Sau khi ném Trì Mộ ở nơi ban đầu nhặt được ả ta, nhóm người Trì Am không lưu lại vùng biên giới mà đi thẳng đến Vu tộc.
Vượt qua biên giới, tiến vào vùng đất hoang vu, khi đang chuẩn bị đến ranh giới giữa Vu tộc và Quỷ tộc, từ trong đá linh lực mà mình đã tặng cho Tùng La trước đó, Trì Am đột nhiên cảm nhận được Tùng La đang gặp nguy hiểm.
Đá linh lực được cô đọng linh lực của nàng. Trì Am đã đặt một linh đồ cảm ứng vào trong đá linh lực, khi người nắm giữ sử dụng nó, có thể khiến nàng cảm nhận được tình trạng của người nắm giữ.
Chắc chắn Tùng La gặp phải nguy hiểm, bất đắc dĩ lắm nên đã sử dụng đá linh lực.
Trì Am lập tức bỏ xe hoang thú thoải mái, đổi sang cưỡi thú Tật Phong, hướng thẳng đến nơi có Tùng La.
Dĩ nhiên Tư Ngang cũng đi cùng nàng, để cho nhóm Man đến vùng biên giới trước, còn họ sẽ theo sau.
Hai người đi gấp gáp đêm ngày, không hề nghỉ ngơi chút nào, cuối cùng đã đến được chỗ của Tùng La. Vào khoảnh khắc cuối cùng, đã cứu được nhóm Vu tộc bị Quỷ tộc vậy khốn kia.
Nhóm Vu tộc này đã bị bao vây hơn mười ngày, tinh thần đã gần như suy sụp, tận lúc có người đến cứu, cơ thể vẫn giữ nguyên trạng thái chiến đấu, bỗng chốc cảm thấy mơ màng, cho đến khi Tùng La nhận ra Trì Am, lao thẳng tới, ôm chầm lấy nàng gào khóc.
“A Am… A Am… Cách Lỗ thúc thúc bị thương rất nặng, sắp chết rồi…” Nàng ấy khóc nức nở, y phục trên người dính toàn những thứ gì không biết mà mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Thế nhưng Trì Am không hề chê bai, vẫn ôm lấy tiểu cô nương đang sắp suy sụp vào lòng và vỗ về: “Không sao, ta đây rồi.”
Trì Am vừa an ủi vừa đi về phía sơn động mà bộ lạc Nhã Cách quyết tử để bảo vệ cho kì được. Bên trong là một nhóm người Vu tộc bị thương được bố trí vào sơn động. Vết thương của họ rất nghiêm trọng, chỉ còn thoi thóp, ngay cả Vu tộc là những thầy thuốc bẩm sinh cũng bất lực với vết thương kiểu này.
Đại Vu của bộ lạc Nhã Cách cứu chữa cho những người bị thương nặng mà mặt mày xám xịt, vu lực yếu dần, có thể thấy thời gian này sử dụng vu lực quá độ nên không còn lại nhiều.
Đám người Vu tộc nhìn thấy người ở trên nền đất, gương mặt hiện lên vẻ đau khổ.
Tư Ngang liếc nhìn những người Vu tộc này, cất bước đi tới, đưa tay lên.
Một luồng ánh sao xuyên qua tầng nham thạch dày của hang động, rơi rắc lên cơ thể những người trên nền đất, tiếp đó là vu lực mạnh mẽ và rực rỡ, như ánh sáng hệ Mộc ngưng tụ giữa rừng sâu thăm thẳm, sức sống dồi dào ập đến, ngay cả người đứng ngoài cửa động không được vu lực này tưới tắm vẫn cảm nhận được cơ thể mình sau khi căng ra đến cực điểm, gần như suy sụp đã nhanh chóng được nạp đầy năng lượng, sự mệt mỏi tan biến hết.
Hết thảy người Vu tộc tròn xoe mắt, nhìn Tư Ngang đứng đó.
