Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 504: Quyến Rũ - Chương 504 Lính Gác Dẫn Đường



Sau khi cài đặt tuyến đường cho xe bay, người đàn ông nào đó cực kỳ vô liêm sỉ ôm cô vào lòng, không buông tay dù chỉ là một khắc, cứ như thể mắc chứng bệnh cuồng tiếp xúc da thịt.

Trì Am vất vả lắm mới giãy dụa bò ra từ trong lòng anh, lập tức thấy con cự thú có bộ lông màu tím đen ngậm Ares vào, sau đó nhét Ares vào dưới bụng, động tác quả thực giống y đúc chủ nhân của nó.

“Tinh thần thể của anh… là loài động vật nào?” Trì Am kinh ngạc hỏi.

Tinh thần thể của lính gác và dẫn đường bình thường đều chủ yếu là động vật, hình dạng của tinh thần thể cũng đại biểu cho tính cách và năng lực của chủ nhân. Tinh thần thể của lính gác mạnh mẽ đa phần đều là chim muông hung ác, hơn nữa đều là những loại chim muông được biết đến, rất hiếm thấy loại chưa biết như thế này.

“Không rõ, em có thể coi nó là một loại mãnh thú mới.” Người đàn ông cười tủm tỉm đáp.

Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của cô, con cự thú kỳ lạ kia ngẩng đầu, đôi mắt màu tím sẫm nhìn chằm chằm vào cô, chưa thuần hóa hết tính hung hãn.

Trì Am quyết đoán quay mặt đi, không chấp nhặt với nó.

Xe bay chạy băng băng trên vùng đất hoang, đi ngang qua mấy lối vào quặng mỏ, nhưng không tiến vào mà chỉ đánh dấu trên bản đồ.

Người đàn ông nhìn cô ghi chép lại địa hình quặng mỏ, hơi nhướng cao mày, vẫn không hỏi cô tính làm gì.

Ghi chép xong, Trì Am quay lại nhìn anh, hỏi: “Lần này các anh đến Ankara chắc là vì huyền kim đúng không?”

Người đàn ông không trả lời, lộ ra vẻ mặt bí hiểm.

Câu trả lời im lặng còn hơn trả lời trực tiếp này cũng chứng minh phỏng đoán của Trì Am. Với năng lực của người đàn ông này thì sao có thể đúng lúc lưu lạc đến hành tinh Ankara được? Rõ ràng anh đến đây là vì huyền kim.

Mấy năm nay Đế Quốc vẫn luôn điều tra nguồn gốc của huyền kim, chắc nhận được tin tức nên mới phái anh đến đây xử lý chuyện này.

“Cần tôi giúp đỡ không?” Trì Am hỏi tiếp.

Người đàn ông nở nụ cười mê người, đáp: “Đây là vinh hạnh của tôi.”

Khi xe bay dừng lại lần nữa, Trì Am và anh đã thỏa thuận xong xuôi hiệp ước hợp tác bước đầu.

Rõ ràng là cảnh tượng rất nghiêm túc, nhưng bầu không khí giữa hai người lại hết sức mờ ám. Lính gác đối với dẫn đường có tính chiếm hữu cố chấp trời sinh, nhất là với dẫn đường có lực tinh thần phù hợp, theo bản năng coi là vật sở hữu của mình, thỉnh thoảng lại thả thính cô mấy câu. Nếu không phải biết đây là chồng mình, Trì Am nhất định sẽ đánh anh đến mức ngay cả mẹ đẻ cũng không nhận ra.

Bởi vì là chồng mình nên Trì Am mới dung túng cho thủ đoạn tán gái của anh.

So với lính gác biết dụ dỗ người khác, Trì Am cảm thấy trong khía cạnh này, mình ngây thơ thật sự.

Đến khi Samuel gặp lại Trì Am, cậu lập tức phát hiện trên người Trì Am toàn là mùi hương của lính gác nào đó, ngay cả tinh thần thể cũng dính đầy pheromone tinh thần thể của đối phương, khiến cậu không nhịn được muốn tránh xa một chút.

