Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 494: Quyến Rũ - Chương 494



Đến chiều tối, cuối cùng Trì Am cũng có thể ngồi dậy.

Khung xương vẫn còn mỏi nhừ đau đớn, động tác chậm chạp, nhưng đều nằm trong phạm vi có thể chịu đựng

Trì Am giơ cổ tay phải lên trước mặt, vuốt vẻ lát cắt thủy tinh trên cổ tay. Sau khi có ký ức của nguyên chủ, Trì Am biết lát cắt này là quang não, là thứ mà mỗi một đứa bé sinh ra trong Đế Quốc đều có, ghi chép thông tin di truyền và tư liệu cơ sở của bản thân, hơn nữa có thể lên mạng, gửi tin tức.

Sau khi mở quang não, màn hình thực tế ảo to bằng bàn tay nhảy ra.

Trì Am không nhịn được bấm vào từng lựa chọn hiển thị trên màn hình, sử dụng chức năng của chúng dựa theo ký ức, nhưng đáng tiếc là hành tinh Ankara không có tín hiệu.

Theo lời nói của thiếu niên kia thì hành tinh Ankara lệch khỏi quỹ đạo hướng đi bình thường, dẫn tới từ trường trên hành tinh này hỗn loạn, tín hiệu của Đế Quốc không thể bao phủ nơi này, rất nhiều đồ vật công nghệ cao cũng không thể sử dụng. Chính vì thế nên mới bị con người vứt bỏ, biến thành vùng đất lưu đày, dần dần biến mất trong lịch sử tinh tế, rất hiếm có người biết Đế Quốc có một hành tinh như vậy.

Mãi tới một ngàn năm trước, một người ở chợ đen đến hành tinh Ankara vì sự cố ngoài ý muốn, phát hiện trên hành tinh Ankara chứa kim loại hiếm thì mới đào móc ra giá trị của hành tinh Ankara. Để che giấu giá trị của hành tinh Ankara, hành tinh này vẫn là hành tinh bị con người từ bỏ, không ai mưu toan khai phá nó, vẫn không bị ghi vào hồ sơ Đế Quốc, không cho người khác biết.

Rất hiếm có ai xui xẻo như Trì Am, bởi vì khoang an toàn bị thiên thạch đánh trúng nên cuối cùng tuyến đường thay đổi, hạ cánh xuống hành tinh Ankara.

Sau khi phát hiện không thể gửi tin tức, mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng Trì Am cũng không sốt ruột.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi tinh hạm bị tinh tặc bao vây, rồi lại bị phát nổ, chắc đã có rất nhiều người biết chuyện này, hoặc là họ đều cho rằng cô đã chết…

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được nhếch khóe môi.

Mặc dù nguyên chủ thế giới này cũng để lại cho cô chút phiền phức, nhưng trong mắt Trì Am đều không phải là phiền phức gì to tát, chỉ cần trở lại Đế Tinh thì sẽ được giải quyết nhanh chóng.

Khi Trì Am đang vuốt ve quang não suy nghĩ thì một tiếng bước chân vang lên.

Trì Am biết là thiếu niên kia đã trở về. Cô không nhúc nhích, vẫn ngồi trên giường tựa vào vách tường nham thạch lạnh lẽo. Đây là nơi thoải mái nhất trong hang.

Thiếu niên bước vào phòng, thấy cô đã có thể ngồi dậy thì kinh ngạc hỏi: “Cô đã ngồi dậy được rồi à?”

Trì Am nở nụ cười với cậu ấy, đáp: “Ừ, mặc dù vẫn chưa thể xuống giường nhưng ngồi thì không thành vấn đề.”

Thấy cô nở nụ cười, thiếu niên chợt sửng sốt, chưa nói gì mà ném một ống dịch dinh dưỡng cho cô, còn mình thì ngồi một bên, cũng lấy ra một ống dịch dinh dưỡng, bắt đầu cẩn thận ăn.

Vẻ mặt của thiếu niên rất chân thành, động tác nhai nuốt rất cẩn thận, không để vương vãi một chút nào, có thể thấy được sự trân trọng thức ăn đã khắc vào trong khung.

Trì Am cắn ống hút hút một ngụm, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị hương vị chua chát xộc lên mũi, suýt nữa sặc nước mũi, vội vàng bịt mũi lại, dùng sức nuốt dịch dinh dưỡng xuống.

Thiếu niên quay lại thấy cảnh này, nhếch miệng trào phúng: “Xem ra trước kia chắc chắn cuộc sống của cô rất sung túc nên mới không thể chịu được nó. Hương vị cà chua ôi này còn được đấy, nếu gặp phải vị shit thì cô bịt mũi cũng phải ăn, không thì sẽ phải nhịn đói, nếu nhịn đói thì sẽ rất dễ tử vong ở khoáng tinh này.”

Trì Am ừ một tiếng, không nói thêm gì, tiếp tục vất vả nuốt xuống.

Mãi tới khi ăn hết một ống dịch dinh dưỡng, dạ dày đói đến co rút mới ấm áp, toàn thân trở nên thoải mái.

