Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 454: Quyến Rũ - Chương 454 Linh Đồ Sư



Trong lòng Thủy Nguyệt Hoa hiểu rõ, bà lại nói chuyện với ông thêm vài câu mới cáo từ rời đi.

Sau khi rời khỏi Thần Điện, Thiên Thanh bèn nói: “Cô cô, con đi dạo một chút, không chừng có thể gặp được A Am cô nương. Con không về cùng mọi người nữa.”

Thủy Nguyệt Hoa mỉm cười gật đầu, dặn dò hắn ta cẩn thận, cuối cùng dặn thêm: “A Am cô nương cũng là người Nhân tộc chúng ta, hôm nào có thời gian con cũng mời nàng đến chỗ chúng ta một lát, cũng coi như ôn lại chút tình đồng hương.”

“Vâng ạ.”

Hai người chia tay nhau, Thiên Thanh lại đi về phía nơi mấy ngày nay Trì Am thường đi tới, quả nhiên hắn ta lại bắt gặp được cô nương Nhân tộc đang ngồi dưới gốc cây Tương Tư.

Nàng vẫn mặc áo ngự thần của Vu Thần Tộc, tà váy diễm lệ như bay trong gió, càng khiến cho nét mặt trắng nhợt của nàng hiện rõ vẻ rã rời. Trên người nàng không hề có vu lực của Vu tộc, tuy mặc áo ngự thần nhưng lại không hề khiến người khác hiểu lầm nàng là cô nương Vu tộc.

“A Am cô nương.” Thiên Thanh vui vẻ gọi tên nàng.

Trì Am ngoái đầu nhìn Thiên Thanh, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp như ánh mặt trời.

Thiên Thanh chào hỏi với nàng xong, ngắm nhìn nàng, cười nói: “Sắc mặt A Am cô nương hôm nay tốt hơn nhiều so với hôm qua rồi.”

Nụ cười trên khuôn mặt Trì Am sững lại nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình thường, trong lòng nàng hiểu rõ tại sao sắc mặt hôm nay của mình lại tốt hơn hôm qua.

Nàng nói chuyện với Thiên Thanh một lát, hắn rất thoải mái mời nàng tới khu nghỉ ngơi của Nhân tộc chơi, Trì Am hiếu kỳ dò hỏi: “Không biết lần này dẫn đầu Nhân tộc đến Vu tộc là vị đại nhân nào?”

“Là cô cô Thủy Nguyệt Hoa của ta, cũng là tộc trưởng của Thủy gia.” Vẻ mặt Thiên Thanh để lộ ra vẻ kiêu hãnh.

Trì Am ngạc nhiên: “Thì ra là Thủy gia, ta nghe nói mấy năm trước Thủy gia có một vị Linh Đồ Sư cấp Thiên, lúc đó người trong tộc đều chấn động nữa…”

Đến cả Vu tộc cũng có nghe nói chuyện này, Tùng La từng kể cho nàng nghe trong những khi chuyện phiếm.

Nét mặt Thiên Thanh càng tỏ rõ kiêu hãnh, trong miệng mất tự nhiên nói: “Chính là cô cô Thủy Nguyệt Hoa của ta, tuy rằng bà không phải là Linh Đồ Sư của Tông gia nhưng thiên phú của bà cũng rất khá, có thể trở thành Linh Đồ Sư cấp Thiên lúc ba trăm tuổi. Tất nhiên, những Linh Đồ Sư của Tông gia tài giỏi hơn, bọn họ có mấy vị đều là những người kỳ tài trời cho…”

Trì Am yên lặng lắng nghe, phân tích tình hình Linh Đồ Sư của Nhân tộc, nàng phát hiện Linh Đồ Sư cũng thần bí giống như Thần Điện của Vu tộc.

Linh Đồ Sư truyền thừa bằng huyết mạch, huyết mạnh càng thuần, linh lực lại càng cao, thiên phú càng mạnh.

Mỗi một đứa trẻ của Nhân tộc sau khi sinh ra không lâu sẽ bắt đầu được kiểm tra linh lực. Linh lực đạt đến mãn cấp sẽ rời xa gia tộc của để bế đến nuôi dưỡng ở Tông gia và được thêm vào gia phả Tông gia trở thành con cháu nối dõi của Tông gia.

