Khi cô đã ăn uống no đủ muốn tiếp tục nằm ngay đơ thì Susanna và Lạc Khả lại đến tìm cô.
Susanna nhìn thấy cô, vẻ mặt mập mờ ôm lấy tay cô nói: “Người đẹp, tối hôm qua làm chuyện lãng mạn với anh chàng đẹp trai nào vậy? Uầy, hai người mãnh liệt quá nha.” Cô ta nhìn từ trên cao chỗ cổ áo của Trì Am, cổ áo không che hết được cảnh đẹp bên trong, cảm thấy người đàn ông kia khi ở trên giường chắc hẳn rất lợi hại.
Trì Am mặt không thay đổi nói: “Cảm ơn, cô cũng rất lợi hại.”
Susanna không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn vén tóc để lộ những vết tích trên cổ nói: “Cô không thấy thế này là rất đẹp sao? Người tình buôn bán vũ khí trước kia của tôi đã nói là dấu vết để lại trên da tôi là cảnh đẹp nhất, rất dễ thu hút hứng thú của nam giới.”
Trì Am không còn lời nào để nói.
Lạc Khả yên lặng nhìn hai người phụ nữ đột nhiên có chủ đề chung mà không thể chen miệng vào được.
Hai người phụ nữ cùng đến tìm Trì Am để rủ đi đi mua sắm ở sơn cốc, lần này Trì Am không từ chối, quyết định tối nay sẽ quay về muộn một chút.
Sơn cốc rất lớn, cao mấy nghìn mét, hẹp trên rộng dưới, có tác dụng tăng thêm một lớp bảo vệ. có thể nhận thấy khi chọn nơi này làm khu tụ cư con người đã tốn không ít công sức.
Trong sơn cốc không có nhiều màu xanh, bởi vì hầu hết là đá lộ thiên, là một loại đá granit, cứng đến nỗi ngay cả móng vuốt sắc nhọn của chim cũng khó có thể để lại dấu vết gì.
Con người muốn đào hang trên những tảng đá cứng như vậy chỉ với những công cụ hiện tại là không có khả năng.
Nghe nói khi đào người ta đã đổ nhựa cây vào, nhựa cây này có tác dụng ăn mòn đá, có thể dùng để đào hang, xây dựng nơi ở cho con người.
Sau hơn một trăm năm thám hiểm, con người đến Thế giới vô vực mới dần tìm ra bộ quy tắc sinh tồn, dựa trên sự hy sinh và thí nghiệm của vô số người, quả thực là không dễ dàng.
Trên mặt đất có rất nhiều hang động, những hang động này được đào rất rộng, được dùng làm khu giao dịch công cộng, trong hai ngày qua nhà ăn là nơi quen thuộc nhất của Trì Am.
Điều kiện có hạn nên ở đây cũng không phổ biến chuyện tự mình nấu ăn, mọi người đều đến nhà ăn ăn cơm, đồ ăn tuy không ngon, vẫn luôn là bánh mì, thịt nướng và những thứ tương tự nhưng trong thế giới nguy hiểm này thì ăn no đã là tốt lắm rồi, không cần phải quan tâm nhiều đến những chuyện khác.
Ba người đã hiểu đại khái về những gì có thể giao dịch và điểm cống hiến cần thiết rồi mới đến nơi rèn sắt.
Trì Am cần mua một thanh kiếm có thể sử dụng, Lạc Khả cũng cần một vũ khí, về phần Susanna thì cô ta thích súng hơn, nhưng tiếc là ở đây không có vũ khí nóng. Không phải con người không đủ trình độ chế tạo mà là bị hạn chế.
Thế giới này không cho phép sử dụng vũ khí nóng, nếu không sẽ khiến các loài động vật phát điên.
Nghĩ đến những con vật có kích cỡ giống khủng long kia, nếu chúng thực sự cùng phát điên một lúc thì dù núi Bạch Nhai có cứng rắn đi nữa cũng không thể chống đỡ được.
