Sau đó nam nhân mặc áo bào Vu Thần này đi đến bên cạnh hái một bông hoa tương tự và nhặt hai hạt đậu tương tư to cỡ ngón tay cái, đưa hết cho nàng.
Trì Am ngây người nhìn hắn, sau khi hiểu ý, nàng nhăn mặt nói: “Ta không biết làm hoa đăng đâu.”
Hắn nhìn nàng với vẻ mặt hiện rõ một chút chán ghét, cứ như thể đang nghĩ nàng đến cả hoa đăng cũng không biết bện, đúng là vô dụng, thế nên hắn đành tự mình làm một cái.
Khuôn mặt của Trì Am đỏ lên hệt như hạt đậu tương tự mà nàng đang cầm trên tay. Nhìn thấy hắn làm hoa đăng, nàng chỉ thầm mắng trong lòng.
Chẳng trách hoa đăng này phải được làm ở trong rừng tình nhân. Bởi vì ở đây có vu lực của Thần Điện, có thể khiến bông hoa tương tư nở rộ, đồng thời dưới sự chỉ dẫn của vu lực, dùng đài hoa làm đế, từ từ tạo nên một chiếc hoa đăng đẹp mắt. Trì Am phát hiện làm hoa đăng cũng giống như một cuộc khảo nghiệm khả năng khống chế của người dân Vụ tộc với vu lực.
Đây vốn là một cuộc khảo nghiệm dành cho Vụ tộc, không có liên quan gì đến một Nhân tộc như nàng mà.
Có điều, khi nhìn thấy ngọn hoa đăng dần dần thành hình trên ngón tay của Tư Ngang, Trì Am cảm thấy nó thật sự rất đẹp. Nàng cũng lập tức hiểu tại sao các đôi tình nhân Vũ tộc lại thích đến đây để làm chuyện này, vừa lãng mạn vừa có thể thử tài vụ lực của đối phương, lại còn có thể được Vu Thần chúc phúc, một mũi tên trúng mấy đích.
Tư Ngang đưa cho nàng ngọn hoa đăng đã hoàn thành, nói: “Hi vọng trong tương lai nàng cũng có thể cho ta làm một chiếc hoa đăng.”
“Ta là người của Nhân tộc...”
“Linh Đồ Sự của Nhân tộc cũng có thể dùng linh lực để khiến hoa tương tự nở rộ.” Hắn nói với ánh mắt sắc bén.
Trì Am im lặng, thôi được rồi, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nam nhân này đã nhìn thấu được thân phận của nàng, biết nàng là một Linh Đồ Sư của Nhân tộc. Linh Đồ Sự có thể kết nối linh lực của bầu trời, dùng linh lực để tu thân, linh lực cũng là một loại sức mạnh do vạn vật tạo thành
Cho nên, lời nói của hắn cũng không sai.
Tuy nhiên, linh lực trong gân mạch của nàng đã bị linh độc ăn mòn, nàng thậm chí chẳng thể sử dụng nó. Nếu như cưỡng ép sử dụng sẽ làm tăng tốc độ khuếch tán của linh độc, đồng nghĩa với việc gia tăng tốc độ cái chết của nàng. Cảm giác bị khoét sâu vào xương cốt không hề dễ chịu chút nào đâu.
Trì Am đang cầm hoa đăng, đột nhiên cả người rơi vào im lặng.
Tư Ngang cúi đầu nhìn nàng, nhạy bén phát hiện ra nỗi buồn của nàng. Hắn đang định lên tiếng thì một tiếng động lớn vang lên, sau đó nghe thấy một tiếng thốt lên kinh ngạc
“A Am, tại sao người lại ở chỗ này?”
Trì Am ngẩng đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa có một nhóm nam nữ của Vũ tộc đang đi từ một phía khác của rừng tương tự đến, Tùng La cũng đang đi với đám đông này. Lúc này cả nhóm đều đổ dồn ánh mắt về Trì Am và đảo quanh người Tư Ngang.
Trì Am thì bọn họ đều biết, là một người của Nhân tộc, Tùng La đối xử với nàng rất tốt, còn
dẫn theo nàng tham gia lễ hội ngày Vu Thần | Nhật. Còn về phần nam nhân đứng cạnh Trì Am, trên người mặc áo bào Vu Thần chỉ dành cho các Đại Vụ của Thần Điện, dung mạo tuấn tú như vậy, cả đám người đều thấy rất xa lạ, không biết hắn là Đại Vu của bộ lạc nào đang tu hành ở Thần Điện.