Tuy hắn đang khoác áo bào Vu Thần mà chỉ Đại Vu của Thần Điện mới mặc, nhưng họ sẽ không nhận nhầm sức mạnh của những vì sao thần bí ấy.
“Thiên Vu đại nhân!” Không biết ai đã kinh ngạc thốt lên.
Tùng La vốn đang ôm Trì Am khóc lóc cảm thấy có điều bất thường cũng quên cả thút thít, ngoái đầu lại kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra, dán mắt vào gương mặt của Tư Ngang, nàng ấy sẽ không bao giờ nhận nhầm khuôn mặt này, rõ ràng chính là Tư Ngang…
Đám người Vu tộc trên nền đất vốn chỉ còn sót lại một hơi thở thoi thóp đã hồi phục lại sắc mặt hồng hào thấy rõ, vết thương trên người họ lành rất nhanh, hơi thở ổn định, lồng ngực phập phồng, nếu không có những vết tích sót lại trên y phục, người khác gần như tưởng rằng họ mới vừa ngủ một giấc dậy mà thôi.
Khi Tư Ngang thu tay về, cũng đúng lúc những người trên nền đất mở mắt.
Họ mở mắt ra, nhìn thấy ánh sao biến mất trên đỉnh đầu, hớn hở bật dậy, kích động lên tiếng: “Thiên Vu đại nhân?”
Sau đó thì thấy Tư Ngang đứng đó thu tay áo, nhưng hắn đang mặc áo bào Vu Thần trên người, hơn nữa bất cứ ai thuộc bộ lạc Nhã Cách đều biết người này, dù gì đây cũng là tình nhân của A Am cô nương mà.
Thấy đám người này đã bình an vô sự, Tư Ngang bèn phẩy tay áo ra ngoài.
Những người đang có mặt đều thẫn thờ, hoàn toàn không kịp phản ứng, đợi hắn cất bước ra ngoài, đám người Vu tộc này mới vừa ngạc nhiên, vừa kính sợ và kích động, hớt hải đi theo Thiên Vu của họ ra ngoài, cứ liếc nhìn hắn mãi. Bất kể là nam hay nữ, hễ trông thấy gương mặt của Thiên Vu bọn họ là không kìm được đỏ mặt và vui mừng.
Thì ra Thiên Vu đại nhân trông như thế, thật sự quá đẹp!
Đến khi biết được Thiên Vu đại nhân cất công đến tận đây cứu họ, đám người Vu tộc cảm động đến mức sẵn sàng chết vì Thiên Vu của họ, càng thêm trung thành với Thiên Vu.
Trì Am nhìn đám người Vu tộc thích sùng bái cá nhân này mà không biết nói gì hơn. Tuy đã biết từ lâu rằng trong lòng người Vu tộc, Thiên Vu là thần linh, là đối tượng mà họ tôn sùng, nhưng không ngờ lại cường điệu đến mức này, cảm thấy áp lực hơi lớn.
Không. Áp lực như núi mới đúng.
Đúng lúc Trì Am cảm thấy áp lực như ngọn núi đè nặng, những sự tích anh dũng của nàng ở Nhân tộc cũng truyền đến Vu tộc. Những người Vu tộc hiền lành, lương thiện ấy cảm động vô vàn, mà ngoài cảm động ra còn cực kì sùng bái.
Không ngờ lệnh chủ Bạch Hổ ở Tông gia lại chấp nhận từ bỏ Tông gia vì Thiên Vu của họ, theo Thiên Vu đến Vu tộc sinh sống. Thật sự quá cảm động! Quả là mối nhân duyên có một không hai, xưa nay chưa từng có, chắc chắn là chân ái rồi! Lệnh chủ Bạch Hổ lợi hại là thế, lại còn là linh kiếm song tu, ngoài Thiên Vu của họ ra, còn ai xứng được với nàng ấy đây?
Trì Am: “…”
Vu tộc đúng là một tộc người đáng yêu.
