Thành viên trong đội ngũ minh hôn này đều là “người” toàn thân đầy quỷ khí, trong bọn họ không có ai là không mặc y phục màu đỏ, khuôn mặt cứng đờ, như lóe lên sắc đen của cái chết, thậm chí có khuôn mặt của một số con quỷ chẳng thể nhìn rõ được, rõ ràng là trên mặt không có gì che đậy, nhưng lại khiến cho người phàm không thể thăm dò được.
Một con quỷ cưỡi minh mã, mặc khôi giáp nhảy từ trên ngựa xuống, tay vịn đại đao ở eo, hành lễ với Trì Am, cung kính nói: “Mời phu nhân lên kiệu.”
Trì Am: “... Ta không phải phu nhân của các ngươi.”
“Phu nhân, giờ lành đã tới, mời lên kiệu.”
“Đi đâu?”
“Thành U Minh.”
“Đi để làm gì?”
“...”
“Ngươi không nói thì ta không lên kiệu đâu.”
Trì Am đột nhiên giở trò ăn vạ, nàng có thể ăn vạ cũng là do thấy con quỷ này cung kính với mình.
Bây giờ nàng chỉ là một hồn sống, theo lý mà nói thì không thể đánh lại được những con quỷ đã có một vị trí nhỏ trong giới U Minh này được, đến cả cô hồn dã quỷ vừa túm lấy mắt cá chân nàng cũng không thể làm gì chúng, nhưng con quỷ này lại cung kính với nàng không giống bình thường, cũng khiến nàng mơ hồ đoán được chút gì đó.
Nhưng cuối cùng Trì cô nương ăn vạ lại bị một luồng khí đen cuốn lên đưa vào trong kiệu, cửa kiệu bộp một tiếng đóng lại.
Trì Am: “...”
Nàng nhận ra rồi, luồng khí đen này chính là thứ ban nãy đã đẩy lùi những tiểu quỷ đã cuốn lấy chân nàng đi.
Quỷ tướng bình tĩnh đưa người vào kiệu rồi tiếp tục lên ngựa, vung tay lên, thế là đội ngũ lại bắt đầu di chuyển, cả đường gõ gõ đánh đánh, tiếp tục đi vào trong làn sương mù.
Trì Am vươn tay vỗ cửa kiệu, thấy cửa kiệu bị khóa rất chặt, bên trên có một tầng quỷ khí bao phủ.
Nàng có chút dở khóc dở cười, cũng không sợ hãi gì lắm về cuộc minh hôn sắp tới, thậm chí còn có chút mong đợi.
Kiệu rất vững vàng, Trì Am vừa mới nhắm mắt một chút đã cảm thấy tới nơi cần đến rppof, xung quanh toàn là tiếng ồn ào, Trì Am nhấc rèm cửa sổ màu đỏ trầm thêu ngũ phúc nhìn ra bên ngoài, da đầu lập tức tê rần lên.
Nhiều quỷ quá!
Đủ các loại quỷ!
Nếu như bây giờ nàng là người sống, cho dù không bị đám quỷ này xé xác ra thì cũng sẽ bị quỷ khí nồng đậm ở đây ăn mòn, tới tận khi cơ thể nhiễm phải âm khí nồng đậm kia, nhanh chóng chết thẳng cằng.
Nhưng bây giờ nàng đang trong trạng thái hồn sống, tuy rằng không biết nguyên nhân gì đã kéo nàng vào giới U Minh này, nhưng chắc đối phương sẽ không để nàng chết mới phải.
Bên ngoài đúng là khắp nơi toàn là quỷ, nhìn ra bên ngoài, trừ quỷ ra thì vẫn là quỷ, mãi tới tận mảnh đất màu đen ở đằng xa.
Trên bầu trời có rất nhiều lồng đèn đang bay, ánh đèn u uất trong mỗi một ngọn đèn lồng thực ra là đang đốt cháy một linh hồn ác quỷ, lấy linh hồn để đốt bấc đèn.
