Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 475: Quyến Rũ - Chương 475 Linh Đồ Sư



Đương nhiên, việc còn thiếu mất gì đó này cũng không phải thật sự làm không nên việc, ít nhất ba người hợp sức cũng tạo cho nàng thêm không ít phiền phức.

Trì Mộ thấy thế, âm thầm dùng lực khiến cả ba người cùng tiến lên đối phó với Trì Am.

Sắc mặt Trì Am khẽ thay đổi, nàng không hạ thủ lưu tình nữa, nàng vung kiếm lên, khi ba người kia vội vàng tránh né thì tay trái nàng bấm thủ quyết, một trận linh đồ hư vô xuất hiện, nghiền áp ba người kia.

Linh quang bắn tung tóe, ba người đồng thời hoảng loạn tay chân, nhất thời không rảnh đối phó với Trì Am nữa.

Trì Am nắm chặt thời cơ, lần nữa nhảy lên, quăng kiếm lên giữa không trung.

Hành động này khiến tất cả những Kiếm Sư đang xem trò vui ở miệng cốc xôn xao, Kiếm Sư trong tay không có kiếm, còn gì gọi là Kiếm Sư nữa?

Sau đó, chuyện tiếp theo khiến tất cả lần nữa sững người, đột nhiên phát hiện tên thích khách này thật sự không phải là Kiếm Sư = =!

Lúc quẳng kiếm tới giữa không trung, Trì Am thẳng tay xốc mành che trước mặt mình lên, đôi tay kết phù, từng đạo từng đạo linh phù trong chớp mắt liền hình thành một tấm linh đồ mỹ lệ, nhanh chóng biến lớn giữa trời, áp về phía Trì Mộ.

Đôi mắt Trì Mộ trừng lớn như chuông đồng, trong mắt tràn ngập tơ máu, khuôn mặt dưới vải che khủng bố dữ tợn, ả ta chỉ kịp tung một tấm linh đồ ra ngăn cản, sau đó liền bị linh đồ hư ảo cực lớn giữa không trung áp chế.

Nháy mắt, tiếng nổ mạnh liền điên cuồng vang lên khắp bốn phía, cự thạch trước cốc vỡ vụn tứ tung, khói lửa mịt mù.

Mãi cho đến khi tiếng nổ kết thúc mọi người mới nhìn rõ nữ nhân miễn cưỡng đứng thẳng trong một cái hố to trước khe Thanh Khê.

Giờ khắc này hoa phục trên người ả ta đã rách rưới không nên hình, đầu tóc được bó tỉ mỉ giờ này đã tán loạn, vải che mặt không biết đã bay đi đâu, lộ ra dung mạo mỹ lệ động lòng người, giữa lông mày quanh quẩn nét tức giận, mặc dù đã rơi xuống thế yếu, nhưng vẫn vô cùng kiêu ngạo như cũ, không giảm một chút phong hoa.

Chỉ là, khi mọi người nhìn rõ sự đối lập giữa hai người lại không khỏi thổn thức lần nữa.

Dung mạo của hai người giống nhau như đúc, nhưng một người thì nghiêm nghị bất khuất, một người mặt mày thản nhiên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa thân thiết.

Trì Am nhìn khuôn mặt giống mình như đúc phía đối diện, trong lòng có hơi kỳ quái, nàng hỏi: “Dùng khuôn mặt người khác sống qua ngày, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Trì Mộ không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt có thể khiến người ta khiếp đảm nhìn chằm chằm nàng, trong mắt lộ ra vẻ thống hận.

Câu này của Trì Am truyền đi thật xa, cũng khiến cho những người ở miệng cốc nghe rõ ràng rành mạch, nhất thời không hiểu nàng có ý gì.

Chỉ có đám người Thiên Thanh và Thủy Nguyệt Hoa biết rõ chân tướng là hiểu được, người này giả mạo lệnh chủ Bạch Hổ, thay đổi dung mạo vốn có của mình thành dáng vẻ của lệnh chủ Bạch Hổ, thậm chí đến cả thần thái, thói quen, động tác đều như vậy, hoàn toàn biến mình thành lệnh chủ Bạch Hổ.

So sánh với ả ta, chính chủ Trì Am đây ngược lại không giống bản gốc lắm, không có một chút khí thế nào của lệnh chủ Bạch Hổ, quá mức ôn hòa.

Trì Am thấy ả ta u mê không chịu tỉnh ngộ liền ‘ha’ một tiếng, đột nhiên tiến lên cho ả ta một tát.

So với dùng kiếm, cái bạt tai thẳng thừng này càng đả kích lòng tự tôn của ả ta hơn.

Trì Mộ nằm bò trên mặt đất, che nửa khuôn mặt trong nháy mắt đã sưng như bánh bao của mình, đôi mắt vẫn cố chấp nhìn nàng chằm chằm, trên mặt lộ ra vẻ thống hận cùng xấu hổ, giận dữ.

“Ngươi làm gì đấy?” Lệnh chủ Chu Tước mặc một thân y phục đỏ thắm cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa.

Lệnh chủ Thanh Long và Huyền Vũ cũng nhìn nàng bằng ánh mắt không đồng tình, mặc dù nàng không ra tay nữa nhưng bọn họ cũng âm thầm ảnh giác, bày ra tư thế có thể công có thể thủ.

Trì Am quay đầu nhìn về phía ba người, thật lâu sau nàng mới nói: “Có lẽ các ngươi đều biết ta là ai, đúng không?”

