Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 451: Quyến Rũ - Chương 451 Linh Đồ Sư



Vất vả lắm mới bận rộn hết việc chuẩn bị cho nghi thức tế lễ Vu Thần Nhật, Tư Ngang vội vã rời khỏi thần điện đi tìm Trì Am.

Nương theo khí tức của nàng để tìm đến, hắn nhìn thấy Trì Am ngồi dưới gốc cây Tương Tư bên đường đang nở hoa rực rỡ như những đốm lửa, nói chuyện rất vui vẻ với chàng trai Nhân tộc mặc áo gấm đeo đai lưng bằng ngọc.

Ánh mắt của hắn lập tức trở nên sắc bén, soi mói đánh giá chàng trai Nhân tộc kia.

Tướng mạo tuấn tú, hơi thở ổn định, khí huyết dồi dào, chắc hẳn hắn ta là người luyện võ. Còn về thân phận của hắn ta… Nhân tộc có thể đến trời và vực của Vu tộc tham gia đại lễ tế điển chắc chắn có thân phận không tầm thường, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Tư Ngang phất tay áo vân mây rộng lớn, ung dung đi qua.

Thiên Thanh đang kể chuyện những gì nghe được trên đường đến Vu tộc cho Trì Am nghe, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh nhìn vô cùng sắc bén hướng tới mình, hắn ta lập tức có cảm giác hoảng sợ như bị thú dữ săn rình. Vừa ý thức được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài phố có một nam nhân mặc áo choàng Vu Thần của Thần Điện đang đứng đó.

Thiên Thanh kỳ lại nhìn hắn.

Nam nhân Vu tộc này quả thực có dáng vẻ vô cùng đẹp mắt, dung mạo khôi ngô khó bì, như tác phẩm điêu khắc cực tinh tế của trời cao, cả người hắn bao trùm khí chất tôn quý, chỉ vừa liếc mắt thôi đã biết địa vị của hắn ở Vu tộc không hề thấp. Điều khiến cho hắn ta bất ngờ nhất chính là bao quanh lấy người hắn có vu lực rất mạnh mẽ, tạo thành một loại đẳng cấp áp bức mà không phải Đại Vu bình thường nào cũng có thể có được.

Vu lực tràn ngập lơ đãng xung quanh người hắn, khi Thiên Thanh bị hắn khóa chặt, thậm chí còn có cảm giác như vu lực vốn nên tràn đầy thiện ý kia đã trở thành vũ khí lạnh lùng, trong lòng hắn ta không khỏi nổi lên mấy phần sợ hãi.

Từ lúc nào Thần Điện của Vu tộc xuất hiện nhân vật đáng sợ nhường này?

Đúng lúc Thiên Thanh còn cảm thấy bàng hoảng, người kia cuối cùng cũng ung dung đi tới nơi.

Trì Am cảm nhận được bất thường của Thiên Thanh, thấy hắn ta cứ nhìn chằm chằm phía trước mặt bèn quay đầu nhìn theo, vừa phát hiện ra người đến là Tư Ngang, đôi mắt nàng lập tức sáng lên.

“Tư Ngang, huynh đến rồi.”

Trên mặt nàng nở nụ cười vô cùng ấm áp, giống như ánh nắng tháng ba chiếu lên người, khiến cả thế giới này như cũng bừng sáng theo.

Thiên Thanh không tự chủ được quay đầu nhìn nàng, lập tức quên đi áp lực mà nam vu bên cạnh vô hình nhằm tới.

Tư Ngang thản nhiên đáp lại một tiếng, mới phát hiện ánh mắt Thiên Thanh vẫn đang nhìn về phía nàng, biểu cảm trên khuôn mặt hắn lại có chút không vui, vu lực trên người sôi sục.

Thiên Thanh rùng mình, cuối cùng cũng tập trung suy nghĩ, trong lòng âm thầm thấp thỏm.

