Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 772: Quyến Rũ - Chương 772



Sau khi ăn xong cơm đoàn viên, Trì Am chào tạm biệt gia đình nhà cậu rồi kéo ma cà rồng cả người lạnh lẽo rời khỏi nhà cậu của cô.

Hai người không vội vã về lâu đài mà đi trên con đường đêm trừ tịch*, hưởng thụ sự lãng mạn của người phàm.

(*: đêm 30)

Tuy là trừ tịch, nhưng trên phố vẫn rất náo nhiệt, có rất nhiều đôi tình nhân trẻ chạy ra đón năm mới với nhau, khắp phố to ngõ nhỏ treo đèn lồng, thi thoảng vang lên tiếng pháo nổ, trên mặt đất rải đầy xác pháo màu đỏ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hát chúc mừng năm mới, cả thế giới đều vui mừng náo nhiệt.

Bầu không khí vào dịp năm mới đều khiến mọi người yêu thích.

Hai người chậm rãi đi bộ trên con phố lạnh lẽo, giống như những người trẻ tuổi xung quanh, bọn họ nắm lấy tay nhau, đi qua từng con đường rực rỡ đèn đuốc.

Trì Am hà một hơi nóng rồi xoa tay, người đàn ông bên cạnh nhìn sang, khi nắm tay cô vào trong lòng bàn tay mình, cô không nhịn được cười nói: “Tay anh còn lạnh hơn tay em, khiến em lại càng lạnh hơn.”

Cơ thể của ma cà rồng lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào, đây là đặc điểm của ma cà rồng, cũng là một trong số những khác biệt của họ với nhân loại.

Anh lặng lẽ nhìn cô một cái, sau đó lòng bàn tay dâng lên một nguồn nhiệt, nắm đôi tay hơi lạnh của cô giữa hai tay.

Bàn tay bị đông tới lạnh rất nhanh đã được nắm tới ấm áp, Trì Am kinh ngạc nhìn anh, túm lấy tay anh, thấy trên tay anh vẫn không có nhiệt độ, nhưng dường như xung quanh vẫn còn hơi ấm chưa tan, có thể làm ấm tay cô.

“Đây là gì vậy?” Trì Am chọc chọc đám hơi ấm kia.

“Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của ma tu thôi.” Người đàn ông mất tự nhiên nói.

Trì Am buồn cười nhìn anh, biểu hiện của anh có mất tự nhiên hơn đi nữa, cũng không che giấu được vẻ đắc ý.

Thế là cô khoác lấy tay anh, tiếp tục đi bộ trong gió lạnh, vừa cười hì hì vừa nói: “Đúng rồi, ban nãy lúc ăn cơm anh ăn nhiều như vậy, thực sự không làm hỏng bụng anh chứ?”

Cơ năng sinh lí của ma cà rồng khác với nhân loại, bọn họ chỉ uống máu tươi, thích nhất là máu nhân loại, động vật là thứ hai, nếu như bọn họ ăn thức ăn của nhân loạn thì không thể tiêu hóa được, ngược lại sẽ khiến cơ thể vô cùng khó chịu, thậm chí sẽ bị bệnh. Đây cũng là nguyên nhân mà ma cà rồng không đụng vào thức ăn của nhân loại.

Nhưng bữa cơm đoàn viên ở nhà cậu hôm nay, vì cháu gái ngoại dẫn bạn trai về với mục đích kết hôn, cho nên cậu vô cùng nhiệt tình, không những mời rượu mà còn mời cơm, người đàn ông này không từ chối, rất nể mặt mà ăn sạch, khiến cả nhà cậu vô cùng hài lòng.

Khi đó Trì Am nhìn mà vừa buồn cười vừa cảm động, còn có cả lo lắng.

Nhưng quả nhiên người đàn ông này như những gì anh nói, không gì có thể làm khó được anh, không phải chỉ là ăn thức ăn của nhân loại thôi sao, những ma cà rồng khác có thể sẽ bị bệnh, nhưng anh chắc chắn sẽ không, vẫn một dáng vẻ ung dung.

Anh không từ chối sự nhiệt tình của cậu, chẳng qua cũng chỉ vì bọn họ là người thân của cô.

“Không đâu.” Người đàn ông vẫn nói rất bình tĩnh: “Lúc ăn vào anh tiêu hóa bằng linh khí rồi.”

Trì Am không còn gì để nói, suýt chút nữa thì cô quên mất, người đàn ông này không chỉ là ma cà rồng mà còn là một ma tu, hơn nữa còn là ma tu có thực lực vô cùng cao, không thể nhìn anh bằng những thường thức của ma cà rồng bình thường được.

Trì Am nhìn anh bên ngoài nghiêm túc bên trong muộn tao*, đang định trêu anh thì đột nhiên cảm nhận được sự khác thường trong không khí.

(*: bề ngoài lạnh lùng thanh cao bên trong nhiệt tình như lửa)

Hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy trong con ngõ không có ánh đèn, có mấy bóng hình mơ hồ đang xuất hiện ở đó.