Lính gác càng mạnh thì pheromone càng mạnh mẽ, tràn đầy tính công kích.

Bữa trưa là thịt rồng một sừng, do lính gác tùy tùng của Rio Flint săn được.

Rio Flint là con trai út của Nguyên soái Đế Quốc, đồng thời cũng là lính gác cấp 3S, làm việc trong quân đội, lính gác tùy tùng của anh đương nhiên cũng là quân nhân của Đế Quốc. Họ có năng lực hợp tác đoàn đội mạnh mẽ và sức chiến đấu cực mạnh, săn một con rồng một sừng đơn giản như đan rổ.

Sau khi vây xem quá trình săn rồng của họ, Samuel không thể không thừa nhận sự tồn tại của lính gác trời sinh đã có ưu thế, không phải là thứ mà dẫn đường có thể sánh bằng… À không, còn một dẫn đường không giống dẫn đường có thể sánh bằng.

Samuel dời mắt về phía Trì Am, lập tức thấy cô ngồi trong bóng râm, tựa lưng vào tảng đá đang ghi chép trên quang não, người đàn ông bên cạnh bưng một ly nước trái cây, thỉnh thoảng lại đút cho cô một ngụm, mùi trái cây trong veo bay tới trong không khí.

Hành tinh Ankara không có thức ăn và trái cây cho nhân loại ăn, vitamin trong cơ thể họ đều được bổ sung từ dịch dinh dưỡng, trái cây trên hành tinh Ankara là thứ còn đắt đỏ hơn cả huyền kim.

Nhìn một lát, Samuel liền dời mắt, tiếp tục xem đám lính gác kia xử lý thịt rồng một sừng.

Trì Am ghi chép lại tư liệu quặng mỏ khu vực lân cận do Ares mang về, sau đó vuốt ve đầu Ares đang cười tủm tỉm chờ khen ngợi, thả nó ra ngoài đi chơi.

Còn có cả con cự thú kia đi cùng.

“Anh định ở lại Ankara bao lâu?” Trì Am hỏi.

“Vốn định dùng một tháng để thăm dò Ankara, nhưng bây giờ có em, có thể giảm bớt một nửa thời gian.” Người đàn ông trả lời cặn kẽ.

Trì Am ừ một tiếng, mở sổ ghi chép trên quang não, gửi tư liệu mà cô thu gom được trong hai tháng ở bên ngoài vào quang não của anh.

Lực chú ý của người đàn ông chuyển sang quang não của cô, quang minh chính đại ghi nhớ số quang não của cô, còn cài đặt thành người liên lạc đầu tiên, ghi chú là: Am Am.

Trì Am liếc thấy, không nói một lời.

Mấy ngày kế tiếp, Trì Am và Samuel vẫn chạy ra bên ngoài.

Họ mượn cớ săn rồng ghi chép lại toàn bộ quặng mỏ đã khai thác trên hành tinh Ankara, sẻ thông của Samuel thì đi thu thấp trữ lượng sản xuất huyền kim của hành tinh Ankara suốt mấy năm qua.

Còn nhóm người Rio Flint thì ra mặt đối phó với mấy thế lực trên hành tinh Ankara.

Hai bên đều đang đánh Thái Cực Quyền, giữ vững một loại cân bằng mập mờ nhạy cảm, chỉ chờ đối phương ra tay phá hỏng sự cân bằng này.

Người hành tinh Ankara không phải không nghĩ tới chuyện ám sát nhóm người này, chẳng qua những người ám sát mà họ phái đi đều mất tích không rõ lý do, không cần nói cũng biết nguyên nhân là gì.

Ban đên, Rio Flint đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy cự thú vừa trải qua một trận chém giết trở về với bước chân nhẹ nhàng.

Rio vỗ đầu nó, hỏi: “Muốn đi gặp Ares không?”

Cự thú phấn khởi dùng đầu húc vào bàn tay anh.

Thế là người đàn ông hớn hở chạy ra ngoài, né tránh mấy lính gác đang canh gác, lẻn vào khu vực bình dân cư trú trong thành, lẻn vào một tòa nhà chung cư.