Cảm giác như lén lút hẹn hò với thê tử nhà người ta, rồi bị trượng phu bắt gian tại trận này…

Tiếp sau đó, hắn ta mới phát hiện ra những lời vừa rồi của Trì Am đang nói với Đại Vu này bèn không cưỡng lại được nhìn hắn thắc mắc. Một bên hắn ta nghiền ngẫm “Tư Ngang này là Đại Vu của khu vực nào trong Thần Điện Vu tộc”, một bên vẫn nở nụ cười hào sảng, nói: “Vị này là Đại Vu Tư Ngang sao?” Xin chào, ta là Thiên Thanh, đại diện đoàn Nhân tộc tới tham dự lễ tế Vu Thần Nhật lần này.”

Tư Ngang ậm ừ một tiếng, như chẳng hề bận tâm.

Hắn vươn tay kéo Trì Am đến bên cạnh, đặt cánh tay lên lưng nàng, lòng bàn tay sáng lên vu lực màu xanh lá tiến vào thân thể Trì Am. Khi vu lực tiến vào thân thể, sắc mặt trắng bệch của nàng như có mấy phần nhẹ nhõm, rõ ràng vu lực của hắn khiến cho nàng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Thiên Thanh thoáng nhìn một lát, quan tâm hỏi thăm: “A Am cô nương mắc bệnh gì thế? Mấy ngày hôm nay, ta nhìn sắc mặt cô nương không tốt lắm.”

Mấy ngày hôm nay?

Ánh mắt Tư Ngang lóe lên.

Trì Am mềm yếu dựa vào Tư Ngang, nụ cười trên khuôn mặt nàng tuy ấm áp nhưng lại khó giấu đi vẻ yếu ớt, nàng dịu dàng đáp: “Ta không phải bị bệnh mà là bị thương, vì thế cần Đại Vu của Vu tộc lấy vu lực áp chế mỗi tháng, nếu không, thương thế sẽ phát tác, khả năng…”

Giọng nói của nàng dần hạ thấp, tuy rằng lời của nàng còn chưa nói hết nhưng hai nam nhân có mặt ở đây đều hiểu rõ ý của nàng.

Vết thương này thậm chí còn nghiêm trọng đến mức có thể uy hiếp đến tính mạng nàng.

Đại Vu của Vu tộc là những người có vu thuật tốt nhất sau Thiên Vu, nhưng Đại Vu của Vu tộc cũng không phải nhiều tới mức đâu đâu cũng thấy. Ngoại trừ Thần Điện, mỗi một bộ lạc cũng chỉ có một vị Đại Vu mà thôi, thân phận của những vị Đại Vu này rất cao quý, cũng không thể tùy tiện lấy vu lực của mình để trị thương cho Nhân tộc. Nguyên do trong đó cũng bởi vì tiêu tốn vu lực quá nhiều, các Đại Vu cũng không đồng ý vì một con người chẳng liên quan gì tới mình để phí phạm vu lực bản thân.

Khuôn mặt Thiên Thanh để lộ ra biểu cảm như bừng hiểu, ánh mắt của hắn ta nhìn Trì Am cũng không tránh khỏi thêm cảm xúc thương xót.

Tư Ngang không để ý tới hắn ta, chỉ nói với người đang mềm yếu dựa vào lòng mình: “Nàng ra ngoài bao lâu rồi? Có phải nên trở về rồi không?”

Trì Am vẻ mặt ngoan ngoãn gật đậu với hắn, nàng nhìn về phía Thiên Thanh, dịu dàng nói: “Thiên Thanh công tử, ta xin phép đi trước. Nói chuyện với huynh thật vui, hôm khác có thời gian ta lại đến tìm huynh nói chuyện.”

Thiên Thanh gật đầu, dõi mắt nhìn theo bóng hai người rời đi.

Nhìn Đại Vu kia của Vu tộc cẩn thận từng chút đỡ nàng đi về phía bên kia con phố, Thiên Thanh như chợt nghĩ tới điều gì.



Cho đến khi quay về nơi nghỉ ngơi Vu tộc sắp xếp cho Nhân tộc, Thiên Thanh vội đi tìm đội trưởng Thủy Nguyệt Hoa - người dẫn đầu Nhân tộc tới tham gia lễ tế của Vu tộc lần này.

“Cô cô, mấy hôm trước con có gặp một con người ở Vu tộc.” Thiên Thanh mở lời.

