Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 653: Quyến Rũ - Chương 653 Thế Giới Vô Vực



Khi phát hiện trong phòng bỗng dưng có thêm một người, Trì Am cũng không bị kinh hãi.

Người có thể làm cho cô buông lỏng cảnh giác, có thể lẳng lặng tiếp cận cô mà không bị cô đề phòng, từ đầu đến cuối chỉ có một người thôi, và cũng là người bây giờ cô muốn đi gặp nhất.

Cho nên khi biết anh chủ động tới, trong lòng cô chỉ có vui mừng, thậm chí còn không tự chủ được mà bổ nhào qua, nhào vào trong lòng anh, vòng tay ôm chặt eo anh.

Vẫn là hơi thở quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô chợt muốn khóc.

“Tư Ngang...”

Cô khẽ gọi, như muốn giãi bày lòng chua xót và thống khổ khi chưa kịp nói lời từ biệt với anh ở thế giới trước. Mặc dù cô không cố ý làm vậy nhưng mỗi khi nghĩ đến việc cô đột nhiên chết đi, để lại lính gác cấp SSS như anh cô độc một mình, cuối cùng anh nổi điên mà chết, là trong lòng cô lại quặn thắt không chịu nổi.

Người ở lại luôn là người đau đớn nhất, một người kiêu ngạo như vậy mà kết cục cuối cùng lại là phát điên mà chết, làm sao có thể không khiến cho cô đau khổ cho được?

Cô không khỏi siết chặt vòng tay, cảm nhận được sự thờ ơ của anh càng khiến cô đau khổ hơn.

Ngay lúc cô đang muốn sờ lên mặt anh thì anh đột nhiên vươn tay đẩy cô, sức rất mạnh khiến cô bất giác lùi lại phía sau, vấp phải giường đá trực tiếp ngã xuống giường. Tuy nhiên, cô còn chưa kịp gượng dậy thì đột nhiên có một bóng người lao tới, lực cực mạnh xông tới đập vào tim khiến cô suýt nữa nôn ra ngoài.

Thân thể cường tráng của anh áp lên người cô, hơi nóng từ cơ thể truyền đến nhuộm đỏ làn da cô, khiến khuôn mặt cô nóng bừng không kiềm chế được.

Trong bóng tối cô cảm thấy có một bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, như đang khắc họa ngũ quan cô, trên đầu ngón tay có vết chai dày khiến gò má cô hơi đau. Đôi mắt đỏ rực ấy khóa chặt khuôn mặt cô như thể đang dò xét.

Cho đến khi anh đột ngột cúi đầu xuống, bàn tay Trì Am vô thức đẩy lên vai anh, rồi nhanh chóng chuyển sang ôm lấy anh, hô hấp trở nên khó khăn, lồng ngực lại sưng lên vì đau đớn, không thể vùng vẫy thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh.

“Tư Ngang.” Cô yếu ớt gọi tên anh.

Anh không trả lời.

Sắc trời bên ngoài đã dần tối, vầng trăng nhô lên trên cao, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ càng làm nổi bật căn phòng tối om.

Sau khi mắt thích nghi với bóng tối, cô đã có thể nhìn thấy đường nét tuấn tú của người đàn ông, vẫn là dáng vẻ quen thuộc trong trí nhớ của cô.

Chỉ có đôi mắt là có ánh sáng đỏ, không tỉnh táo.

Trì Am không biết có phải là di chứng của thế giới trước hay không, theo cô đoán thì mỗi lần gặp nhau ở một thế giới đồng nghĩa với việc anh đã phải xuyên qua mấy thế giới rồi mới có thể gặp lại cô. Vậy thì có phải từ thế giới anh trở thành Hoàng thái tử, sau khi phát điên mà chết thì đã ảnh hưởng đến sự tỉnh táo của anh ở những thế giới khác, đến mức anh vẫn luôn điên cuồng cho đến tận bây giờ?

Nghĩ như vậy, cô đột nhiên căm hận vô cùng.

Cô căm hận những lần xuyên qua không biết đường về thế này, lại càng ghét việc lần nào cũng là mình chết trước khiến anh ngày càng ám ảnh đến nỗi cuối cùng còn phát điên.