Những tiểu cô nương kia không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy Tự Ngang.
Mặc dù hắn đứng đó rất lạnh lùng, nhưng vu lực mạnh mẽ xung quanh hắn khiến cho bọn họ cảm thấy rất thân thiện, cộng thêm khuôn mặt điển trai đó, rất dễ thu hút sự yêu thích của các tiểu cô nương.
Tùng La chạy tới, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trì Am, không khỏi thở dài: “A Am, trông sắc mặt ngươi không được khỏe đầu, ngươi ra ngoài lâu chưa?” Sau đó, ánh mắt của nàng ấy dừng lại
chiếc hoa đăng, ngạc nhiên nói: “A Am, đây là ngươi làm sao?”
Trì Am nở một nụ cười ấm áp với nàng ấy, nói: “Không phải ta làm, là Tư Ngang làm đấy.”
Tùng La kinh hãi vô cùng.
Nàng ấy trừng mắt nhìn Tư Ngang, vẻ mặt không thiện chí nói: “Mặc dù A Am là Nhân tộc, nhưng cũng là người nhà của ta. Ta không cho phép ngài bắt nạt nàng, dù cho ngài có là Đại Vụ của Thần Điện thì cũng không thể bắt nạt Nhân tộc như thể được.”
Tư Ngang ung dung đứng lên, nhìn những thiếu nữ Vu tộc đứng bên ngoài đình, cũng không để ý đến những lời mạo phạm của nàng ấy, nhẹ nhàng nói: “Bọn ta vừa đi bộ qua khu rừng Tình nhân.”
Tùng La a lên một tiếng, hai mắt trợn tròn, sau đó đỏ mặt nói: “Đại nhân, ngài thích A Am sao?”
Tư Ngang bình tĩnh khoát tay áo nói: “Nàng ấy đã tỏ tình với ta rồi.”
Tùng La sững sờ nhìn hắn, sau đấy ngơ ngác dẫn các tiểu cô nương khác rời khỏi đây.
Trì Am cũng đang choáng váng, ngươi cứ đi một mạch dứt khoát như vậy luôn sao?
Sau đó, Tư Ngang đưa Trì Am đến bờ sông để thả hoa đăng.
Từng chiếc hoa đăng đỏ rực được thả xuống sông, dưới ánh nắng chói chang lấp lánh, hoa đăng như những đốm lửa, cũng giống như những ngọn nên thắp sáng trên mặt sông, từ từ trôi cho đến khi biến mất
Đến tối, Tư Ngang đưa Trì Am trở về khu nghỉ ngơi của Bộ lạc Nhã Cách, không ngờ Tùng La thường chơi đến tối mịt mới về, hôm nay lại chờ
đó từ rất sớm.
Tùng La nhìn thấy bọn họ, vội vàng cúi chào Tư Ngang, nói nhỏ: “Đại nhân ngài có muốn vào nhà nghỉ ngơi không?”
Tư Ngang đưa người cho Tùng La, lạnh lùng nói một tiếng không cần, rồi sải bước rời đi.
Thái độ vô cùng ngạo mạn.
Ngay khi hắn vừa rời đi, Tùng Là nắm lấy Trì Am lo lắng hỏi: “A Am, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ngươi đã thật sự tỏ tình với vị đại nhân kia rồi sao? Các người yêu nhau hả? Tại sao phải cùng đi qua rừng Tình Nhân? Không phải hắn ta đang đùa bỡn với tình cảm của ngươi đấy chứ? Vị đại nhân này khôi ngô tuấn tú như vậy, vu lực cũng rất mạnh, không biết là thuộc khu vực nào ở bên trong Thần Điện...”
Tùng La vừa mở miệng đã giống như pháo liên thanh, Trì Am bị choáng ngợp bởi những câu hỏi liên tiếp của nàng ấy, đành phải kéo nàng ấy trở về phòng trước.
Trì Am rót cho Tùng La một chén trà, rồi lại rót cho mình một chén trà thảo dược, sau đó mới nói: “Nói mới nhở, chuyện này cũng đều là do ngươi đấy.”
“Ta á?” Tùng La ngạc nhiên.
“Đúng thế, không phải tối hôm qua người đã bảo ta làm một chiếc túi làm quà đáp lễ sao?” Trì Am nói tới đây, cũng không biết nên cười hay nên khóc