Khi đến nơi rèn sắt lập tức có một luồng nhiệt nóng phả vào mặt.
Có rất nhiều người đến đây, họ đến để mua vũ khí hoặc mang vũ khí đi bảo dưỡng. Ở đây có ba người thợ rèn, tất cả đều là những người đàn ông vạm vỡ, cùng với một cô gái vóc người nhỏ nhắn xinh xắn đang tiếp khách.
Cô gái thấy bọn họ đi vào, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào nói: “Chào ba chị gái, các chị muốn mua gì?”
Trì Am và Lạc Khả nói cho cô ấy biết thứ mình muốn, cô gái đáp lại: “Có rất nhiều loại kiếm dài, chị gái này có thể tự mình lựa chọn một cái, về phần dao găm ngắn mà chị gái này cần thì phải làm theo yêu cầu giá cả tương đối cao.”
Khóa huấn luyện đặc biệt mà Lạc Khả được dạy trước đây có xu hướng theo phong cách ám sát, vũ khí cũng nghiêng về hình thức là con dao găm ngắn và nhẹ để có thể giấu giữa cổ tay, thực sự cần làm theo yêu cầu thì mới có thể phù hợp với bàn tay của cô ấy.
Khi Lạc Khả đến tìm một thợ rèn để đo kích thước thì Trì Am và Susanna cùng nhau đi chọn vũ khí.
Trì Am chọn một thanh kiếm dài một mét, còn Susanna thì chọn một thanh kiếm ngắn, trông như đồ để tự vệ.
“Kiếm dài như vậy có khó sử dụng không?” Susanna tò mò nhìn Trì Am.
“Không, động vật ở thế giới này quá to, dài hơn thì tốt hơn.” Trì Am nói.
Susanna chấp nhận lời giải thích này, nhìn thanh kiếm ngắn của mình thì đột nhiên lại cảm thấy không an toàn. Những con động vật kia quá lớn, da lông cũng dày, kiếm này mà đâm vào thì có lẽ chỉ mới đâm thủng được ít da bên ngoài, không thể làm tổn thương gân cốt chúng thì có tác dụng gì?
Nhưng một thanh kiếm dài mang theo lại nặng người, sao có thể sử dụng được?
Cuối cùng Susanna vẫn từ việc dùng kiếm dài, không thể xách theo được thì cũng đành chịu.
So sánh ra mới thấy, Trì Am có thể múa một thanh kiếm dài nặng hơn hai mươi cân rất nhanh nhẹn có vẻ cũng rất đáng sợ.
Khi tính tiền, cô gái kia đăng ký tên của họ, vì ba người đều là những người mới tới nghèo túng nên có thể ký sổ ghi nợ trước. Trừ khi họ chết ở bên ngoài, nếu không chỉ cần là nhân loại ở trong núi Bạch Nhai thì đều không thể quỵt nợ. Ở đây không xảy ra chuyện quỵt nợ, trừ khi sau này không muốn sống trong khu tụ cư an toàn của con người nữa.
Mua xong vũ khí họ lại quay lại trong sơn cốc, chẳng mấy chốc đã đi hết nửa ngày.
Sau khi ba người đi ăn cơm xong thì trời cũng bắt đầu tối, người ra ngoài cũng lần lượt trở về.
Trì Am nhìn thấy đám người Karona. Hôm nay họ ra ngoài thu gom nhựa cây để đào hang, những thùng nhựa cây được đựng trong thùng kim loại đặc biệt đã bịt kín chở trên xe kéo về.
Nhìn thấy chiếc xe đẩy bằng gỗ đơn giản được mô phỏng theo một chiếc xe tải, cả ba người đều không khỏi sửng sốt. Chiếc xe gỗ này trông rất nặng, nhưng lại chạy rất nhanh và chắc chắn.