Lúc này, Thiên Vu đại nhân ra tay cứu người đứng một bên cao ngạo, lạnh lùng, thần bí. Trì Am đành phải ra mặt hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
“Một tháng trước liên tục có Quỷ tộc lang thang quanh đây. Ban đầu bọn ta tưởng là một số Quỷ tộc trà trộn vào Vu tộc thôi. Nào ngờ đây chỉ là những kẻ du đãng nhằm thu hút sự chú ý của bọn ta, yểm hộ cho những tên Quỷ tộc phía sau, nhân lúc bọn ta không để ý, Quỷ tộc đã đột kích vào thôn làng…”
Mã Y cầm thanh loan đao thấm đẫm máu quỷ trả lời. Vì phải chém giết Quỷ tộc không ngừng nghỉ nên lúc này đây, trên người bà ấy vẫn vấn vít một luồng sát khí nồng nặc, thần sắc lẫm liệt xen lẫn với đau thương.
Quỷ tộc đã giết rất nhiều người của bộ lạc Nhã Cách, nghĩ đến chính người chồng của mình cũng suýt mất mạng trong tay Quỷ tộc, lòng Mã Y sợ hãi không thôi.
Trì Am nghe xong, không lấy gì làm ngạc nhiên. Rất nhiều nơi ở Nhân tộc cũng bị Quỷ tộc tập kích. Khả năng ẩn nấp trong bóng tối của những tên Quỷ tộc đó không ai bì được, là một sở trường của Quỷ tộc, chỉ cần hơi sơ ý là sẽ bị chúng nhân lúc đêm tối tấn công, vô số người chết và bị thương.
Nhân tộc là thế, Vu tộc dù có các Đại Vu của Thần Điện canh giữ biên giới, tạo lớp che chắn, nhưng cũng không thể đảm bảo không có sơ sót.
Sau khi đã hiểu được đầu đuôi ngọn ngành, Trì Am gọi tộc trưởng của bộ lạc Nhã Cách đến, dặn dò mấy câu, rồi đi về phía Tư Ngang.
Tùng La theo sát bên cạnh Trì Am.
Vừa trải qua trận chiến sinh tử kéo dài mười mấy ngày, lúc này đây thấy người thân là Trì Am xuất hiện, đặc biệt là vào lúc nàng ấy tuyệt vọng nhất, Tùng La không khỏi nảy sinh tâm lý dựa dẫm, chỉ mong sao được ở bên nàng mọi lúc, nhất thời không thể rời xa nàng.
Trì Am nắm tay nàng ấy an ủi, không hề buông lơi, đến trước mặt Tư Ngang, nàng nói: “Tư Ngang, có thấy được Quỷ tộc từ đâu đến không?”
Tư Ngang phóng tầm mắt về phía màn trời buông xuống đằng xa.
Bốn bề chập choạng tối, những vì sao lờ mờ hiện lên phía chân trời, nền đất khô cằn xung quanh tỏa ra khí độc từ máu của Quỷ tộc để lại. Cả thế giới một màu hoang tàn, làm nổi bật lên sự thảm khốc sau cơn hoạn nạn mà vẫn còn sống sót.
Thiên Vu đứng đó, áo bào Vu Thần trắng muốt tung bay theo gió, mấy lọn tóc màu tuyết lất phất giữa không trung, dường như có thể cưỡi gió bay đi bất cứ lúc nào. Yên tĩnh, lãnh đạm và cao vời, khiến dám Vu tộc càng thêm kính sợ và sùng bái.
Hắn không nói gì thêm. Trì Am ngầm hiểu nên cũng không nhiều lời. Cho tới khi tộc trưởng của bộ lạc Nhã Cách đến xin chỉ thị lần nữa, định rước họ về bộ lạc Nhã Cách nghỉ ngơi thì Trì Am không đồng ý.
“Bọn ta vội vàng từ biên giới đến đây. Lúc đó cảm nhận được Tùng La đang gặp nguy hiểm, may mà nơi này cách biên giới không xa nên bọn ta mới có thể đến kịp.” Trì Am nói rồi đưa tay xoa đầu Tùng La, mỉm cười nhìn nàng ấy.