Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 660: Quyến Rũ - Chương 660 Thế Giới Vô Vực



Quả nhiên những lời này đã khiến sắc mặt anh thay đổi, anh trừng mắt nhìn anh cô đầy hung ác.

Đáng yêu vậy trời!

Trì Am cảm thấy mình không cứu nổi nữa rồi. Người đàn ông này lúc này trông giống như một kẻ cuồng giết người mà cô lại cho rằng anh thật đáng yêu, thậm chí còn không nhịn được mà vịn cánh tay anh, nhón chân lên hôn anh.

Được cô chủ động hôn, sắc mặt anh mới tốt hơn, anh nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Được rồi, không giết anh ta, đánh anh ta thôi.”

Trì Am nghĩ mà cảm thấy chỉ có thể thắp hương cho Giles tội nghiệp.

Sau đó cô cũng không quan tâm, được thêm nữa, đã vuốt lông cho người đàn ông của mình xong rồi, cô liền nắm tay anh rời đi.

Khi họ bước ra khỏi hang thì bên ngoài trời đã tối, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, dải ngân hà treo ngang trông đẹp vô cùng.

Đây là một vẻ đẹp không thể nhìn thấy ở chốn đô thị nhộn nhịp, chỉ trong thế giới không ô nhiễm này mới có vẻ đẹp thuần khiết như vậy.

“Em đói rồi, chúng ta đi ăn gì đi?” Trì Am nhẹ giọng nói với anh.

Anh không nói gì, vẻ mặt cũng lạnh lùng, đưa cô đến chỗ ngược hướng với nhà ăn.

Trì Am không biết anh đưa cô đi đâu, nhưng cô tin anh nên để anh đưa cô qua sơn cốc, đi được một đoạn thì họ đến một hang động, anh kéo cô vào trong.

Động này rất lớn, cửa làm bằng gỗ lim nên càng thêm nặng và cứng, người đàn ông đưa tay đẩy ra.

Trước cửa thắp vài ngọn đèn dầu, chiếu sáng cả căn phòng khiến nó sáng như ban ngày, trong phòng có hai người, vừa thấy có người đi vào họ lập tức đứng dậy kính cẩn gọi anh là “đại nhân”.

Người đàn ông không thèm nhìn đến họ, kéo Trì Am đến cái bàn có đồ ăn rồi ngồi xuống.

Trì Am chỉ kịp mỉm cười chào hai người kia rồi đã bị anh nhét cho một bộ bát đũa. Nhìn thức ăn trên bàn, rồi lại nhìn hai người đang cung kính đứng cạnh, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mỗi ngày người đàn ông này có thể mang đồ ăn đến cho cô trước khi rời đi, xem ra là có người chuyên môn chăm sóc cho anh.

Hai người kia chắc hẳn là người của thế giới chiều không gian thứ ba.

Trì Am liên kết với thông tin biết được từ Karona, nhìn thái độ của hai người này thì cô hiểu ngay chắc hẳn Tư Ngang có địa vị rất cao ở chiều không gian thứ ba. Dù bị đày đến Thế giới vô vực thì người ta vẫn phái người đi theo chăm sóc cho anh, cực kỳ tôn kính anh, không hề khinh thường anh vì anh phát điên.

So với đồ ăn thô sơ ở nhà ăn thì đồ ăn ở đây quả thực vô cùng tinh tế và ngon miệng, hơn nữa còn có cơm và rau xào, khiến Trì Am cảm động vô cùng.

Đây là bữa ăn bình thường đầu tiên Trì Am được ăn kể từ khi đến thế giới này. Tuy đồ ăn đã hơi lạnh nhưng vẫn rất ngon. Sau khi ăn xong, người đàn ông kia lại kéo cô đi mà không thèm nhìn lại, dáng vẻ lạnh lùng vô tình, rất giống một tên đàn ông làm xong là rút trym vô tình. Trì Am thấy hơi ngượng, cô chào tạm biệt với hai người kia rồi liền bị anh kéo ra ngoài.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong sơn cốc không có người còn hoạt động nữa, cũng không có đèn, bởi vì ánh đèn ban đêm sẽ thu hút động vật, cho nên ban đêm không bao giờ bật đèn.

Cả hai chỉ có thể bước về phía trước nhờ ánh sáng của những vì sao.

Khi người đàn ông đưa cô đến căn phòng cô đang sống, định đẩy cô xuống giường thì Trì Am lại kiên quyết từ chối.

“Đã ba ngày rồi em không tắm...” Thế mà anh cũng còn hôn được.

Trong mắt Trì Am biểu hiện rất rõ, tiếc là tên điên kia hoàn toàn không nhìn ra, thấy cô kiên quyết, anh đành phải để cô đi vào phòng tắm, mình thì dựa vào cửa đứng xem.

Trì Am có cảm giác thực ra anh có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng sau khi tu luyện một tháng mà cô cũng chỉ có thể nhìn mơ hồ, còn anh là một người bình thường thì chắc hẳn sẽ không thể nhìn thấy đâu, phải không?

Đợi đến khi cuối cùng cô cũng đã tắm xong, anh liền vội vàng bế cô lên.

Chuyện xảy ra tiếp theo cực kỳ mãnh liệt, thậm chí Trì Am còn bị anh làm cho suy sụp, không thể không bảo anh nhẹ nhàng hơn. Nhưng người đàn ông kia không những không nhẹ hơn mà còn giày vò cô khủng khiếp hơn. Trì Am bị anh giày vò đến cuối cùng mới mơ hồ hiểu ra người đàn ông này vẫn còn để ý chuyện cô tránh anh lúc trước. Lúc đó trông thì như anh không quan tâm nhưng thật ra là đang để đó để trả thù sau mà thôi.

Cái dáng vẻ hẹp hòi này làm gì có chỗ nào điên khùng chứ? Rõ ràng chẳng khác gì người bình thường.

Trì Am tức giận cắn anh, nhưng tiếc là da thịt của anh cứng quá nên chỉ có cắn đau răng cô.

Nghe thấy cô kêu đau, anh vươn tay giữ lấy môi cô, một tay chạm vào hàm răng cô, phát hiện răng cô bình thường, thì lại sáp tới hôn cô như đang an ủi một con vật nhỏ.

Trì Am bị anh làm cho không giận nổi nữa.

Cuối cùng cô đành nói: “Tư Ngang, em hy vọng ngày mai sẽ gặp được anh, đừng chạy, nếu không sẽ đến lượt em chạy đó.”

Anh im lặng ôm cô, không biết có nghe vào tai không.

...

Mặt trời xuyên qua bậu cửa sổ, thời gian dần trôi.

Khi Trì Am tỉnh dậy thì phát hiện ra có một thân thể ấm áp dán sát vào sau lưng mình, khiến cô toát mồ hôi đầy người. Mặc dù ở nơi này không có máy điều hòa nhiệt độ, nhưng sống trong loại hang động này thì dù là mùa hè nhưng ban đêm cũng rất mát mẻ, không thấy nóng bức. Nhưng bây giờ có thêm một người trên giường thì lại hoàn toàn khác.

Tuy trời nóng kinh khủng nhưng tâm trạng lại tốt hơn trước rất nhiều.

Trì Am quay lại nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông trong ánh nắng ban mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.