Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 489: Quyến Rũ - Chương 489



Khi tin tức Quỷ Vương chết truyền về Nhân tộc và Vu tộc, cả lục địa phút chốc rơi vào trong một trận cuồng hoan, sĩ khí hai tộc tăng vọt, Nhân tộc trên chiến trường và Vu tộc đều anh dũng giết địch, giết sạch hết đám Quỷ tộc xâm lược.

Quỷ Vương đã chết, các Quỷ tộc còn lại không đáng để tâm.

Thế nhưng, cho dù là Nhân tộc hay Vu tộc, không có ai đề cập đến việc phong ấn địa bàn Quỷ tộc, giống như trước kia, năm mươi năm phong ấn một lần. Thậm chí rất nhanh lại truyền đến tin, sau này sẽ vĩnh viễn không phong ấn địa bàn Quỷ tộc nữa, bất kể là Nhân tộc hay Vu tộc, phái người đóng giữ tại biên giới, năm này sang năm khác, đóng quân không được rời khỏi.

Rất nhiều người không hiểu tại sao có sắp xếp này, cho đến khi nghe câu nói tựa lời tiên tri của Quỷ Vương trước khi chết truyền khắp đại lục, khắp nơi đều kinh hãi.

Mệnh tinh không còn, ngàn năm sau, Quỷ Vương sẽ quay lại lần nữa!

Diệt trừ Quỷ Vương vẫn chưa phải báo trước sự kết thúc của chiến tranh, đây chỉ là bắt đầu.



Sâu trong Thần Điện, ánh sao sáng chói, Trì Am được tắm dưới ánh sao, cảm nhận sức mạnh sao trời phục hồi vết thương trong người, bỗng dưng khẽ mỉm cười.

Thiên Vu tóc trắng ngồi đối diện nàng mở đôi mắt tím ra, mải mê nhìn ngắm nàng, giọng nói dịu dàng: “Sao rồi?”

Trì Am cười nói: “Nơi này là chỗ sâu của Thần Điện, ta còn tưởng ngoại trừ Thiên Vu ra, không ai có thể đến chứ, không ngờ rằng lần này lại là nhờ phúc của huynh.”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Tư Ngang hơi sầm lại, khàn giọng nói: “Không phải nhờ phúc của ta, mà là bọn họ cam tâm tình nguyện cho nàng vào, chỉ cần có thể cứu nàng, họ sao cũng bằng lòng.”

Lời này khiến người ta nghe mà hài lòng, Trì Am mỉm cười, giọng nói cực kì dịu dàng: “Ta đâu làm gì...”

Tư Ngang ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, không phản bác.

Đúng vậy, nàng tự cho rằng không có làm gì, thứ mà nàng làm, chẳng qua là xuất phát từ trái tim, muốn ở bên hắn trăm năm, vì vậy mới liều hết toàn lực, vì sự phát triển của Nhân tộc và Vu tộc vạch ra một tương lai.

Nhưng nàng không biết, nghĩa cử thế này, không chỉ tất cả sinh linh đều thấy, ngay cả quy luật thế giới cũng khắc ghi.

Vu tộc không bài ngoại, chỉ là phần lớn đệ tử tham lam gian xảo của Nhân tộc đều khiến lòng Vu tộc sinh đề phòng, còn với người có phẩm hạnh cao thượng, Vu tộc cũng thành tâm yêu thích tiếp nhận. Nàng bị Quỷ Vương đả thương, vì cứu nàng, Vu tộc dĩ nhiên bằng lòng phá bỏ quy củ, hơn nữa Vu tộc tin tưởng thái độ làm người của nàng, cho dù để nàng vào trong sâu trong Thần Điện, nàng cũng sẽ không làm ra việc gì bất lợi với Vu tộc.

Đây là sự tín nhiệm của cả Vu tộc với nàng.

Có vài người, không cần lời nói cũng có thể giành được sự tín nhiệm thật lòng thật dạ và kính mến của người khác.

Trì Am cười một hồi, không khỏi che miệng ho khan.

Tư Ngang cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng ho đến mức hai má nổi lên vệt ửng đỏ bất thường, đôi mắt mờ sương, trong lòng buồn bã, mãi đến khi nàng ngừng ho, không quan tâm vệt máu còn sót lại bên miệng nàng, hắn mãnh liệt hôn xuống, lau đi từng vệt máu một.

Trì Am bị dáng vẻ của hắn làm cả kinh.

