Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 443: Quyến Rũ - Chương 443 Linh Đồ Sư



Trì Am chỉ kịp chào hỏi Cách Lỗ một tiếng thì đã bị Tùng La kéo đi như bay.

Hai người đi tới một gian sáng sủa sạch sẽ phòng, thấy Mã Y đang đứng ở trước bàn, ngón tay linh hoạt đang xuyên một chuỗi hạt nhiều màu sắc.

Nhìn thấy hai cô gái bước vào, Mã Y cười nói: “Tùng La, con chậm chút thôi, A Am sắp không thở được rồi kia kìa.”

Tùng La dừng lại, đỡ Trì Am, xoa lưng cho nàng dễ thở hơn, cười ha ha nói: “A Am đã dưỡng thương một năm rồi ạ, bây giờ nàng đã tốt hơn trước nhiều rồi, ít nhất là đi xa cũng không thành vấn đề nữa. Mã Y thẩm thẩm, lần này con sẽ cùng A Am đến thành Thiên Hòa để tham dự lễ hội.”

Mã Y cắn đầu sợi, buộc chuỗi hạt lên y phục và nói: “Cơ thể của A Am đã có thể đi xa nhà rồi sao?”

“Đi được rồi ạ!” Tùng La kéo Trì Am, nói với một nụ cười mãn nguyện: “Lần này là lễ Vu Thần Nhật mười năm mới có một lần của Vu tộc chúng ta. Con phải đi ba tháng, A Am ở nhà một mình, con không yên lòng.”

Trì Am đứng ở bên cạnh và mỉm cười, cũng không nói lời nào.

Lễ Vu Thần Nhật của Vu tộc được tổ chức mười năm một lần nên vô cùng long trọng, mỗi một bộ lạc sẽ đều phái người đến thờ cúng ở Vu Thần Điện ở thành Thiên Hòa để bày tỏ lòng kính trọng Vu Thần. Lúc này, Thiên Vu luôn ở sâu trong Thần Điện cũng sẽ đi ra để chủ trì nghi thức.

Ước mơ của mỗi một người trong Vu tộc chính là có thể tận mắt nhìn thấy Thiên Vu và có được lời chúc phúc của Thiên Vu, cho nên mỗi lần đến ngày lễ Vu Thần Nhật, không có người nào trong Vu tộc lại bỏ lỡ.

Đương nhiên, Tùng La còn có tâm ý khác nữa.

Nàng ấy muốn dẫn theo Trì Am, nếu như có thể may mắn gặp được Thiên Vu, thì nàng ấy sẽ thỉnh cầu Thiên Vu giúp Trì Am chữa bệnh.

Tất nhiên, ý nghĩ này không thể nói cho những người khác trong Vu tộc biết được, nếu không bọn họ sẽ tức giận mà bỏ nàng ấy lại ở trong bộ lạc. Cho nên, Tùng La đã nhân cơ hội đến thành Thiên Hòa tham gia lễ hội để dẫn theo Trì Am đến đó. Thực ra, nàng ấy cũng không chắc chắn có thể gặp được Thiên Vu hay không, và sau khi gặp được Thiên Vu thì liệu Thiên Vu đại nhân vĩ đại sẽ có thể thực sự ra tay cứu một con người của Nhân tộc hay không. Dù thế nào cũng phải thử một lần, ngộ nhỡ có thể thành hiện thực thì sao?

Trong khoảng thời gian này, thành Thiên Hòa sẽ tổ chức lễ hội, lễ hội sẽ kéo dài trong một tháng, khoảng thời gian này trong thành sẽ vô cùng náo nhiệt.

Một một thiếu nữ Vu tộc khi tham gia lễ hội của lễ Vu Thần Nhật đều phải khoác lên người chiếc áo ngự thần đặc biệt của Vu tộc, cũng là trang phục truyền thống của lễ hội Vu tộc, có đặc trưng của Vu tộc. Các cô nương đều vô cùng xinh đẹp khi mặc lên người bộ trang phục này.

Mã Y có tài năng may vá trang phục rất giỏi nên Tùng La đã nhờ bà ấy may áo ngự thần giúp hai người họ.

Mã Y mang hai bộ áo ngự thần đến, áo ngự thần của nữ nhân là trên áo, dưới váy, bên ngoài khoác một bộ tháp tàng. Đồng thời sẽ có đủ loại vòng cổ và chuỗi hạt xinh đẹp quấn quanh người, khi bước đi, những món đồ bằng bạc và chuông đan xen trên quần áo sẽ phát ra tiếng kêu leng keng, giống như tiếng nói của các vị thần đến từ vùng núi tuyết phủ.

Sau khi mặc thử y phục, nhận thấy không cần phải sửa gì, hai người bèn cảm ơn Mã Y rồi ôm áo trở về.

