Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 512: Quyến Rũ - Chương 512 Lính Gác Dẫn Đường



Sau khi đóng cửa xong, Trì Am xoay người thì thấy ánh mắt quỷ dị của Samuel. Cô im lặng một lát rồi nói: “Họ thực sự rất quan tâm tới tôi.”

Samuel ừm một tiếng, đi rót ly nước cho cô.

Trì Am nhớ lại chuyện của nguyên thân, mặc dù cảm thấy không quá phiền toái, nhưng ngẫm lại quá khứ của nguyên thân cũng khiến người ta dở khóc dở cười.

Chẳng trách cô ấy lại muốn thoát khỏi nhà họ Trì, chứ cứ ở lại đó thì một ngày nào đó sẽ thật sự bị giày vò tới chết mất.

“Cha mẹ tôi đã qua đời vì sự cố cách đây rất lâu, ông nội tôi cũng chỉ có một đứa con là ba tôi, cho nên sau khi ông ấy mất, nhà họ Trì sẽ do con cháu của anh em ông nội kế thừa, cũng chính là bác họ hiện tại...”

Nghe Trì Am nói, Samuel mới kinh ngạc: “Thì ra chị còn là quý tộc cơ đấy.”

Trì Am nhún vai: “Dẫn đường không phân biệt là quý tộc hay dân thường.”

Thế cũng đúng, Samuel thấu hiểu gật đầu.

Mặc dù chỉ trong một đêm, nguyên thân biến thành trẻ mồ côi, song bác họ kế thừa nhà họ Trì cũng không đối xử tệ bạc với cô ấy mà vẫn coi cô ấy như tiểu thư dòng chính của nhà họ Trì, không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền, thậm chí ngay cả tài sản mà ông Trì để lại cho cô cũng vẫn còn nguyên vẹn, chờ cô trưởng thành sẽ giao cho cô, nhưng đương nhiên sẽ không thể quan tâm tới cô bằng con ruột của mình.

Nguyên thân cũng không có ý kiến gì đối với gia đình này, sau này vào học viện dẫn đường, cô ấy càng ngày càng ít liên lạc với nhà họ Trì.

Nếu cứ tiếp tục như thế thì nguyên nhân sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng con cháu nhà họ Trì thì thật sự không đỡ nổi, thân là dẫn đường duy nhất của nhà họ Trì, cho dù lực tinh thần thấp thì vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nhà họ Trì, thậm chí ngay cả hôn nhân và tự do cuộc đời cũng không thể tự lựa chọn.

Hôn nhân đã đành, đó là chuyện của đơn vị dẫn đường, nhưng tự do cuộc đời cũng bị trói buộc, còn là sự trói buộc đến từ người nhà, đây là chuyện mà ngay cả đơn vị dẫn đường cũng không thể nào nhúng tay.

“Nhà họ Trì rất hỗn loạn. Nếu có thể, tôi mong sẽ rời khỏi nhà họ Trì, không bị họ khống chế.” Trì Am nói với Samuel: “Cậu hiểu không?”

Nghĩ tới hành vi vừa rồi của Trì Thiến, Samuel thông cảm gật đầu

Xem ra nội tình và truyền thừa của một gia tộc có thể thấy được chút ít từ sự giáo dục đối với thế hệ con cháu. Trì Thiến thân là tiểu thư dòng chính của nhà họ Trì, đức hạnh này thật sự là... khiến người ta một lời khó nói hết.

Nghĩ tới chuyện khác, Samuel cẩn thận hỏi: “Cô ta vẫn luôn như thế, liên tục giới thiệu đàn ông cho chị hả?”

Trì Am đờ đẫn nhìn sang, sửa lại lời của cậu: “Thực tế là sau khi chị ta kết giao, cảm thấy không thích nên ném cho tôi để tôi tiếp nhận.”

Nguyên chủ quả thực là cái thùng rác của vị đại tiểu thư này, chuyên môn thu nhận đàn ông mà chị ta không cần. Mặc dù bởi vì là dẫn đường nên những người đàn ông kia cuối cùng đều không làm gì được, cũng không đáng nhắc đến, nhưng nguyên thân cũng thấy phiền. Nếu không phải nể tình bác họ đối xử với mình cũng coi như tốt thì cô ấy đã sớm từ chối qua lại với các anh chị em họ trong nhà rồi.

Nghĩ tới thế giới này có một đám người nhà như vậy, Trì Am lại không muốn cho Tư Ngang nhúng tay vào.

Vốn dĩ chiều nay cô chừa thời gian là để về nhà họ Trì một chuyến, giải quyết nhưng “nhân tố không yên ổn” ở nhà họ Trì. Nhưng sau khi đọc tin nhắn, Trì Am đành phải thay đổi kế hoạch.

Vừa kế cho Samuel nghe xong về chuyện ở nhà họ Trì, quang não bỗng phát sáng.

Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, Trì Am sảng khoái chấp nhận cuộc gọi, hình chiếu một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú xuất hiện trong phòng khách.

Thấy Trì Am, anh ta vui vẻ nói: “Am Am, em chưa chết thật là tốt quá, hôm nay em rảnh không? Anh mời em đi chơi, đến câu lạc bộ lần trước nhé? Hay là em về nhà đi, thế thì mới tiện đi chơi với anh...”