Trong đôi mắt màu tím của hắn hiện lên chút ánh sáng đỏ, nhưng rất nhanh lại biến mất.

Động tác mãnh liệt rất nhanh đổi thành dịu dàng, Trì Am không khỏi vươn hai tay ra, ôm cổ hắn, hai bên trao đổi hơi thở dưới trời sao lấp lánh, mãi đến khi cả hai hô hấp không ổn định, hắn dùng sức ấn nàng vào lòng, giọng nói khàn khàn thì thào lên nơi đỉnh đầu nàng.

“Sống cho tốt, ít nhất... lần này ở bên ta lâu một chút.”

Trì Am theo bản năng đáp một tiếng, sau đó có hơi bối rối, lần này ở bên hắn lâu hơn một chút là có ý gì.

“Ta cũng không biết...” Dưới trời sao, giọng nói hắn trở nên kì ảo xa xăm: “Chỉ là cảm thấy, ta luôn mất đi nàng.”

“Sẽ không đâu.” Trì Am bật cười: “Nếu chúng ta không cẩn thận xa cách, cho dù xa bao nhiêu, ta cũng sẽ đi tìm huynh, huynh cũng vậy, không phải sao?”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, đối diện đôi mắt sáng ngời như hắc diệu thạch của nàng, không nhịn được chạm vào đuôi mắt nàng, nói lời tự đáy lòng: “Đúng vậy.”

Dưới bầu trời sao vĩnh hằng bất biến, hai người ôm nhau thắm thiết.

Mái tóc trắng như tuyết và làn tóc đen quấn vào nhau, trắng đen rõ ràng, nhưng lại chằng chịt trăm mớ khó mà tách rời, vô cùng thân mật giống như thời này khắc này.

Hắn hôn lên những giọt lệ thấm ra khóe mắt nàng, hai mắt không hề chớp lấy một cái, nhìn chăm chú dung nhan của nàng, dường như muốn khắc ghi vào sâu trong trái tim.

Cho đến khi nàng ngủ thiếp đi trong lòng hắn.

Sâu trong Thần Điện, không có phân biệt ban ngày hay đêm đen, chỉ có những vì sao đời đời vĩnh viễn chiếu sáng.

Thời gian tại nơi này trở nên vô nghĩa.

Khi Trì Am khôi phục lại ý thức, phát hiện mình nằm bò trên người hắn ngủ như trước, nàng vừa mới cử động nhẹ một cái đã làm hắn tỉnh giấc, sau đó bị hắn ôm lật trở mình, một ngụm vu lực từ trên môi hắn chuyển sang, phục hồi thương tổn và mệt nhọc của cơ thể nàng.

Trì Am không khỏi nghẹn lời, nhìn người đàn ông trên người, cảm giác bọn họ lúc này không giống đang chữa trị, giống yêu tinh đánh nhau hơn.

Mà nàng chính là loại yêu tinh chuyên hút tinh khí của đàn ông kia, xem Thiên Vu của Vu tộc thành vật đại bổ, hết lần này đến lần khác nhặt dương bổ âm.

Chướng độc của Quỷ Vương còn lại trong cơ thể nàng cũng bị phân tán, chuyển vào trong cơ thể hắn.

Mãi đến sau khi tất cả kết thúc, Trì Am uể oải làm tổ trong lòng hắn, khàn giọng nói: “Nếu Vu Thần có linh, biết huynh làm loại chuyện này ở nơi đây, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.”

“Loại chuyện nào?” Hắn hỏi, giọng nói khàn khàn nhưng lại cực kì quyến rũ, nghe vào trong tai, sụn tai cũng muốn mềm theo.

Trì Am bật cười đấm hắn một cái: “Huynh biết rõ còn cố hỏi.”

Hắn xem việc này là một thú vui, lẽ thẳng khí hùng nói: “Ta rõ ràng đang cứu người, âm dương kết hợp mới có thể phân tán chướng độc trong cơ thể nàng, tránh việc nó ở lại trong cơ thể nàng sẽ liên tục ăn mòn linh lực của nàng.”

Nói đoạn, ánh mắt hắn hơi tối sầm lại.

Một kích trước khi Quỷ Vương chết, tuy rằng không giết chết Trì Am, nhưng lại để lại chướng độc của nó trong cơ thể nàng, nếu Tư Ngang không kịp thời cứu chữa, chỉ sợ nàng cũng sống không nổi bao lâu nữa.