Ba người không nói lời nào, nhưng ánh ánh sáng lập lòe trong mắt đã nói lên tất cả.

“Đã thế, các người còn muốn bảo vệ ả ta sao?” Trì Am hỏi tiếp.

Tầm mắt ba người từ chỗ Trì Mộ đang nằm bò trên đất chuyển lên người Trì Am đang cầm kiếm trong tay, đây là lần đầu tiên bọn họ ở khoảng cách gần với lệnh chủ Bạch Hổ như vậy, cũng là lần đầu tiên nhận rõ rằng thực lực của lệnh chủ Bạch Hổ, cho dù là linh lực thâm hậu của nàng, hay là kiếm thuật đột nhiên ngang ngửa với Kiếm Hoàng của nàng, đều khiến người khác khó lòng tin nổi.

Lúc này, Huyền Vũ có tính cách cẩn trọng nhất nói: “Đây là quyết định của Tông gia.”

Trì Am nghe thấy lời này liền hiểu rõ ý của Tông gia.

Không phải Tông gia không biết lệnh chủ Bạch Hổ bị người khác hãm hại, dù sao thì trên người Trì Mộ cũng không có lệnh bài thân phận, đây chính là lỗ hổng khó lòng che giấu nhất. Nhưng thực lực Trì Mộ biểu hiện ra, còn có thể hứa hẹn đem lại lợi ích gì đó cho Tông gia, thế nên bọn họ biết rằng lệnh chủ Bạch Hổ thật có lẽ đã tử vong, nhưng cuối cùng vẫn âm thầm cho phép hành vi của Trì Mộ, cho phép ả ta lần này dùng thân phận lệnh chủ Bạch Hổ tham gia hội nghị.

Trì Mộ che giấu mười năm, trước sau không dám để lộ ra chuyện có lẽ lệnh chủ Bạch Hổ đã bỏ mình, chính là đang thăm dò thái độ của Tông gia. Mãi đến khi ả ta nhận được ám thị của Tông gia thì mới dám xuất hiện với thân phận lệnh chủ Bạch Hổ.

Tông gia mặc dù lấy bốn vị lệnh chủ là chủ mọi việc, nhưng trong Tông gia vẫn còn rất nhiều trưởng lão có thực lực khó lường, ngày thường bọn họ đều thu mình, cực ít khi quản chuyện của Tông gia, nếu đến cả bọn họ cũng đồng ý, vậy những người khác không còn lời nào để nói nữa.

Ba vị lệnh chủ khác mặc dù không phải là những người có thực lực mạnh nhất, nhưng bọn họ có con đường tin tức của riêng mình, đều biết thầm trong lòng, vì thế nên khi nhìn thấy khuôn mặt Trì Am và Trì Mộ giống nhau như đúc bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Trong lòng Trì Am vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút thất vọng hay thống khổ nào, dù sao thì nàng cũng không hề có chút ký ức nào hết, đối với nàng mà nói, Tông gia không khác nào một thứ xa lạ.

“A Mộ, ta phải mang đi.” Trì Am mở miệng nói, rồi lại đập một cái lên người Trì Mộ.

Trì Mộ phát hiện càn khôn trên tay nàng, muốn tránh đi nhưng đã bị giữ chặt, ả ta cảm nhận được linh đồ đang đục khoét xương cốt, tiến vào thân thể mình, nhịn không được mà ‘hự’ một tiếng, vết máu tràn ra khóe miệng.

“Không được…” Chu Tước muốn ngăn cản.

Chu Tước còn chưa dứt lời, đột nhiên phát hiện bầu trời bỗng dưngtối đen, gió lạnh gào thét, mây đen ngập trời, tiếng sấm đì đùng đằng xa, giống như sắp mưa lớn.

Trì Am nhận ra được động tĩnh bất thường trong không khí, lòng nàng khẽ động, cúi đầu nhìn xuống thì liền thấy trên mặt Trì Mộ lộ ra nụ cười quái dị.

Trì Mộ kéo ả ta lên, cũng không để ý đến ba vị lệnh chủ còn lại nữa mà cầm kiếm đi về hướng chân trời.

Những người trước miệng cốc đều không hiểu nàng đang làm gì, bởi vì một chiêu cuối cùng của Trì Am mà những Linh Đồ Sư cấp Tông sư đều bày ra thực lực của mình trước mắt người đời, lực uy hiếp cực lớn, khiến đám hoa cỏ cây cối vốn như chốn bồng lai tiên cảnh trước miệng cốc khe Thanh Khê bị hành hạ tàn tạ, đất đai nứt nẻ, xuất hiện một cái hố cực lớn, rất nhiều người không cẩn thận bị cuốn vào chiến trường uổng mạng, thi thể nằm la liệt trên mặt đất, máu chảy thành sông.

Mấy cường giả Nhân tộc lấy Phong Thiên Giản làm đầu nhìn hiện tượng kỳ dị trên bầu trời, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm bất lành.

“Sắp mưa rồi sao?” Không biết là ai lẩm bẩm nói một câu.

“Không đúng, không phải trời sắp mưa.” Tư Ngang ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt âm trầm.

Phong Thiên Giản quay đầu nhìn hắn, ánh mắt tỏ ý không hiểu: “Thiên Vu đại nhân có ý gì?”

Tư Ngang không nói, hắn vẫn cứ nhìn những đám mây đen nơi chân trời.

Trong mắt Phong Thiên Giản, hắn ta chỉ cảm thấy hình như trong mắt vị Thiên Vu này xuất hiện một loại sức mạnh vì sao thần bí…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.