Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 473: Quyến Rũ - Chương 473 Linh Đồ Sư



Linh Đồ Sư Tông gia ở Nhân tộc xưa nay đều được người người kính ngưỡng, bốn vị lệnh chủ Tông gia được mời tới khe Thanh Khê cùng thương lượng chuyện trừ quỷ, trong mắt người của khe Thanh Khê là chuyện hết sức lớn lao, từ sớm đã sai người tới miệng cốc chờ đợi, đồng thời cũng có một ít người rảnh rỗi nghe phong thanh mà tới, lấy lý do là muốn chiêm ngưỡng phong thái của bốn vị lệnh chủ.

Chỉ là, ai biết rằng đại trận ở miệng cốc vừa mở, đang muốn mời đội ngũ Tông gia vào thành thì lại đột nhiên có một tên thích khách từ trên trời rơi xuống, hơn nữa kiếm thuật của tên thích khách này còn cực cao, cho dù là người thường chưa từng tu luyện đều có thể nhân ra uy thế của vị Kiếm Sư này.

Từ khi nào Nhân tộc lại xuất hiện một Kiếm Sư lợi hại đến thế?

Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh vốn dĩ tới đây để nghênh đón bốn vị lệnh chủ Tông gia, trong nháy mắt khi thấy đối phương xuất kiếm, liền nhận ra thân phận của tên thích khách này.

Chính là vị lệnh chủ Bạch Hổ mà bọn họ quen thuộc kia.

Trong lòng hai người hoảng sợ, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ rằng lệnh chủ Bạch Hổ lại to gan lớn mật dám đi tập kích đội ngũ Tông gia, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

Thân là lệnh chủ Bạch Hổ, vì sao nàng lại muốn tập kích Tông gia?

Giờ khắc này một đám Kiếm Sư và Linh Đồ Sư đang chặn trước xe của lệnh chủ Bạch Hổ, trừng mắt tức giận nhưng cũng không nhàn rỗi, Linh Đồ Sư kết trận linh đồ, Kiếm Sư tiến lên.

Trì Am bay lên, giẫm lên đầu những Kiếm Sư kia mà bay đi.

Khi gặp phải trận linh đồ những Linh Đồ Sư kia vừa bố trí, nàng vung tay liền xuất hiện một trận linh đồ hư ảo, hóa giải trận linh đồ kia, một đám Linh Đồ Sư bị pháp trận phản phệ, phốc phốc phốc ngã đầy ra đất thổ huyết, đứng dậy không nổi.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng như thế đều vô cùng kinh hãi.

Nếu nói thích khách này là một Linh Đồ Sư, nhưng dựa vào một kiếm che trời lúc đầu kia có thể thấy được kiếm thuật của nàng cực cao, nhưng nếu như nàng là Kiếm Sư, vậy tại sao trận linh đồ do Linh Đồ Sư bố trí, nàng chỉ cần vung tay một cái liền dễ dàng hóa giải?

Hộ vệ Tông gia dốc lòng bồi dưỡng khi ở trước mặt người này, quả thật không chịu nổi một chiêu, nực cười đến nhường nào cơ chứ?

Hành động của người này, không thể nghi ngờ gì là đang khiêu kích uy tín của Tông gia Nhân tộc.

Trong giây lát, Trì Am đã bay đến trước xe hoang thú giờ đã vỡ vụn, kiếm trong tay lần nữa cắt ngang trời, chém tới người trên xe.

Một cô gái quần áo hoa lệ dùng hai tay nhanh chóng kết ấn, từng đạo từng đạo linh đồ xuất hiện giữa hai tay nàng ta, ngăn cản kiếm của Trì Am. Trì Am không chút để ý, không lùi mà tiến, nàng giơ kiếm trong tay lên, mũi kiếm dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng chói mắt, ngay sau đó giống như tiếp nhận uy thế của tời đất, tạo nên một luồng sáng vàng rực chói lọi, lần nữa vung kiếm.

