Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 482: Quyến Rũ - Chương 482



Ngày hôm sau Vu tộc rời khỏi khe Thanh Khê.

Dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người, lệnh chủ Bạch Hổ Trì Am hộ tống Vu tộc cùng rời đi, những người còn chưa rời khỏi khe Thanh Khê đều kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía ba vị lệnh chủ Tông gia, lại phát hiện bọn hắn đều chỉ im lặng trước sự việc này.

Lệnh chủ Bạch Hổ thật sự quyết định từ bỏ thân phận, tha hương đến Vu tộc sao?

Đây là một sự kiện hiếm gặp vạn năm qua mới có ở Nhân tộc, cũng có thể nói là lần duy nhất từ khi Tông gia thành lập đến nay. Chuyện náo nhiệt thế này không phải ai cũng có thể gặp được. Bỗng chốc, rất nhiều Nhân tộc đều để ý đến chuyện này, muốn xem thử phản ứng của Tông gia thế nào.

Nếu không phải lúc này có Quỷ tộc hoành hành thì toàn bộ Nhân tộc sẽ phải sôi trào vì chuyện này.

Ba lệnh chủ Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước cầm đầu nhìn đám người Trì Am đang chào từ biệt Phong Thiên Giản, trong miệng thấy cay đắng vô cùng, nhưng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Bọn họ là lệnh chủ Tông gia, có thể nói là cả đời đều phải phấn đấu vì Tông gia, phải bảo vệ lợi ích của Tông gia. Lệnh chủ Bạch Hổ trước khi mất trí nhớ cũng giống vậy. Thứ giáo dục và triết lý mà họ được dạy là đặt lợi ích của Tông gia lên hàng đầu.

Nhưng bây giờ lệnh chủ Bạch Hổ mất trí nhớ, đã không còn quan tâm đến Tông gia mà nàng từng coi như sinh mệnh của mình nữa. Hơn nữa, thực lực của nàng lại rất mạnh nên cho dù ba người họ hợp lực cũng không thể đánh bại nàng. Vì vậy họ cũng không thể làm gì, chỉ có thể yên lặng quan sát và chờ đợi chỉ thị từ Tông gia. Bởi vì thời gian quá ngắn nên chuyện ở đây cũng chưa được truyền đến Tông gia, cho nên bọn họ cũng không biết bên phía Tông gia có phản ứng gì.

Lệnh chủ Bạch Hổ quyết tâm muốn trở mặt với Tông gia, nhưng nàng lại có thực lực, bên cạnh còn có một Thiên Vu thủ đoạn thần bí khó lường hỗ trợ. Lần này đúng là Tông gia đã ngã ngựa rồi.

Phong Thiên Giản đích thân đến tiễn họ cũng coi như đã cho Trì Am và Tư Ngang đầy đủ thể diện.

Thế đạo này là như thế, chỉ có cường giả mới có thể có được vinh hạnh đặc biệt đến thế này, khiến quy tắc phải nhường đường cho mình, nếu không thì sẽ không có ai coi mình ra gì.

Phong Thiên Giản đến tiễn đưa đã đích thân tặng cho Trì Am một thanh kiếm.

“Thanh kiếm này chính là Dương Viêm, được làm bằng sắt tinh vạn năm, tinh hoa của mặt trời, dùng trăm năm mới đúc ra. Nó là thanh kiếm duy nhất trên thế gian này. Ta rất yêu thích nó. Hôm nay tặng nó cho lệnh chủ Bạch Hổ, mong có một ngày có thể đọ sức với ngươi.” Phong Thiên Giản nói trịnh trọng.

Món quà này vô cùng quý giá, thần sắc Trì Am trịnh trọng, nói: “Thứ này quý giá quá...”

Phong Thiên Giản cười nói: “Thần kiếm nên được trao cho người có thuộc tính phù hợp với nó. Ta thấy kiếm khí của lệnh chủ Bạch Hổ giống như ánh mặt trời mọc, vừa vặn tương xứng với thuộc tính của kiếm này, không thể thích hợp hơn. Lệnh chủ Bạch Hổ chớ có ghét bỏ.”