Khi đi qua bộ lạc, bọn họ cũng nhìn rất nhiều các cô nương trẻ tuổi chưa lập gia đình trong bộ lạc đang ôm quần áo mới tinh chạy tới chạy lui, trên mặt nở nụ cười vui sướng, những cô nương này đều đang chuẩn bị cho lễ Vu Thần Nhật sắp đến.

Thời gian khởi hành được ấn định vào ba ngày sau.

Từ Bộ lạc Nhã Cách đến thành Thiên Hòa cần thời gian một tháng, cộng thêm bọn họ còn cần phải đến thành Thiên Hòa từ sớm để chuẩn bị, cho nên mỗi một lần đều phải đi trước nửa tháng.

“Lúc đó chúng ta sẽ ngồi xe do thú hoang kéo.” Tùng La giải thích với Trì Am: “Bình thường thú hoang đều rất hung dữ, là những con dã thú ăn thịt. Nhưng có một số loài thú hoang có thể thuần hóa, chỉ cần thuần hóa được chúng thì có thể dùng chúng để kéo xe rất tiết kiệm thời gian. Đây cũng là lần đầu tiên ta đi khỏi bộ lạc, không biết trên đường sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ là hi vọng không gặp phải Quỷ tộc.”

Trì Am cười nói: “Không đâu, lần này tộc trưởng đã phái hai trăm dũng sĩ của Vu tộc đi theo mà. Hơn nữa, còn có tộc trưởng và Đại Vu, vu thuật của bọn họ đều rất mạnh, cho dù gặp phải Quỷ tộc cũng sẽ không xảy ra tình huống gì nghiêm trọng đâu, nhất định có thể đảm bảo được an toàn.”

“Thật sao? Sao ngươi biết rõ ràng như thế?” Tùng La vô cùng kinh ngạc.

Trì Am vẫn nói với giọng điệu đều đều: “Lúc ta và ngươi đi lấy thuốc ở chỗ của Đại Vu thì vừa hay nghe thấy tộc trưởng nhắc đến chuyện này.”

Tùng La a lên một tiếng, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của nàng ấy, giống như là đang hỏi, rõ ràng lúc ấy hai người đều cùng nhau nghe thấy cuộc nói chuyện của tộc trưởng và Đại Vu, tại sao nàng ấy lại không nghe thấy tộc trưởng nhắc đến chuyện này thế?

Trì Am xoa đầu tiểu cô nương, cười nói: “Tộc trưởng không nói rõ ràng, nhưng sau khi nghe ý tứ và liên hệ với việc huấn luyện các dũng sĩ trong bộ lạc lúc ban ngày nên có thể đoán ra được phần nào thôi.”

Tùng La: “... Cái này cũng có thể đoán được sao?”

Trì Am cười cười, không nói gì nữa, đứng dậy đi chuẩn bị cơm trưa.

Tùng La kinh ngạc nhìn nàng, một lúc sau, nàng ấy ngồi xổm trong hành lang hóng gió, vẻ mặt có chút phiền muộn.

Mã Y bước vào cửa, nhìn thấy cô cháu gái luôn tràn đầy sức sống lại đang thừ người ra thì cười nói: “Cô nhóc này lại làm sao đây? A Am đâu rồi?”

“A Am đang chuẩn bị cơm trưa trong bếp ạ. Mã Y thẩm thẩm, hôm nay thẩm ở đây ăn cơm trưa đi.” Tùng La trả lời, sau đó lại hỏi: “Sao Mã Y thẩm thẩm lại tới đây? Có đồ gì tặng cho bọn con hay sao ạ?”

Nàng ấy nhìn những chuỗi hạt trên tay Mã Y, chúng được làm bằng đá huyết ngọc của vùng núi tuyết phủ, trông vô cùng đẹp mắt.

“Vừa rồi các con quên không cầm dây chuyền đá huyết ngọc về.” Mã Y không chút tức giận nói, sau khi đưa cho nàng ấy chuỗi hạt lại hỏi thêm vừa rồi nàng ấy có chuyện gì mà lại ủ rũ, uể oải như vậy, thật đúng là hiếm thấy.

Tùng La vốn luôn hoạt bát tràn đầy sức sống, công thêm vu lực của nàng ấy cũng không tệ, từ nhỏ đã được Đại Vu mang về dạy cho y thuật và vu thuật. Tất cả mọi người đều đã quen với tính cách của nàng ấy, hiếm khi thấy được nàng ấy buồn phiền vì một chuyện gì.

Tùng La kể lại những lời mà mình nói với Trì Am cho Mã Y, cuối cùng thì thầm nói nói: “Mã Y thẩm thẩm, trước đây A Am nhất định là một người có địa vị cao trong Nhân tộc cho nên nàng ấy mới nhạy bén như vậy. Nếu như nàng ấy tìm lại được ký ức, nàng ấy nhất định sẽ không ở lại nhà con nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.