Trong chớp mắt, hai người đã ngươi đến ta đi mười mấy chiêu, linh đồ và ánh kiếm chạm nhau, từng luồng từng luồng năng lượng dao động lan tràn khắp bốn phía xung quanh, những người đứng xung quanh đều tản ra, người nào tránh không kịp thì trên người xuất hiện vô số vết máu, không giống vết thương do Kiếm Sư gây ra, cũng không như vết thương linh đồ để lại, mà lại giống như vết thương do một loại lực lượng vô hình tạo thành.

Cảnh này khiến người của Tông gia nhìn muốn nứt cả mắt, ba người trong ba chiếc xe hoang thú đằng sau cũng đi ra khỏi xe.

Ba người vội điều động linh lực, dịch chuyển người xung quanh và xe hoang thú ra sau, sắc mặt hầm ừ nhìn hai người đang chiến đấu.

Trì Am vung kiếm tới lần nữa, sau khi bị ngăn cản, mũi chân nàng điểm nhẹ, cơ thể cong thành một độ cong xinh đẹp, phi ra như tên bắn, nhẹ nhàng rơi xuống trên đầu hoang thú kéo xe, nàng cầm kiếm trong tay, từ trên cao nhìn xuống người vẫn đoan chính ngồi trong xe.

Gió thổi ra từ trong miệng cốc, làm chiếc khăn che mặt trước ngực nàng bay lên, mơ hồ lộ ra chiếc cằm trắng nõn mỹ miều.

“Ngươi là kẻ nào?” Một nam tử mặc cẩm bào đỏ thắm hỏi, mặt hiện ra vẻ không vui.

Hai tên nam tử còn lại mặc dù chưa nói, nhưng cũng đồng thời lộ ra sắc mặt hầm hừ, hành vi của người này đã đắc tội toàn bộ Tông gia, không thể tha thứ. Bọn họ vừa âm thầm cảnh giác vừa đánh giá đối phương, nhưng không biết người này là người nào, vậy mà lại có lực chiến đấu kỳ quái, đáng sợ tới nhường này, bọn họ lại không thể xác định được người này là Linh Đồ Sư hay là Kiếm Sư.

Những người đang có mặt ở miệng cốc khe Thanh Khê nhận ra thân phận của ba người này, biết là ba vị lệnh chủ Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ của Tông gia.

Giờ khắc này bốn vị lệnh chủ Tông gia đều có mặt, nhưng lại không ngăn được tên thích khách này, quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.

So với những người này, người càng kinh ngạc hơn phải là Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh.

Bọn họ không ngờ rằng Tông gia thật sự vẫn cho một người ngụy trang thành lệnh chủ Bạch Hổ, hơn nữa kẻ ngụy trang này còn công khai tới khe Thanh Khê, giờ khắc này Trì Am trực tiếp giết tới, lẽ nào kẻ việc ngụy trang lệnh chủ Bạch Hổ này hoàn toàn không phải là do nàng bày mưu đặt kế sao?

Hai người biết rõ chân tướng đều không nhịn được phải kinh hãi hết lời, lại hối hận vì lỡ mất thời cơ.

Nếu bọn họ biết lệnh chủ Bạch Hổ bị hãm hại, buộc tới Vu tộc, chỉ sợ đã ra tay từ lâu rồi, nào biết đã uổng mất thời cơ tốt nhất.

Trì Am không để ý tới ba vị lệnh chủ kia mà về phía nữ nhân vẫn bình thản ngồi trong chiếc xe hoang thú đã vỡ nát, ôn hòa hỏi: “Là A Mộ đấy à?”

Tất cả mọi vẻ bình thản mà Trì Mộ giả vờ nãy giờ, nháy mắt đã trở thành hư vô vì câu nói này.