Có thể ở thế giới này anh phát điên là do di chứng từ rất nhiều thế giới trước để lại.

Cô không kìm được mà ôm anh bật khóc.

Tiếng khóc của cô khiến động tác của anh chợt dừng lại, sau đó anh cúi người ôm cô vào lòng, từ từ hôn đi những giọt nước mắt của cô.

Trì Am dang tay ra vòng tay ôm chặt lấy vai anh. Cũng giống như trong những cuộc chiến ở thế giới trước, sau mỗi trận chiến họ sẽ luôn điên cuồng bên nhau, để xua tan đi những cảm xúc đẫm máu và bạo lực tích tụ từ trận chiến, khôi phục cảm xúc bình thường.

Cuối cùng cô lại không nhịn được mà khóc lên.

Mặc dù cô khóc rất nhiều nhưng mỗi khi xảy ra chuyện này anh đều sẽ kiên nhẫn ôm cô vào lòng, hôn lên nước mắt của cô khiến cô không nhịn được mà muốn tìm cớ khóc tiếp để anh cũng cảm thấy khó chịu theo mình.

Vào những lúc thế này anh trông rất bình thường khiến cô yêu thích vô cùng.



Khi cô tỉnh lại thì ánh mặt trời đã xuyên qua cửa sổ chiếu ánh sáng chói chang khiến cô nhức cả mắt.

Cô khó khăn vươn tay che mắt, một lúc sau mới buông ra, vươn tay sờ sang bên, phát hiện chung quanh đã không có ai nữa.

Cô đột ngột ngồi dậy rồi lại ngã ngửa ra sau vì cơ thể quá khó chịu, khi cuối cùng cô cũng đứng dậy được với cảm giác khó chịu khắp người thì phát hiện ra mình là người duy nhất trong phòng. kinh ngạc phát ngốc, vừa cô đơn vừa đáng thương.

Chết tiệt, sao lại có cảm giác bị người ta chơi gái xong rồi bỏ đi vậy?

Khi cô nhìn thấy bánh mì, canh và trái cây được đặt cách giường không xa thì cảm giác này càng mạnh mẽ hơn, đến mức có ảo giác như đó là thù lao chơi gái của đối phương trả cho mình.

Xét thấy tình huống của người đàn ông kia bây giờ không ổn nên Trì Am đành chịu đựng, đứng dậy đi vào phòng tắm giải quyết nhu cầu sinh lý và đánh răng rửa mặt. Sau khi ăn hết đồ ăn trên bàn cô lại chịu đựng sự chua xót trên người, kéo lê cái chiếu bẩn thỉu ra ngoài dọn dẹp sạch sẽ, phơi trên ban công, rồi trở lại chiếc giường phủ đầy da động vật nằm ngay đơ ngẩn người.

“Chị Trì, chị có ở đó không?” Bên ngoài vang lên giọng nói của Lạc Khả.

Trì Am chịu đựng cơ thể khó chịu đi ra mở cửa, thấy biểu hiện kỳ lạ của Lạc Khả.

“Chào buổi sáng.” Trì Am dựa vào cửa lười biếng nói.

Nhìn dáng vẻ như bị chà đạp cả đêm của cô, Lạc Khả cẩn thận hỏi: “Chị Trì, chị không sao chứ?”

“Không sao, không có vấn đề gì.” Nói xong liền vươn tay ra xoa eo, chỗ này vẫn còn rất đau, người nào đó ăn xong là chạy, cũng không xoa bóp cho cô như lúc trước, report nhé!

Lạc Khả nghe xong liền biết đây không phải chuyện mình có thể dò xét.

Với thực lực của Trì Am, cô ấy không nghĩ sẽ có người đàn ông nào có thể ép buộc cô, chỉ có một khả năng, đó là cô chấp nhận đối phương.

Cô ấy là người thông minh, biết mình nên hỏi gì và không nên hỏi gì, loại chuyện kiểu này cô ấy không thể hỏi được, có lẽ Trì Am cũng sẽ không trả lời, cho nên sao lại phải khiến cô không vui làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.