Trì Am nghe vậy thì cười nói: “Đa tạ Phong Kiếm Hoàng, ta mà từ chối thì bất kính.” Nàng cầm lấy kiếm Dương Viêm, đột nhiên nói: “Ta họ Trì, tên chỉ có một chữ là Am. Phong Kiếm Hoàng cứ gọi thẳng tên ta là được.”

Mặc dù Phong Thiên Giản đã có phỏng đoán, nhưng hắn ta không ngờ rằng nàng sẽ nói thẳng với mình. Dòng dõi Tông gia có tên không họ, chỉ lấy thứ tự làm tên, nếu nói thẳng ra tên họ trước kia của mình thì sẽ không còn liên quan gì đến Tông gia nữa, vì vậy lại càng thấy kính nể nàng.

Không phải ai cũng có dũng khí và thực lực để khiêu chiến với Tông gia Nhân tộc. Trì Am điềm nhiên nói ra lại khiến người ta sinh thiện cảm.

Khi những người xung quanh nghe thấy lời này cũng ngạc nhiên như cảm giác của Phong Thiên Giản.

Sau khi biết nàng họ Trì, họ lại tiếp tục phán đoán, không khó để đoán ra nàng đến từ gia tộc nào.

Phong Thiên Giản đổi giọng gọi nàng là “Trì cô nương”, nói: “Lần này đi không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau. Trì cô nương và Thiên Vu đại nhân hãy bảo trọng, hi vọng chúng ta vẫn có thể cùng hợp tác chiến đấu với Quỷ tộc trong tương lai.”

“Chắc chắn rồi.” Trì Am thận trọng nói.

Phong Thiên Giản tặng kiếm để thăm dò, nhưng Trì Am cũng không chán ghét. Đây là một người lòng mang thiên hạ, thương hại những con người như cỏ cây, cũng không bởi vì mình là kẻ cường đại mà an phận ở một góc, biết rằng Nhân tộc đang đối mặt với sự phá hoại của Quỷ tộc nên sẵn sàng nhận trách nhiệm bảo vệ cho kẻ yếu, bảo vệ Nhân tộc.

Sau khi tạm biệt Phong Thiên Giản, Trì Am và Tư Ngang đứng lên xe thú hoang rời đi.

Đám người Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh đích thân tiễn họ đến ngàn dặm mới dừng lại.

Trì Am ngồi trên xe thú hoang nói với Thủy Nguyệt Hoa: “Ta đã không còn là chủ nhân lệnh chủ Bạch Hổ nữa, nhưng lời hứa của ta vẫn còn nguyên giá trị. Ta hy vọng Nhân tộc có thể lưu truyền linh đồ, ngày càng tốt hơn.”

Thủy Nguyệt Hoa không kịp suy nghĩ xem nàng có ý gì thì đã thấy ba lệnh chủ Tông gia khác đi tới nên đành phải tránh sang một bên.

Thần sắc Trì Am lạnh nhạt nhìn ba người kia, không nói tiếng nào.

Chu Tước bước tới, muốn nói lại thôi, bị Huyền Vũ và Thanh Long ép lại.

Thanh Long mặc áo bào màu lam sẫm, mặt như ngọc lạnh, thân hình thon dài như ngọc, bước lên trước nói với Trì Am: “Thập Tam, ngươi thật sự quyết định như vậy sao?”

Trì Am biết hắn ta muốn nói gì, chỉ lãnh đạm ừ một tiếng. Mặc dù người này gọi bằng thứ bậc của nàng trong Tông gia, nhưng những người này đối với nàng còn không bằng người xa lạ.

Thanh Long nhìn thấy vẻ mặt không hề giống ngày trước của nàng, mặc dù biết sự lựa chọn của nàng nhưng hắn ta vẫn không khỏi thở dài nói: “Tống gia sẽ không bỏ qua, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Trì Am nhàn nhạt gật đầu đáp lại.

Không có gì để nói với nhau.

Khi xe thú hoang chậm rãi đi về phía trước, Chu Tước đột nhiên không nhịn được nói: “Thập Tam, Trì Mộ...”

