Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 450: Quyến Rũ - Chương 450 Linh Đồ Sư



Tùng La chớp chớp mắt, ngây thơ nói: “Nhưng ngươi là Nhân tộc, tập tục của Vũ tộc đầu có liên quan gì đến Nhân tộc. Hơn nữa, ở Vũ tộc của bọn ta, trong thời gian lễ hội, tặng người ta một chiếc túi như vậy để làm quà đáp lễ là vô cùng hợp lý mà.”

Cho nên Tùng La cũng không có cố ý lừa dối Trì Am, dù sao Trì Am cũng là người của Nhân tộc, tập tục của Vũ tộc không liên quan gì đến Nhân tộc hết. Đây chỉ là một quy tắc phong tục, đặc biệt là trong thời gian lễ hội như hiện tại, một người dân của Nhân tộc tặng người ta túi làm quà đáp lễ, chính là để bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách trang trọng. Một người Vu tộc có kiến thức thông thường sẽ không nhầm lẫn chuyện này.

Ai biết được hai người này, một người vẫn còn đang tìm hiểu kiến thức của Vụ tộc, người kia thì không biết là vô tình hay cố ý, nên chuyện mới biến thành thế này.

Sau khi làm rõ là chuyện gì đang xảy ra, Tùng La cảm thấy bối rối vô cùng: “Nếu vị đại nhân kia đưa người cùng đi qua rừng Tình Nhân, chứng minh thật lòng với người đấy. Chỉ là...”

Có rất ít Đại Vu của Thần Điện có quan hệ yêu đương với người của Nhân tộc, cho nên bỗng chốc, Tùng La cũng không biết có nên ủng hộ hai người họ hay không.

Nếu là một người dân Vu tộc bình thường và Nhân tộc yêu nhau, thì sức ảnh hưởng không lớn nên cũng sẽ không có người dân Vu tộc nào phản đối. Nhưng Đại Vu của Thần Điện thì lại khác, Đại Vụ gánh vác trách nhiệm thủ hộ Thần Điện, nên khi lựa chọn đối tượng, tuyệt đối sẽ không chọn Nhân tộc, vì sợ sẽ có bất lợi cho Vu tộc.

“A Am, người nghĩ như thế nào? Ngươi cũng thích vị đại nhân kia sao?” Tùng La lo lắng hỏi.

Trì Am cúi đầu, mím môi cười: “Thích chứ, ta đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên!”

Tùng La há hốc miệng, kinh ngạc nhìn nàng, lại tiếp tục sững sờ tập hai.

Ở trong mắt nàng, mặc dù Trì Am đã mất trí nhớ, cơ thể cũng vô cùng yếu ớt, tựa hồ rất cần sự che chở của nàng ấy. Thế nhưng không hiểu sao, có rất nhiều lúc, nàng ấy lại cảm thấy Trì Am là một người rất tích cực, dù có yếu đuối đến đâu cũng không mù quáng cần người khác che chở. Cảm giác này rất lạ, nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng nở nụ cười ấm áp và cách nàng hành xử khi đáp lại những lời tỏ tình của các nam nhân trong Bộ lạc Nhã Cách thì Tùng La lại cảm thấy con người này không hề đơn giản một chút nào.

Nếu như không phải là bởi vì Trì Am không có ký ức, thân thể cũng yếu đuối không chịu nổi, thì e rằng Mã Y thẩm thẩm và Đại Vụ của bọn họ sẽ không cho phép một con người như nàng ở lại Bộ lạc Nhã Cách, cho dù nàng ấy có cầu xin thế nào cũng vô dụng.

Mặc dù nàng bị hạn chế về thể chất và cực kỳ yếu ớt, nhưng Tùng La vẫn cảm thấy rằng nàng mạnh mẽ và đáng tin cậy.

Một con người như vậy, sẽ yêu một người dân Vu tộc ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?

Sắc mặt của Trì Am hơi ửng hồng, nàng ngập ngừng nói: “Chẳng hiểu vì sao, vừa nhìn thấy hắn, ta liền cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa. Ta nghĩ là ta đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên rồi... Tùng La, có phải là như vậy sẽ khiến người khó xử không?”

Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước đầy lo lắng nhìn

mình của nàng, Tùng La nhất thời nóng não, xua tay nói: “Không sao, tuy rằng chưa có tiền lệ, nhưng chỉ cần vị đại nhân kia kiên trì, có lẽ Thần Điện cũng sẽ không gây khó dễ đâu. Cùng lắm...”

Thì để vị đại nhân kia rời khỏi Thần Điện không phải là được rồi sao.

Mặc dù nghĩ như vậy có chút ích kỷ, nhưng vị đại nhân kia dám trêu chọc Nhân tộc, lại còn dẫn người ta đi qua rừng Tình Nhân, vậy thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, nếu không sẽ bị Vu Thần giáng tội.

Trì Am nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Tùng La, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không thể không nói, mặc dù một số tập tục của Vụ tộc có vẻ khó tin trong mắt Nhân tộc, thế nhưng không thể phủ nhận việc bọn họ tôn thờ Vu Thần như một vị thần thánh.

Hay như rừng Tình Nhân, nếu quyết định đi qua rừng Tình Nhân, chứng tỏ hai người đều hy vọng được ở bên nhau. Người dân Vu tộc cũng sẽ không buộc hai người họ phải chia tay vì điều này, nếu không bọn họ sẽ bị Vu Thần giáng tội.

Sau khi nghe Tùng La giải thích, cuối cùng Trì Am đã hiểu tại sao hôm nay nam nhân kia lại vội vàng đưa nàng đến rừng Tình Nhân, thậm chí nàng không thể đi hết, hắn phải vừa bế vừa cưỡng ép cũng phải đưa nàng đi hết con đường, hóa ra là vì chuyện này!