Thủy Nguyệt Hoa ngồi bên cửa sổ, mở tròn mắt nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Gần trăm năm nay, Vu tộc và Nhân tộc thường thông hôn với nhau, ở nơi đây gặp được Nhân tộc cũng không hề kỳ lạ.”

“Không phải đâu ạ, mấy hôm trước con có gặp một cô nương tên là A Am trên phố, nàng nói mình là bệnh nhân của Vu tộc, trên người có vết thương rất nghiêm trọng nên cần Đại Vu của Vu tộc mỗi tháng dùng vu lực chữa thương cho nàng ấy. Vốn dĩ con cũng cho rằng nàng là người được gả cho Vu tộc, nhưng không ngờ không phải như con nghĩ. Mấy hôm nay con lại thường xuyên gặp nàng nên cũng có nói chuyện.”

“Hôm nay con lại gặp nàng, biết nàng rất nhớ nhung Nhân tộc nên đi tới nói chuyện với nàng. Con còn cho rằng nàng là bệnh nhân của bộ tộc nào của Vu tộc, ai ngờ vừa rồi tìm nàng lại gặp được Đại Vu của Thần Điện, vị Đại Vu đó có vẻ rất quan tâm tới nàng. Lúc bọn họ rời đi, hắn còn cẩn thận đỡ nàng ấy… Nhìn bọn họ rất giống như tình nhân.”

Vẻ điềm nhiên của Thủy Nguyệt Hoa cuối cùng cũng có chút ít thay đổi, bà ngạc nhiên nhìn cháu trai mình, hỏi: “Thực sự là Đại Vu của Thần Điện sao? Hắn tên là gì?”

“Con nghe A Am cô nương gọi hắn là Tư Ngang, cũng không biết đó có phải là tên của hắn không?”

Khuôn mặt đẹp dịu dàng của Thủy Nguyệt Hoa để lộ ra biểu cảm trầm tư, chốc lát sau bà mới cất lời: “Tuy rằng Đại Vu của Thần Điện không nhiều nhưng cũng không ít, hơn nữa Thần Điện có bao nhiêu Đại Vu chỉ sợ ngoài người nắm quyền chưởng quản Đại Vu Thần Điện mới biết hết, chứ không ai biết được, đến bản thân Vu tộc cũng không thể biết rõ. Mặc dù ta đến Vu tộc mấy lần nhưng cũng không tra xét sâu rõ được trong Thần Điện của Vu tộc có bao nhiêu Đại Vu. Còn về vị Đại Vu tên Tư Ngang kia… trong số những Đại Vu ta từng tiếp xúc cũng chưa từng nghe tên của hắn.”

Thần Điện của Vu tộc vô cùng thần bí, đến bản thân Vu tộc cũng không dám tìm hiểu, hơn nữa Thần Điện cũng được Vu tộc vô cùng kính trọng, bọn họ không hề nghi ngờ thân phận của Tư Ngang, hắn đã dám mặc áo Vu Thần đi ngoài phố đã chứng tỏ thân phận Đại Vu Thần Điện của hắn.

“Từ sau khi Nhân tộc liên minh với Vu tộc, Vu tộc và Nhân tộc cũng thường xuyên thông hôn, nhưng cực kỳ hiếm gặp thấy Đại Vu của Thần Điện kết bạn đời với Nhân tộc. Tư Ngang này… thực sự để ý tới cô nương tên A Am kia thế sao?” Thủy Nguyệt Hoa hỏi.

“Đúng vậy ạ.”

Nét mặt Thủy Nguyệt Hoa tràn đầy hứng thú, nói tiếp: “Thiên Thanh, khoảng thời gian này con cứ tiếp xúc nhiều một chút với A Am kia nhé.”

“Con biết rồi, cô cô.” Thiên Thanh đáp lời, tiếp đó lại cảm khái: “Sức khỏe của A Am cô nương cũng thật kém, khí huyết hư nhược. Con nhìn dáng vẻ nàng dường như lúc nào cũng có thể hương tiêu ngọc vẫn, thật sự đáng thương. Cũng không biết nàng có vết thương thế nào mà đến cả Đại Vu của Vu tộc cũng không thể trị khỏi bệnh, không biết vị Thiên Vu ẩn sâu trong Thần Điện có thể trị khỏi cho nàng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.