Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 730: Quyến Rũ - Chương 730



Vì vậy, hắn vừa mặc lại quần áo vừa hỏi nàng với vẻ nghi ngờ: “Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì vậy?”

“Làm cho chàng thân thể khỏe mạnh thôi.” Trì Am mặt không đổi sắc nói bậy.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Trông ta có giống một kẻ dễ bị lừa không?”

Tất nhiên không dễ bị lừa rồi, nhưng chỉ cần nghe lời nàng là được. Trì Am nghĩ thầm, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thành khẩn: “Không có mà, trông chàng không hề dễ bị lừa chút nào, ta cũng không có lừa gạt chàng mà.”

Hắn nhìn nàng một lúc, sau đó bế nàng đi vào phòng, nói: “Chẳng lẽ nàng không biết, chỉ cần nàng muốn gạt người thì sẽ lộ vẻ vô cùng nghiêm túc sao? Nghiêm túc nói hươu nói vượn là chuyên môn của nàng đấy.”

Trì Am không nói nên lời, lúc bị hắn ép lên giường nàng đột nhiên hỏi: “Có phải chàng nhớ lại chuyện gì rồi không?”

Hắn sững sờ một lúc, sắc mặt hiện vẻ hoài nghi: “Ta có thể nhớ được chuyện gì?”

Thấy vậy, Trì Am vội vàng kéo cổ hắn xuống, hôn đến khi hắn ném cái nghi vấn kia ra sau đầu thì thôi.

Lần đầu tiên dỗ ngọt nam nhân nào đó vào bồn tắm thuốc, cái giá Trì Am phải trả là nàng gần như không thể ra khỏi giường trong suốt ba ngày.

Là một võ vương mà có thể bị giày vò đến ba ngày không xuống giường được cũng có thể thấy người nào đó chơi liều đến mức nào.

Trì Am cắn răng đứng dậy, lẳng lặng chống thắt lưng, sau khi lấy lại sức thì lại tiếp tục chạy tới phòng thuốc mần mò.

Vài ngày sau nàng lại dụ dỗ nam nhân kia đi tắm thuốc, lần này vẫn phải đồng ý với vô số yêu cầu vô lý của hắn thì thành chủ đại nhân mới tỏ vẻ ban ân chui vào bồn ngâm nước thuốc.

Trì Am thật sự muốn trát cả đống bã thuốc lên mặt hắn.

Nam nhân này thực sự càng ngày càng khó chơi.

Rõ ràng là vì lợi ích của hắn mà hắn còn gây sự đủ kiểu, nếu không phải là nam nhân của mình thì nàng thật sự muốn tát chết hắn.

Sau khi ngâm mấy lần liên tục, nam nhân kia cuối cùng không nhịn được nữa, nói: “Nàng nghĩ ta bị bệnh à?”

Những lời này quá quen thuộc, hai tai Trì Am khẽ giật, không ngờ nam nhân này dù có trí nhớ hay không thì vẫn luôn kiên quyết không từ bỏ với một số việc nào đó.

Nàng ho nhẹ một tiếng, nói chân thành: “Không phải, ta không cảm thấy chàng có bệnh.”

Hắn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt “ta biết nàng đang nói vớ vẩn”.

“Là ta bị bệnh, ta muốn mần mò, có được không?” Trì Am tức giận nói.

Sau đó liền thấy được vẻ mặt đầy bao dung của nam nhân kia, hắn dịu dàng ôm lấy nàng, sờ đầu nàng, hôn lên mặt nàng, nói nhẹ nhàng: “Không sao, ta không chê nàng! Dù sao thân thể ta cường tráng, có thể chịu đựng được cho nàng giày vò.”

Trì Am: “… Thật sự chân thành cám ơn chàng.” Chết tiệt, rất muốn đánh người.

Nam nhân vẫn yêu thương sờ soạng, hôn nàng, bảo nàng đừng để ý, dù nàng mắc bệnh muốn giày vò hắn thì hắn cũng sẽ khoan dung độ lượng tha thứ nàng.

Đúng vậy, hắn đương nhiên sẽ khoan dung độ lượng rồi, bởi vì nàng giày vò xong thì sẽ đến phiên hắn giày vò nàng mà.

Mấy năm sau đó nam nhân kia thường xuyên được Trì Am hộ tống đi tắm thuốc, mỗi lần đều dùng ánh mắt bao dung nhìn nàng, khiến Trì Am không khỏi phỉ nhổ trong lòng.