Ánh mắt ả ta dao động kịch liệt, giống như có muôn vàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành lạnh lùng và hờ hững, ả ta lui về sau, thân thể trôi nổi giữa không trung, linh lực vô hình nâng thân thể ả ta lên, cả người đều bay lên, đứng ngang hàng với Trì Am.

Cảnh này lại khiến những người đang có mặt phải kinh ngạc thêm lần nữa.

Mặc dù Linh Đồ Sư dùng linh lực tu thân, nhưng linh lực chỉ có thể dựa vào linh đồ, cực ít người có thể lợi dụng linh lực để bay lên, khiến mình trôi nổi giữa không trung như thế, khiến người ta càng không thể nào tin được hơn so với kiếm thuật và sức chiến đấu của linh đồ cộng hưởng Trì Am đã bày ra trước đó.

Ba vị lệnh chủ khác của Tông gia nhìn về phái Trì Mộ đang treo mình lơ lửng giữa không trung, đôi mắt trong chớp mắt đã nổi lên những tia sáng kỳ dị.

“Ngươi không chết?” Trì Mộ nhìn Trì Am ở đối diện, trong giọng nói nhiều thêm vài phần thống hận.

Trì Am cười nhẹ, thưởng thức sự thống hận của ả ta, nàng nói: “Đúng rồi đấy, từ địa ngục bò về tìm ngươi đòi lý lẽ.”

Trì Mộ cười lạnh một tiếng: “Thanh danh vạn năm của Tông gia sắp bởi vì ngươi mà bị người đời cười nhạo, lẽ nào ngươi không để tâm sao?”

Trì Am vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ả ta, hỏi ngược lại: “Chuyện cũ trước kia ta đều đã quên hết rồi, không còn trí nhớ, Tông gia thì có liên quan gì tới ta chứ?”

Trì Mộ nghẹn lời, trái tim chớp mắt liền như bị ngâm trong nước đá, rơi thẳng xuống đáy cốc.

Mặc dù biểu hiện của ả ta rất bình tĩnh ung dung, linh đồ cũng hạ bút thành văn, trình độ sử dụng linh lực trong mắt người khác đã bất phân thắng bại với Trì Am. Nhưng trong lòng ả ta biết rõ Trì Am vẫn chưa dùng hết sức, ít nhất thân là một Linh Đồ Sư, nàng vẫn chưa sử dụng những thủ đoạn của Linh Đồ Sư, tất cả đều dùng kiếm công kích, khiến nàng ta cảm thấy áp lực cực lớn.

Trì Mộ từ đầu tới cuối đều đang đề phòng thuật linh đồ của nàng.

Ả ta không tin thân là lệnh chủ Bạch Hổ, tu tập linh đồ gần hai trăm năm, Trì Am sẽ vì mất trí nhớ mà quên đi bản năng của một Linh Đồ Sư vốn có. Trừ điều này ra, ả ta càng không thể hiểu nổi vì sao Trì Am lại biết kiếm thuật, hơn nữa trình độ kiếm thuật còn cao như thế, lẽ nào linh độc đã cải tạo thân thể nàng? Khiến nàng trở thành như thế sao?

Vốn dĩ ả ta muốn dùng ngôn từ để kích thích nàng, nhưng lại không ngờ rằng lại nhận được một câu như thế, giờ này ả ta mới nhớ tới, mặc dù người này quay về báo thù, nhưng trí nhớ của nàng đã bị linh đồ cấp Thần phong ấn, đã quên hết những chuyện cũ trước kia, Tông gia đối với nàng mà nói cũng chỉ là sự tồn tại lạ lẫm, sao nàng có thể để tâm chứ?

Nhất thời, Trì Mộ không nói được cảm nhận trong lòng mình là thế nào.

Rõ ràng đã từng là thứ trước kia người này vô cùng để tâm, nhưng lúc này đối với nàng nó đã chẳng đáng một đồng, dường như giờ đây nàng đã không còn nhược điểm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.