Mà Tông gia ở đây không phải là những gia tộc bình thường, đó là nơi truyền thừa Linh Đồ Sư. Chỉ có những đứa trẻ có linh lực mãn cấp mới có thể tiến vào Tông gia. Vì thế, con cháu nối dõi của Tông gia thực ra đến từ các thành viên của nhiều gia tộc khác nhau, nhưng được nuôi lớn từ nhỏ ở Tông gia, trên người cũng đã vứt bỏ thân phận gia tộc vốn có và không liên quan gì tới gia tộc mình sinh ra nữa.

Đây cũng chính là cách để bảo vệ truyền thừa của Linh Đồ Sư.

Ngoại trừ Tông gia, Linh Đồ Sư còn có ở một số gia tộc lớn và vô số những gia tộc nhỏ khác, những Linh Đồ Sư của các gia tộc này có thiên phú chưa mãn cấp, thực lực cũng không cao bằng những Linh Đồ Sư của Tông gia, họ giống như những tùy tùng bảo vệ cho Tông gia.

Thế nhân chỉ biết đến Tông gia nhưng lại không biết đến Tông gia có bao nhiêu Linh Đồ Sư, và những Linh Đồ Sư kia là những ai.

Trì Am đè nén ham muốn tìm hiểu tin tức về Tông gia, nàng tiếp tục hiếu kỳ dò hỏi chuyện của Linh Đồ Sư Nhân tộc, với giọng điệu cảm thán ngạc nhiên nói: “Thủy tộc trưởng đã là người tài giỏi bậc ấy rồi, không biết những Linh Đồ Sư bên Tông gia còn tài giỏi đến mức nào nữa, đáng tiếc ta không thể tận mắt nhìn thấy họ.”

Thiên Thanh cười đáp: “Linh Đồ Sư của Tông gia trước giờ rất thần bí, đừng nói tới người thường, ngay cả rất nhiều Kiếm Sư cao giai cũng rất ít khi được nhìn thấy.”

Hai người lại nói chuyện một lát, sau đó Trì Am mới cáo từ.

Trì Am rời đi cũng đúng lúc, nàng vừa đi qua mấy con phố đã nhìn thấy Tư Ngang mặc áo choàng Vu Thần tìm đến nơi.

Trong lòng nàng bỗng chốc sinh ra cảm giác mình sao thật tài giỏi, nụ cười trên mặt lại càng thêm rạng rỡ, chủ động đi lên trước kéo hắn, nói: “Tư Ngang, ta đói rồi, chúng ta đi ăn phỉ thúy với loại quả mà huynh dẫn ta đi ăn lần trước đi.”

Tư Ngang đáp lời, cúi đầu nhìn nàng, thầm nghĩ có điều gì đó không đúng.

Cho đến khi còn mấy ngày nữa là kết thúc lễ tế Vu Thần Nhật, cuối cùng Thiên Thanh cũng mời được Trì Am đến làm khách tại khu nghỉ ngơi của Nhân tộc, danh nghĩa hắn ta sử dụng cũng rất phù hợp, mọi người đều là Nhân tộc nên cần giao lưu với nhau nhiều hơn. Thủy Nguyệt Hoa là người dẫn dầu của Nhân tộc cũng rất quan tâm tới những Nhân tộc tới sinh sống ở Vu tộc.

Trì Am vui vẻ đồng ý.

Nàng quay đầu bèn đi tới tòa nhà kia của Tư Ngang, ngồi ở hiên trước hóng gió mát kể cho Tư Ngang nghe những chuyện này.

“Thủy tộc trưởng mời ta tới làm khách đó, huynh có muốn cùng đi với ta không?” Trì Am cười tươi nhìn hắn.

Tư Ngang lẳng lặng không nói gì, đưa cốc thuốc đến cho nàng.

Trì Am nhăn mặt, uống thuốc nhiều mà vẫn luôn một vị thuốc ấy khiến nàng càng cảm thấy khó uống. Nhưng nhìn nét mặt không được phép thắc mắc của hắn, nàng chỉ đành nhận cốc thuốc, chốc lát lại hớp từng ngụm thuốc.

“Nàng muốn đi sao?”