Trì Am ở đầu xe quay qua nhìn hắn ta, nói giọng lạnh lùng: “Ta là người đưa ả ta về Tông gia, vậy thì ta cũng sẽ đưa ả ta đi. Nếu Tông gia muốn đưa ả ta về thì cứ đến tìm ta.” Nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Lệnh chủ Chu Tước lấy thân phận gì để hỏi ta câu đó? Nếu ngươi đại diện cho Tông gia thì cứ việc tới, ta sẽ tiếp đón.”

Nói rồi nàng phất tay áo bước ra khỏi xe thú hoang.

Tư Ngang tựa bên cửa xe thản nhiên theo dõi câu chuyện.

Chu Tước nghẹn lời.

Thanh Long và Huyền Vũ nhìn Trì Am không hề có vẻ sợ hãi, sau đó lại nhìn Thiên Vu trên xe thú hoang, lại nhìn lướt qua đám Đại Vu ở xung quanh họ, trong lòng lập tức chùng xuống, vội vàng kéo Chu Tước về, hạ giọng nói: “Đừng ngớ ngẩn như vậy, vì một người không có liên quan có đáng không?”

“Nàng ấy không phải không liên quan, nàng ấy là...” Chu Tước lộ vẻ giãy dụa.

Thanh Long sầm mặt, đập một linh đồ lên vai hắn ta, bịt tiếng của hắn ta lại. Huyền Vũ âm thầm kiềm chế động tác của hắn ta, hai người quay sang chào tạm biệt Trì Am và Vu tộc.

Mãi cho đến khi nhóm Vu tộc biến mất không thấy gì nữa, Thanh Long mới giải bỏ linh đồ cấm ngôn trên người Chu Tước, lạnh lùng nói: “Chu Tước, đừng hủy hoại bản thân vì nữ nhân từng yêu đương với Thập Tam hoàng tử nước Đông Lâm rồi lại đi quấn lấy ngươi nữa. Ả ta không phải là nữ tử thuần khiết như ngươi tưởng tượng đâu. Bạch Hổ đã nói rõ là muốn đối phó với ả ta rồi, ngươi có thể làm gì được chứ? Nếu như ngươi không muốn làm lệnh chủ Chu Tước nữa thì cứ coi như ta chưa nói gì.”

Dứt lời hắn ta liền quay người rời đi.

Huyền Vũ cũng buông hắn ta ra, giải linh đồ giam cầm trên người hắn ta rồi rời đi theo.

So với việc lệnh chủ Bạch Hổ trở mặt với Tông gia rồi đi tới Vu tộc thì chuyện yêu đương của Chu Tước chỉ là một việc nhỏ, khuyên hắn ta một tiếng cũng coi như đã hoàn thành trọn vẹn tình nghĩa huynh đệ giữa họ rồi.



Trì Am quay trở lại trên xe thú hoang, giơ thanh kiếm Dương Viêm mà Phong Thiên Giản tặng lên nhìn kỹ một lúc, càng nhìn càng thấy hài lòng.

“Đúng lúc đang không có vũ khí thuận tay, không ngờ Phong Kiếm Hoàng lại tặng đồ kịp thời như vậy.” Trì Am cười nói.

Tư Ngang không để ý lắm, là Thiên Vu, vũ khí của hắn là sức mạnh của sao, vũ khí tất cả các thợ thủ công trên thế gian tạo ra không có quan hệ gì với hắn nên dĩ nhiên hắn cũng sẽ không để mắt đến chúng. Nếu không phải Phong Thiên Giản chỉ dùng kiếm để thăm dò, cũng không có ý gì khác thì hắn đã ném thanh kiếm này xuống mương hôi thối từ lâu rồi, làm gì có chuyện cho phép nó ở lại bên cạnh nàng.

Sau khi Trì Am cất thanh kiếm đi, nhìn thấy hắn lạnh lùng ngồi đó, vẻ mặt căng cứng, nàng liền nhào vào trong ngực hắn, vừa ôm vừa hôn, cuối cùng cũng khiến biểu cảm của hắn dịu đi.

Vuốt lông thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.