Vì vậy, Tùng La cũng đã yên tâm, không lo chuyện của hai người bọn họ nữa.

Những ngày kế tiếp, Trì Am đều được Tư Ngang đưa ra ngoài chơi mỗi ngày. Ngoại trừ Thần Điện, bọn họ gần như đã đi hết toàn bộ thành Thiên Hòa.

Dù sao Trì Am vẫn là người của Nhân tộc, tuy rằng có thể tham gia lễ tế Vu Thần Nhật, nhưng nàng vẫn hiểu được, ngoài người của Vũ tộc ra thì một người Nhân tộc như nàng không được phép đặt chân vào trong Thần Điện, và lễ tế Vụ Thần Nhật cũng không có liên quan với nàng.

“Có thể là trong ba ngày tới, ta sẽ không thể đến gặp nàng được.” Tư Ngang đột nhiên lên tiếng.

Trì Am đang bừng chén trà thảo dược mà hắn đưa cho nàng, từ từ uống, nghe nói như vậy, không khỏi quay đầu nhìn hắn.

“Lễ tế Vu Thần Nhật đến rồi, Thần Điện khá bận rộn.” Tư Ngang nói tiếp.

Trì Am ừ một tiếng: “Ta biết, huynh là Đại Vu của Thần Điện. Nghe nói vào ngày lễ Vu Thần Nhật, tất cả Đại Vu đều phải chủ trì nghi thức. Không sao đâu, huynh cứ đi làm đi.”

Hắn chăm chú nhìn nàng, trong lòng đột nhiên có một cảm giác buồn bực không hiểu do đâu.

Thậm chí, hắn còn có một ý nghĩ kích động, đó là nhốt nàng vào trong Thần Điện, vĩnh viễn không cho nàng rời đi, bằng không...

Bằng không thế nào?

Hắn hơi nhíu mày, nhất thời không hiểu sao trong lòng lại đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy, thật là đen tối và đáng sợ, suýt nữa khiến hắn cho rằng tinh thần của bản thân đã bị công kích.

Trì Am nhìn hắn sải bước đi xa, áo bào Vu Thần màu trắng bay phấp phới, những viên ngọc sắc màu trên tháp tùng va vào nhau leng keng, chỉ riêng bóng lưng của hắn thôi cũng đã khiến trái tim nàng đập loạn nhịp.

Nghĩ đến việc không được gặp hắn trong ba ngày tới, trong lòng nàng cảm thấy có chút mất mát, cảm thấy cuộc sống của mình không còn chút thú vị nào nữa.

Trở lại khu nghỉ ngơi, nàng bắt gặp Tùng La và các cô nương của Bộ lạc Nhã Cách đang thử quần áo định mặc trong lễ tế Vu Thần Nhật diễn ra vào ngày kia. Chuyện này không liên quan gì đến Trì Am, nàng chỉ cười nhẹ rồi về phòng nghỉ ngơi.

Ba ngày không dài cũng không ngắn, nhưng không có Tư Ngang đưa đi chơi. Ngày đầu tiên, Trì Am rất không quen, ngày hôm sau thì nàng cũng quen dần, đến ngày thứ ba thì nàng hoàn toàn giải phóng bản thân.

Cái gọi là giải phóng bản thân, chính là nàng phát hiện trong thành Thiên Hòa vẫn còn nhiều nơi rất thú vị.

Nàng đã bất ngờ gặp được một người Nhân tộc ở trong thành Thiên Hòa.

Lúc này, Trì Am mới phát hiện, mặc dù lễ Vu Thần Nhật là ngày lễ của Vu tộc, nhưng Nhân tộc cũng sẽ phải một số đại biểu qua tới tham dự để thể hiện sự coi trọng mối quan hệ đồng minh với Vũ tộc. Đương nhiên, tuy Nhân tộc có thể tham gia, nhưng cũng chỉ có thể đi lại hạn chế ở

một số nơi, mấy ngày này, Tư Ngang đã rất khéo léo cách ly nàng với những người Nhân tộc này.

“Cô nương cũng là người của Nhân tộc sao?” Một nam nhân mặc áo choàng màu lam, lưng đeo bội kiếm, khuôn mặt tuấn tú ngạc nhiên hỏi.

Trì Am quan sát hắn ta, nam nhân này khoảng chừng hai mươi tuổi, khí chất kiêu ngạo, khí huyết dồi dào, là một Kiếm Sư. Từ quần áo và thanh kiếm trên người có thể thấy người này chắc xuất thân từ một gia tộc lớn.

Sau khi giới thiệu với nhau, Trì Am biết được nam tử này tên là Thiên Thanh, là người đại diện của Nhân tộc tới tham gia lễ Vu Thần Nhật lần này. Hắn ta hiện đã là một Kiếm Sư cấp Nhân, có thể nói là một thiếu niên anh tài.

Hắn ta vô cùng ngạc nhiên khi tìm thấy Trì Am, một nữ nhân của Nhân tộc lại đang mặc áo ngự thần của Vụ tộc. Hắn ta cười nói: “Không ngờ rằng ta lại có thể gặp người cùng tộc sống trong Vụ tộc. Ngươi gả tới Vũ tộc sao?”

“Không phải.” Trì Am nhẹ nhàng nói, liếc mắt nhìn Nhân tộc cách đó không xa, che giấu đi ánh nhìn bén nhọn trong mắt, nói nhỏ: “Ta là bệnh nhân của Vũ tộc.”

Thiên Thanh đã phát hiện ra tình trạng thể chất của nàng từ trước, bước chân vô lực và hơi thở yếu ớt, trong lòng không khỏi có chút thương cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.