Trì Am tưởng là quỷ tu, nhưng rất nhanh đã phủ định suy đoán này, vì trên người quỷ tu không có khí tức tà ác như vậy, ngược lại giống như ma tu theo trường phái tà môn ngoại đạo.

Thực ra ma tu và linh tu không có gì khác nhau, chỉ là cách thức tu hành khác nhau thôi, đều là trăm sông đổ về một biển. Khác biệt đại khái là, chuyện tu hành của ma tu khá thoải mái, nhưng không nhất định là ác, chỉ có điều đa số ma tu đều không khống chế được ác niệm trong lòng, làm nhiều chuyện ác, cho nên mới khiến người trong giới tu chân muốn đánh ma tu thôi.

Trì Am lật tay rút một thanh kiếm ra, khi mấy bóng đen kia bay về phía này liền chém một kiếm tới đó.

Những thứ không biết là gì này nhìn thì nhẹ bẫng, một trận gió là có thể thổi đi, nhưng tốc độ của chúng vô cùng nhanh, theo đó còn có tà phong ập vào mặt, khiến tâm trạng con người không dễ chịu cho lắm.

Toàn thân chúng đen sì, không nhìn rõ mặt, dường như bị một tấm màn màu đen che đi.

Nhát kiếm này của Trì Am chém bóng đen trước mặt nhất thành hai.

Thế nhưng hai đoạn kia lại không hề ngã xuống mà bay trong không trung, sau đó cái bóng kéo ra, dần dần biến thành hai cái bóng hoàn chỉnh.

Trì Am lại thử chém về một bóng đen khác, bóng đen kia cũng biến thành hai đoạn, tiếp đó kéo dài thành hai bóng người.

“Là ảnh ma.” Tư Ngang nói, kéo người con gái đang định đi lên chém tiếp lại: “Không chém chết được chúng đâu, em càng chém nhiều thì chúng phân liệt càng nhiều thêm.”

Thế này thì khác nào tế bào phân liệt sinh sôi?

Trì Am suy nghĩ, đột nhiên niệm quyết ngũ lôi ném sang.

Tiếng pháo nổ ở đằng xa che đi tiếng sấm, sấm kia nổ trên người bóng đen, lập tức nổ nó thành tro, hơn nữa cũng không kéo dài biến thành bóng đen hoàn chỉnh nữa.

Sấm khắc âm tà, quả nhiên có tác dụng.

Trì Am vô cùng hài lòng, thế là dùng quyết ngũ lôi nổ đám bóng đen kia thành tro.

Vừa nổ đám ảnh ma thành tro, liền thấy mấy tu sĩ cưỡi kiếm bay về phía này, dừng ở chỗ không xa, nhìn bọn họ với sắc mặt cảnh giác.

Trì Am nhìn bọn họ một cái, lại niệm quyết ngũ lôi nổ một con ảnh ma trong góc thành tro.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt những tu sĩ kia dịu đi nhiều.

Trì Am lại không quan tâm tới bọn họ, kéo lấy Tư Ngang định đi.

“Vị đạo hữu này, xin hãy đợi đã...” Một tu sĩ trung niên gọi.

Trì Am quay đầu, sắc mặt bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”

Đạo sĩ trung niên trông vô cùng khách sáo, nói rằng: “Tại hạ là Long Dật của tổ chức Thanh Long, tối nay có ảnh ma tác quái, đuổi theo tới đây, không ngờ rằng đạo hữu đã ra tay tiêu diệt chúng, tại hạ vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của đạo hữu, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?”

“Chỉ là tán tu thôi, không đáng nhắc đến.” Trì Am làm ra vẻ như cao nhân.

Long Dật và đám tu sĩ tổ chức Thanh Long có hơi kinh ngạc, không tin Trì Am là một tán tu, bởi vì trước đó khi cô ra tay giết ảnh ma, quyết ngũ lôi kia vừa dứt khoát vừa nhanh nhẹn, không phải tay mơ, không hề giống tán tu không có thừa hưởng gì.

Giống với những đệ tử được nuôi dưỡng từ những môn phái ẩn dật với đời hơn.

Tưởng rằng đối phương không muốn nói nhiều, Long Dật chỉ đành nói: “Không biết đạo hữu có hứng thú gia nhập tổ chức Thanh Long không? Tổ chức Thanh Long là liên minh tu chân được tu sĩ gây dựng nên trong người phàm, cho dù là đệ tử tông môn hay là tán tu đều có thể gia nhập...”

“Cảm ơn ý tốt của đạo hữu.” Trì Am vẫn nói không mặn không nhạt: “Tổ chức Thanh Long có người tôi ghét, tôi không muốn đi chịu tội đâu, tạm biệt.”

Dứt lời, cô kéo lấy Tư Ngang rời đi mà không thèm quay đầu.

Những tu sĩ của tổ chức Thanh Long kia thấy cô từ chối lời mời của Long Dật mấy lần, rời đi mà đầu cũng chẳng quay lại, không khỏi có chút bực bội.

“Chú Dật, chú có thể nhìn ra được tu vi của nữ tu ban nãy không?” Một tu sĩ hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.