Cũng vì kiểu tỏ vẻ lòng bao dung vô bờ bến này của hắn mà người dân thành Thiên Ma đều cho rằng thành chủ phu nhân tính cách quái dị, vô cùng yêu thích việc giày vò thành chủ, cũng may là thành chủ thân thể cường tráng, có thể chịu được để nàng giày vò, thành chủ quả nhiên là một thành chủ tốt.

Bà cha nhá nó, vẫn rất muốn đánh người!

Sau khi ra khỏi bồn tắm thuốc, nam nhân cảm thấy rất sảng khoái nên liền bế Trì Am bận rộn lao tâm lao lực vì hắn đi về phòng, ném lên giường rồi đè lên.

Trì Am: “...” Tiếp tục muốn đánh người.

Sau khi đảo lộn trời đất một hồi, Trì Am nằm trong ngực hắn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn.

Nam nhân này vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận được ánh mắt của nàng liền mở mắt ra, một tay đặt lên tấm lưng mịn màng của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt thì lộ vẻ mập mờ trêu chọc: “Sao? Vẫn còn sức để giày vò à?”

Trì Am nhìn chằm chằm vào mắt hắn, sau đó rúc đầu vào trong ngực hắn không nói lời nào.

Có vẻ là thực sự vô dụng.

Chẳng lẽ lại tìm một võ đế khác ngưng tụ sức mạnh thành ao máu cho hắn ngâm mình? Chưa kể tất cả các võ đế đều yêu quý sinh mệnh của mình, sau khi chết cũng muốn ban ân trạch cho gia tộc, làm sao họ có thể sẵn sàng ngưng tụ sức mạnh cả đời mình hiến dâng cho một Ma đầu sao? Chỉ riêng việc bây giờ tình hình ở Đại lục Vũ Thiên đã có thay đổi, những vị võ đế còn sống đó lại đang bí mật cố gắng ngăn cản hắn thức tỉnh thành một Thiên ma, làm sao họ có thể giúp hắn được? Không cùng nhau xông đến đâm cho một kiếm là may lắm rồi.

Có lẽ thế giới này cũng giống như thế giới trước, sẽ bị giới hạn khi đạt đến một cấp độ nhất định.

Vì vậy, ở thế giới trước Tư Ngang cũng chỉ khó khăn lắm mới duy trì việc ở ranh giới của việc không phát điên, có thuốc nào cũng không thể chữa khỏi cho hắn. Còn bây giờ thì chắc chắn hắn sẽ không phát điên, nhưng lại không có cách nào để chữa trị thêm nữa, có lẽ chỉ có thể chờ sang thế giới tiếp theo.

Sau khi hiểu ra điều này, cuối cùng Trì Am cũng không còn mày mò thêm nữa.

Nàng ngừng lại, nhưng nam nhân nào đó thì lại không thích ứng được, không ngừng hỏi nàng: “Am Am, nàng bị bệnh à?”

“Ta không bệnh.” Trì Am nhìn hắn không nói nên lời.

“Vậy thì tại sao nàng không dùng thuốc tắm giày vò ta nữa?” Người nọ vươn tay ra sờ trán, kéo tay nàng, đang nghi ngờ nàng bị bệnh, mà còn bệnh rất nặng, nếu không sao gần đây cứ mặt ủ mày chau thế này?

Trì Am thở dài nói: “Nghe nói gần đây tình hình ở Đại lục Vũ Thiên rất căng thẳng, xuất hiện một đội quân rối ma kỳ lạ, rất nhiều võ giả đã chết vì đội quân rối ma đó.”

Sự xuất hiện của đội quân rối ma đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở Đại lục Vũ Thiên, chuyển hướng sự chú ý của các quý tộc thế gia vốn dĩ rất sợ hãi thành Thiên Ma, sợ thành chủ thành Thiên Ma thức tỉnh thành thiên ma. Hơn nữa đội quân bù nhìn đó không biết có thù oán gì với võ giả không mà bất cứ nơi nào chúng đi qua chỉ cần có người không phục thì một là bắt người đưa đến nơi nào không biết hoặc là giết chết ngay tại chỗ.

Hành động của đội quân rối ma đã khiến rất nhiều võ giả sinh lòng phẫn nộ đoàn kết chống cự, làm sôi động cả Đại lục Vũ Thiên đang yên bình.

“Đúng là có chuyện như vậy.” Giọng điệu của nam nhân nhẹ nhàng, không hề quan tâm.

Trì Am nghiêm mặt nói: “Ta nghi ngờ Trì Tinh làm ra việc này. Vật liệu dùng trên những con rối đó ta chưa từng nghe nói qua, nhìn không giống là thứ có ở thế giới này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.