Mặc dù như vậy, chướng độc muốn loại bỏ hoàn toàn còn phiền phức hơn cả linh độc.

Như khi đó Tả Khưu Hàng bị Quỷ Tướng đả thương, chướng độc của Quỷ Tướng để lại trong cơ thể hắn ta không ngừng ăn mòn khí huyết trong cơ thể hắn ta, không chỉ ảnh hưởng đến tu vi hắn ta mà còn tổn hại đến tuổi thọ của hắn ta, thoi thóp hai mươi năm, chết một cách lặng lẽ.

So với Quỷ Tướng nọ, chướng độc của Quỷ Vương càng ác liệt hơn.

Tư Ngang không muốn nghĩ tới việc nàng có thể sống bao lâu, hắn chỉ muốn dùng sự cố gắng lớn nhất của mình để nàng sống lâu một chút, chí ít có đủ thời gian ở bên hắn, đừng bỏ lại hắn một mình.

Nghe thấy lời lẽ hùng hồn của hắn, Trì Am cười không ngớt, cảm thấy người đàn ông này cho dù ra sao, da mặt này vẫn đủ dày.

Cười một hồi, nàng đột nhiên bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi: “Chướng độc có ảnh hưởng đến huynh không?”

“Không đâu.” Mặt hắn tràn đầy tự tin nói: “Ta là Thiên Vu, vu lực thâm hậu, ngăn ra là được.”

Trì Am nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm.

Ở Thần Điện gần năm năm, Trì Am và Tư Ngang mới ra ngoài.

Man canh gác ở điện ngoài của sâu bên trong Thần Điện, cảm nhận được động tĩnh, vội vàng đến cửa nghênh đón, thấy Thiên Vu dắt theo nữ tử Nhân tộc ra đây, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhã nhặn, nói: “Đại nhân, Trì cô nương không sao rồi chứ?”

Trì Am nghĩ đến những ngày tháng không biết xấu hổ trong mấy năm này, vẫn thật có chút thẹn thùng.

Thiên Vu đại nhân căn bản không hề để tâm, nhàn nhạt nói: “Tạm thời không sao.”

Ánh mắt Man rơi vào trên khuôn mặt hồng hào của Trì Am, tuy rằng không nhìn ra được nàng bất thường ở điểm nào, nhưng cũng không nghi ngờ lời nói của Thiên Vu, chỉ có thể nén lo âu vào đáy lòng, cười tiễn bọn họ ra Thần Điện.

Bọn họ về đến căn nhà nằm ở thành Thiên Hòa ngõ Thanh Lương nọ.



Trì Am ngồi dưới mái hiên, uống trà hoa do Ảnh Thất pha, gió núi thổi mát lạnh, thưởng hoa ngắm trăng, sống cuộc sống thoải mái không gì sánh được.

Ảnh Thất ngồi ở nơi không xa sắp xếp tin tức Nhân tộc bên kia truyền tới, vẻ mặt nghiêm túc, trang nghiêm như thể là một thủ lĩnh tình báo.

“Đại nhân, hiện tại biên giới hai tộc vẫn luôn bị Quỷ tộc xâm lăng, có điều Nhân tộc và Vu tộc đều có thể ứng phó, thương vong cũng không lớn. Bây giờ Nhân tộc và Vu tộc đều thiết lập phòng tuyến ở biên cảnh, đặt ra quy định, cứ cách mười năm thay quân đội đóng giữ một lần, chỉ cần không phải cấp bậc Quỷ Vương đều không sao.” Ảnh Thất nói đoạn, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có tin tức tốt.

“Lúc trước tộc trưởng Thủy tộc đã thăng cấp thành Linh Đồ Sư cấp Tông sư, Tông gia phái người đến đàm phán, muốn đón tộc trưởng Thủy tộc vào Tông gia, cho phép giữ vị trí chỉ huy hiện tại, nhưng tộc trưởng Thủy Tộc lại rành mạch từ chối.”

“Phong Kiếm Hoàng biết kiếm Dương Viêm của đại nhân bị hủy trong tay Quỷ Vương, nói muốn đi tìm quặng hiếm, làm lại cho người một thanh kiếm, mong người đợi một trăm năm.”

“Các tộc đều biết chuyện người giết chết Quỷ Vương, mọi người đều rất lo cho thân thể của người...”

Nghe Ảnh Thất báo cáo, Trì Am nhìn non xanh nước biếc tĩnh mịch nơi xa, hít vào hương hoa trong không khí, dần dần thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.