Trì Am bình tĩnh từ chối: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây, đừng đến tìm tôi, tôi ngứa tay ngứa chân đánh anh đấy.”

Sắc mặt người đàn ông bỗng trở nên tối sầm, nham hiểm nói: “Mất tích mấy tháng, tính khí lớn hơn hẳn nhỉ? Cho mày một tiếng, lập tức đến trang viên rượu Mèo Đêm số mười phố Alice.”

Trì Am thẳng tay tắt quang não, bỏ mặc người đàn ông tức tối thở hổn hển, sau đó quay sang nói với Samuel: “Anh ta là anh họ Trì Hoằng, tính cách chẳng tốt lành gì đâu, rất đáng ăn đòn.”

Tiếc rằng trước kia nguyên thân không có năng lực cho ăn đòn, bây giờ thì đã có rồi, Trì Am rất muốn gặp anh ta một lần.

Samuel không còn lời nào để nói.

Thế là suốt buổi chiều, Samuel nhìn Trì Am nhận mười mấy cuộc gọi, đều là người nhà họ Trì tìm cô, đủ loại yêu cầu khiến cậu không thể không thán phục, cuối cùng hiểu rõ tại sao Trì Am lại muốn rời khỏi nhà họ Trì.

Nếu cô thật sự là một dẫn đường lực tinh thần thấp, ngoại trừ đơn vị dẫn đường ra sẽ không có một chút năng lực tự vệ nào, đối mặt với người nhà họ Trì chắc chắn sẽ bị họ ăn hết thịt.

Cuối cùng Trì Am ở lỳ trong nhà, liên lạc với bác họ Trì Vinh.

Thấy cô bình yên vô sự, Trì Vinh cũng rất vui mừng, nói: “Có phải A Thiến đi tìm cháu không? Mấy tháng nay con bé cũng lo cho cháu lắm, nếu con bé lại làm chuyện gì quá đáng thì cháu thông cảm một chút.”

Trì Am cười khan hai tiếng, vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi.

Trì Vinh bị cô cười đến mức mặt nóng ran, nhưng vì một đám con cái luôn gây sự, ông ta vẫn mặt dày mày dạn nói: “Am Am, bác biết mấy anh chị của cháu đều không cố gắng, ngay cả bác cũng... Nhưng dù gì các cháu cũng đều là người thân, có thể bao dung thì bao dung một chút.”

“Được rồi.” Trì Am bày ra vẻ mặt thỏa hiệp: “Nếu họ còn tìm đến cháu như mọi khi thì cháu đành phải xử lý họ thay bác.”

Trì Vinh nhanh nhảu nói: “Không sao đâu, cháu cứ xử lý đi, dù sao tụi nó cũng khỏe lắm.”

Nhưng trong lòng thì lại coi thường, một dẫn đường lực tinh thần thấp, bàn về vũ lực ngay cả người thường cũng không thắng nổi, huống chi là lính gác, hoàn toàn không có áp lực.

Bác Trì cười ha ha trò chuyện với Trì Am thêm một lát, cuối cùng vô tư tắt điện thoại.

...

Hôm sau, khi Trì Am và Samuel còn đang ngủ thì tiếng chuông cửa đã vang lên.

Trì Am còn đang ngồi thiền tu luyện trong lầu các, Samuel đành phải nhổm dậy, dụi mắt đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra đã bị một bó hoa hồng đỏ rực ụp vào mặt, mùi hoa nồng nặc khiến cậu hắt xì mấy cái liên tiếp, cuối cùng tỉnh táo lại.

Samuel bịt mũi, trừng người đàn ông đứng ngoài cửa.

Người đàn ông ngoài cửa cũng kinh ngạc nhìn cậu, hỏi: “Am Am đâu?”

Ánh mắt Samuel quỷ dị, người đàn ông này vừa thấy đã biết không phải là Hoàng thái tử ngụy trang… cho dù Hoàng thái tử muốn ngụy trang ra ngoài thì cũng sẽ không làm cho mình lùn đi mấy centimet, đúng không?

Ánh mắt của Samuel cực kỳ nhạy bén, vừa nhìn đã nhận ra so sánh Hoàng thái tử hàng chất lượng cao, người đàn ông này quả thực là hàng giả hàng nhái chất lượng kém.

Lúc này, một chiếc xe bay từ nơi xa chạy tới, đỗ trước cửa nhà.

Một người đàn ông ăn mặc chỉn chu tỏa sáng bước ra từ xe bay. Anh đeo một đôi kính lớn che khuất nửa mặt, lộ ra nửa khuôn mặt bên dưới xinh đẹp, còn chưa cho người ta quan sát kỹ dáng vẻ của người đàn ông này thì đã thấy anh sải chân dài bước tới.

Samuel là một nhân viên thu thập tình báo, vừa thấy người đàn ông này đã nhạy bén phát hiện vị này chính là Hoàng thái tử ngụy trang.

Hoàng thái tử và người đàn ông ôm bó hoa chạm trán trước cửa nhà Trì Am.

Hai người không hẹn mà cùng đánh giá đối phương, trong không khí dường như có tia lửa điện vô hình lóe lên.

Samuel cứng ngắc nhìn họ, một tay đóng sầm cửa lại, vội vàng đi gõ cửa lầu các.

“Chị Trì, Hoàng thái tử với một người đàn ông không biết là ai đến trước cửa nhà rồi kìa.” Samuel kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.