Lúc này, thiếu niên cởi quần áo ra, chỉ mặc một chiếc quần lót cũ mèm, lộ ra thân thể gầy gò đầy vết thương. Cậu cũng không bận tâm còn có người khác ở đây, hơn nữa còn là con gái, cứ thế đi loanh quanh trong hang, lấy băng gạc đã giặt sạch ngày hôm qua để băng bó vết thương chảy máu trên eo.

Từ khi cậu trở lại đến bây giờ vẫn mang theo vết thương như vậy vừa ăn vừa nói chuyện với cô như thể không có chuyện gì xảy ra, bây giờ mới xử lý vết thương, có thể thấy được tố chất thân thể và khả năng chịu đựng của cậu mạnh cỡ nào.

Thời đại tinh thế, gen nhân loại không ngừng được ưu hóa, càng ngày càng nhiều nhân loại hoàn hảo chào đời, nhất là lính gác, tựa như kiệt tác hoàn hảo nhất của tạo hóa. Đương nhiên chỉ là hoàn hảo nhất chứ không phải là hoàn hảo, nếu lính gác không có dẫn đường chải chuốt lực tinh thần đúng lúc thì sẽ rất dễ sụp đổ tinh thần, biến thành một tên điên lực sát thương cực mạnh.

Thiếu niên kia xử lý vết thương trên người xong thì đi lấy một chậu nước sạch giặt lại băng gạc.

Sau khi làm xong, cậu mặc quần áo, đi đến trước mặt Trì Am, nói: “Nếu cô đã có thể đứng dậy thì trả giường cho tôi đi, giờ đến lượt cô ngủ trên sàn nhà.”

Trì Am không nhúc nhích, cô lười biếng ngồi tại chỗ, nói: “Tên tôi là Trì Am, cậu tên là gì?”

“Samuel Sido.” Thiếu niên trả lời, lại giục cô nhường chỗ.

Trì Am xê dịch sang một bên, nói với cậu ấy: “Cậu cũng là dẫn đường mà đúng không? Một dẫn đường hoang dại.”

Samuel đang bò lên giường chợt cứng đờ, nhưng ngay sau đó, cậu bình tĩnh lại.

Cậu ngồi trên giường, lạnh lùng quay sang nhìn cô, cười lạnh nói: “Đúng thì sao? Cho dù cô biết tôi là dẫn đường hoang dại, nhưng tôi nghĩ ở Ankara, tôi có đủ vốn liếng để giữ tính mạng, còn cô…” Cậu chậc lưỡi: “Nếu cô có thể rời khỏi hang động dưới lòng đất, không phải bị dã thú trên mặt đất ăn thịt thì cũng sẽ bị đám lính gác kia bắt đi chiếm hữu đánh dấu.”

Trì Am im lặng nhìn cậu.

“Đương nhiên, có lẽ thiên kim tiểu thư như cô sẽ không biết bị lính gác ở Ankara bắt đi thì sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ họ sẽ không đánh dấu cô, mà sẽ cùng chung cô.” Cậu nở nụ cười ác liệt: “Dục vọng của đám lính gác là vô cùng tận, thứ mà họ không thể chiếm được từ trên người người thường, nhưng dẫn đường thì khác. Cho dù không thể đánh dấu dẫn đường, nhưng họ vẫn có thể tạm thời thỏa mãn trên người dẫn đường, nhất là nữ dẫn đường, họ rất thích, với thân thể như cô, chỉ sợ một lính gác cũng đủ làm cho cô…”

Da mặt Trì Am run rẩy, nói: “Cậu không cần phổ cập kiến thức cho tôi đâu, những cái đó tôi biết.”

Lính gác dẫn đường gì đó, quả thực hủy hoại tam quan mà.

Samuel nghi ngờ nhìn cô, thấy cô cũng không bị lời nói của mình hù dọa, không nhịn được nói thầm.

“Cậu có thể cứu tôi vì tôi là dẫn đường, tôi rất biết ơn cậu, Samuel, thật sự cảm ơn cậu!” Trì Am chân thành nói: “Tôi sẽ đền đáp cậu, cậu cứ yên tâm. Chỉ cần tôi ở đây ngày nào, tôi sẽ không để cho người khác ức hiếp cậu.”

Samuel nhìn cô, nhún vai, trực tiếp nằm xuống bên chân cô, ngáp một cái: “Thôi đi, cô đừng rước lấy phiền toái cho tôi là tốt rồi, tôi không trông cậy vào cô báo đáp đâu. Ankara… đây là vùng đất của tội ác, tốt nhất cô hãy bảo vệ bản thân, đừng để người khác biết cô là dẫn đường…”

Giọng cậu ấy nhỏ dần.

Thấy cậu ấy ngáy khe khẽ, Trì Am biết hôm nay cậu ấy phải mang về hai phần dịch dinh dưỡng cho hai người, đã mệt gần chết rồi.

Cô thở dài, tiếp tục khoanh chân tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.