sau khi Đại Vụ của Bộ lạc Nhã Cách cuối cùng phân tích ra chất độc trong người Trì Am là một loại linh độc hiếm có, Tùng La và Mã Y đều vô cùng kinh ngạc.

“Thật sự không biết là ai lại ác độc như vậy, lại để thứ như vậy vào người của A Am. Đúng là xấu xa!” Tùng La phẫn nộ nói.

Đại Vu nhìn Trì Am, cười lớn nói: “Nhân tộc là tộc người linh thông nhất trong vận tộc, cũng là tộc người độc ác nhất trong vận tộc, không có chuyện gì bọn họ không nghĩ ra được. Con à, con vẫn còn non trẻ lắm.”

Tùng La phụng phịu nói: “Con biết, con còn cần phải học tập rất nhiều.”

Nàng ấy suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đại Vu, người nói xem Thiên Vụ đại nhân có thể thanh trừ linh độc trong cơ thể A Am không? Con có thể đi cầu xin Thiên Vu đại nhân...”

Mã Y khiển trách: “Vớ vẩn! Thiên Vũ đại nhân là thần sứ, từ trước đến nay không để ý đến chuyện phàm tục! Tốt nhất con nên bỏ ý niệm này đi.”

Đại Vụ ngồi ở đó, cúi mặt xuống, giống như không nghe thấy những lời này của Mã Y.

Tùng La cúi gục đầu xuống, cả người mệt mỏi.

Chờ sau khi Đại Vu và Mã Y đi rồi, Tùng La mới nói nhỏ với Trì Am rằng: “A Am, nếu như có thể mời Thiên Vụ đại nhân ra tay, linh độc trên người người nhất định có thể loại bỏ. Đáng tiếc...”

Trì Am cười nói: “Mã Y thẩm thẩm nói không sai, Tùng La, chuyện như vậy không thể miễn cưỡng được.”

Trong mấy tháng sinh hoạt ở Vu tộc này, Trì Am cũng có sự hiểu biết nhất định về Vụ tộc.

Vụ tộc tồn tại dưới hình thức bộ lạc, bọn họ sinh ra đã có vu lực, vũ lực mạnh hay yếu sẽ quyết định địa vị trong bộ lạc và phương hướng sở học trong tương lai bọn họ.

Người có vụ lực mạnh, đã định sẵn là những người phi thường, ngay từ khi mới sinh ra bọn họ đã có những tài nguyên mà người khác không có, được đi theo Đại Vu của bộ lạc học tập tinh tượng, vu lực càng mạnh mẽ thì khả năng lĩnh ngộ càng mạnh, thực lực cũng càng mạnh. Nghe nói trong thần điện có một vị Đại Vu, có thể thúc đẩy tinh lực để dời núi lấp biển, phi thiên độn thổ.

Trong quá trình những người Vu tộc này học tập tinh tượng sẽ bổ sung thêm y thuật. Nhờ có sức sống mãnh liệt ẩn chứa trong vũ lực mà bọn họ có thể trở thành y giả thiên bẩm, không cần phải học tập quán chuyên tâm, y thuật giống như một kỹ năng tự nhiên.

Còn với những người có vu lực yếu ớt, nếu như bọn họ không có cách nào kết nối với tinh lực, khả năng lĩnh ngộ cũng không mạnh, có thể chọn con đường nghiên cứu y thuật. Đại đa số các Đại Vu thành công trong lĩnh vực y thuật đều được người của các tộc khác vô cùng kính trọng bởi tất cả mọi người đều không thể tránh khỏi sinh, lão, bệnh, tử và sẽ cần đến Vu tộc chữa trị cho họ.

Vụ tộc đã sử dụng sức mạnh của tất cả các bộ tộc để tôn thờ một vị Thiên Vu. Theo truyền thuyết Thiên Vũ là thần sứ do Thần chọn lựa ra, mỗi một đời Thiên Vũ được sinh ra thông qua cánh cổng Thần Tuyển. Ngày mà sinh mệnh của một Thiên Vu kết thúc thì cảnh cổng Thần Tuyển sẽ tự động mở ra, cho đến sinh ra một vị Thiên Vũ mới thì cánh cổng Thần Tuyển mới đóng lại.

Thiên Vũ là người mạnh nhất trong vụ tộc, cũng là vua của Vũ tộc, đồng thời do tu luyện sức

mạnh của tinh tượng nên cũng thần bí khó lường. Đối với các tộc người khác thì đây là một nhân vật không thể khiêu khích, ngay đến các cường giả cấp Hoàng của Nhân tộc, cũng không dám tùy tiện chọc giận Thiên Vu.

Thông thường, người của Vũ tộc đều có sức mạnh tinh tượng mạnh mẽ, y thuật cũng vô cùng mạnh mẽ, cho dù y thuật không mạnh, cũng có vụ lực cường đại chống đỡ. Đây cũng là nguyên nhân mà Tùng La cảm thấy Thiên Vu có thể thanh trừ linh độc trong cơ thể của Trì Am. Nhưng đáng tiếc Thiên Vu trong mắt của Vũ tộc, cũng giống như Hoàng đế của Nhân tộc, không thể phạm thượng.

Liệu vị Hoàng đế của Nhân tộc có đi lo cho chuyện sống chết của một người dân ngoại tộc không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.