“Đương nhiên, dù gì Thủy tộc trưởng cũng là Linh Đồ Sư cấp Thiên, ta cũng muốn tiếp xúc với Linh Đồ Sư một chút. Huynh biết không, ta bị người ta hại thảm như thế cũng phải tra ra xem vì sao người đó lại hãm hại ta chứ, đúng không?” Trì Am mỉm cười hỏi hắn.

Tuy nụ cười của nàng dịu dàng ấm áp, nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng như phủ một tầng băng dày, chẳng hề đơn giản nhẹ nhàng như những gì nàng tỏ ra ngoài.

“Vậy đi thôi, ta đi cùng nàng.” Tư Ngang nói.

Trì Am đáp lời, bỗng nghĩ tới điều gì bèn lôi ra một tấm lệnh bài từ trong chiếc túi thêu bên người.

Tư Ngang nhìn tấm lệnh bài, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, linh lực quanh tấm lệnh bài cực đậm, thuật phong ấn trên đó có linh đồ cấp thần nhập vào, độc nhất vô nhị không thể mô phỏng lại.

“Đây chắc hẳn là lệnh bài thân phận của ta.” Trì Am đưa lệnh bài cho hắn.

Tư Ngang nghiên cứu tỉ mỉ một lát, sắc mặt bỗng chốc xấu đi.

Trì Am có cảm giác như hắn chỉ muốn phá bỏ tấm lệnh bài đi, vội vàng vươn người lấy lại, tránh cho bị hắn thực sự phá mất.

Tư Ngang thuận thế ôm lấy nàng nhưng không trả lại tấm lệnh bài, nói: “Ta từng nhìn thấy vật này.”

“Thật sao?” Trì Am bò người trong lòng hắn, đôi mắt quên cả chớp nhìn hắn chằm chằm.

Tư Ngang rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nói thẳng: “Nếu như ta không nhớ nhầm thì vật này là lệnh bài thân phận của con cháu nối dòng của Linh Đồ Sư Tông gia. Chữ Am trên mặt chính là tên của nàng, mười ba ở mặt sau là thứ tự xếp của nàng trong Tông gia, chắc hẳn nàng là Thập Tam tiểu thư của Tông gia.”

Sau đó hắn lại miết tấm lệnh bài, nói với nàng: “Nàng truyền linh lực vào đó đi.”

Trì Am thắc mắc nhìn hắn, thử điều động linh lực trong cơ thể.

Bởi vì ảnh hưởng của linh độc trong gân mạch nên nàng vẫn luôn sống như một kẻ vô dụng, cũng chưa từng thử kết nối với linh lực trong thân thể, khi nàng thử kết nối với nó, linh lực kia như những đứa trẻ nghe lời mặc cho nàng điều động. Những linh lực chậm rãi tràn ra qua ngón tay nàng trở thành những dòng ánh sáng trắng nhu hòa.

Ánh sáng trắng phủ lên tấm lệnh bài.

Tiếp đó, tấm lệnh bài bắt đầu có biến hóa. Chữ “Am” trên mặt chính mờ đi trở thành Hổ bài, còn chữ “mười ba” ở mặt sau lại trở thành “một trăm hai mươi bảy”.

Thế này là có ý gì?

Biểu cảm của Tư Ngang lạnh lẽo, đủng đỉnh nói: “Bạch Hổ là vương, nàng là lệnh chủ Bạch Hổ đời thứ một trăm hai mươi bảy của Tông gia.”

Gương mặt Trì Am mịt mờ.

Tư Ngang bế nàng vào lòng, than thở: “Bỗng nhiên ta cảm thấy nàng cứ như thế này rất tốt.”

Cánh tay Trì Am vô thức vòng qua eo hắn, tựa mặt lên vai hắn, mỉm cười hỏi: “Tại sao lại thế?”

“Bởi vì, nếu như nàng thực sự là lệnh chủ Bạch Hổ đời thứ một trăm hai mươi bảy của Tông gia, chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp gỡ, nàng cũng không có cách nào gả cho ta.” Hắn nghĩ ngợi một lát lại bổ sung thêm một câu: “Cho dù nàng muốn cưới ta về cũng không được.”

Cho nên lệnh chủ Bạch Hổ Linh Đồ Sư Tông gia bị cấm kết hôn, cả đời sẽ chỉ làm bà cô già thôi sao?

Còn nữa, bây giờ nàng đã bao nhiêu tuổi rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.