Trong nhà thấp thoáng truyền ra tiếng trò chuyện.

“… Chị Trì, có phải anh ta đang cưỡng ép chị không?” Cuối cùng Samuel dồn hết dũng khí hỏi.

“Sao lại nói vậy?”

“Tôi biết, mục tiêu ban đầu của chị vốn là Hoàng thái tử, sau này anh Flint đến Ankara, tỷ suất phù hợp tinh thần giữa anh ta và chị rất cao, cho nên…”

Theo bản năng, lính gác sẽ theo đuổi dẫn đường có tỷ lệ phù hợp tinh thần cao với mình, thậm chí vào giai đoạn đặc thù, nếu đối phương không hợp tác thì sẽ ngang ngược bắt buộc đối phương, mãi tới khi dẫn đường đó thuộc về mình. Đây là bản năng của lính gác, người đời đã quen với loại chuyện này nên sẽ không cảm thấy bị xúc phạm.

Nhưng có rất nhiều dẫn đường hoang dại cho rằng như thế là không có nhân quyền, sẽ chán ghét chuyện này.

“Không phải, cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Trì Am không tiện nói với cậu ấy rằng đó là chồng cô, giữa họ không có chuyện ai cưỡng ép ai hết.

Nếu không phải là chồng mình thì Trì Am đã sớm đánh anh đến mức ngay cả mẹ đẻ cũng không nhận ra rồi, còn cho phép anh tới gần chắc?

Samuel vẫn không tin, cuối cùng rút ra một kết luận: “Chẳng lẽ mục tiêu ban đầu của chị vốn là anh Flint?”

Trì Am nhún vai: “Thực ra cả hai người này đều là mục tiêu của tôi. Cậu tin không?”

Samuel kinh hãi nhìn cô, thế này thì gu mặn quá.

Người đàn ông đang nghe lén ở bên ngoài nét mặt trở nên cứng đờ, sau đó khẽ híp mắt, trực tiếp đẩy cửa sổ sát đất ngoài ban công tiến vào phòng.

Samuel: “…”

Samuel vội vàng triệu hồi sẻ thông, trốn vào trong phòng. Còn Trì Am thì im lặng cầu chuyện cho chị ấy thôi.

Trì Am không ngờ người đàn ông này lại trèo tường vào nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, không nhịn được run rẩy, sau đó bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Người đàn ông không trả lời.

Một con cự thú cao bằng nửa người thò đầu ra sau lưng anh, tìm kiếm chú cá heo mini ở chung quanh, sau khi phát hiện thì trực tiếp nhào tới, giống như mãnh hổ vồ thỏ, cá heo mini lại bị móng vuốt lớn đè xuống, chỉ có phần đuôi là có thể vùng vẫy.

Mỗi lần thấy cảnh tượng này, Trì Am đều có cảm giác không nỡ nhìn thẳng, dứt khoát không thèm nhìn luôn.

Tinh thần thể quá vô dụng, làm chủ nhân thì có thể làm gì được đây? Cô cũng tuyệt vọng lắm chứ!

Người đàn ông một tay ôm cô, tiến vào phòng của cô, sau đó lập tức đè cô lên giường, giam cầm cô dưới thân mình, đầu tiên là lưu lại mùi hương của mình trên người cô, sau đó mới khàn giọng hỏi: “Em coi Hoàng thái tử và tôi là mục tiêu? Mục tiêu gì?”

Trì Am nhìn anh, chậm rãi nói: “Tôi là dẫn đường, các anh là lính gác, anh nói xem là mục tiêu gì?”

“…”

Thấy anh tức giận đến mức hô hấp mất bình tĩnh, Trì Am nhất thời buồn cười, âm thầm mắng anh đáng đời.

Không biết tại sao, nhưng tóm lại là Trì Am thấy điệu bộ ngang ngược của anh thì lại muốn chọc tức anh. Cách chọc tức rất đơn giản, hơn nữa rất dễ dàng có tác dụng. Còn kết quả có bị anh nhốt vào phòng tối hay không, Trì cô nương bày tỏ tới lúc đó vuốt lông thuận chiều là được hết, không cần phải lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.