Trong tay mỗi một con quỷ nâng một ngọn nến, ánh nến u ám chiếu sáng khuôn mặt âm u khủng bố của bọn họ, dáng vẻ trông rất vui, nhưng cho dù có vui không cũng vẫn âm u quỷ khí, vô cùng đáng sợ.
Khi đón đội ngũ vào, những con quỷ kia giống như Moses chia biển vậy, chia ra một con đường, thông thẳng tới đô thành đầy quỷ khí cách đó không xa.
Tường thành là tảng đá cực lớn màu đen, trông lạnh lẽo mà cổ kính, giống như thành trì thời cổ đại, tọa lạc trên con sông Minh Hà, xung quanh toàn là âm khí, trong âm khí còn có vô số quỷ vật, trông chúng nó rất đau khổ nhưng lại không dám rời khỏi âm khí, mà âm khí này cũng hình thành tầng bảo vệ cho quỷ thành này.
Trì Am chuyển mắt lên trên, đúng lúc nhìn thấy chữ bên trên tường thành: Thành U Minh.
Sau khi đón đội nghĩ vào thành U Minh, rất nhanh đã tới trước một cung điện, cửa kiệu luôn khóa chặt cuối cùng cũng mở ra.
Trì Am được hai nữ nhân mặc y phục màu đỏ giống lệ quỷ mời xuống kiệu.
Đây chắc là hỉ nương nhỉ?
So với nữ nhân diễm tục béo mập vào hôn lễ ban ngày, hai lệ quỷ hồng y này đẹp tới kinh người, nếu như sắc mặt không đầy âm khí thì chắc sẽ càng xinh đẹp hơn.
Lẽ nào hỉ nương ở cõi âm cũng xinh đẹp sap?
Đang suy nghĩ, liền thấy một lệ quỷ hồng y đội khăn trùm đầu lên đầu nàng, đỡ nàng xuống kiệu.
Bàn tay đỡ lấy nàng trắng bệch, lạnh lẽo, Trì Am không nhịn được mà run lên, liền nghe thấy lệ quỷ nói với giọng lạnh lẽo âm u: "Phu nhân... nô tì là... Hồng Y... người đang ở... Thành U Minh... có... chuyện gì... xin cứ phân phó..."
Trì Am: “...”
Thanh âm kéo rất dài, quỷ khí quá nặng, nàng bỗng thấy không chịu nổi.
Khi trên tay bị nhét một dải lụa vào, Trì Am ngây ngốc cầm lấy, sau đó cảm thấy một đầu lụa đỏ cũng bị người khác kéo lấy, khi “quỷ” cầm lụa đỏ xuất hiện, tất cả các quỷ ở đây đều kích động.
Trì Am lập tức có niềm kích động muốn gỡ khăn trùm đầu xuống, nhưng cảm nhận được lệ quỷ Hồng Y bên cạnh nhìn chằm chằm nàng với đôi mắt cá chết, cuối cùng Trì Am cũng không làm thế.
Ở đây xung quanh đều là quỷ, chỉ có một mình nàng là một hồn sống, Trì Am quyết định vẫn nên thức thời là trang tuấn kiệt thì hơn.
Thế là tiếp theo đó Trì Am lại trải qua quá trình hôn lễ lúc ban ngày một lần nữa, chỉ là lần này nàng không cần người đỡ, cũng không bái đường với một chiếc bài vị nữa… Cho dù nàng không biết những điều này.
Trì Am cúi đầu nhìn mặt đất, ánh mắt chuyển sang bên cạnh, liền nhìn thấy một đôi giày ống màu đỏ thêu hoa văn phúc vân màu vàng, là một đôi giày nam.
Khi người chủ trì hô hoàn thành buổi lễ, bầu trời bên ngoài không vang lên tiếng sấm trầm thấp, lại vang lên tiếng hoan hô của chúng quỷ.
Tiếng hô vang dội, có thể cảm nhận được sự vui mừng của những con quỷ này.
Trì Am bị dây lụa đỏ dẫn dắt rời đi, lệ quỷ tên Hồng Y kia vẫn làm hết chức trách ở bên cạnh với nàng.
Được đỡ tới một phòng tân hôn lần nữa, Trì Am ngồi trên giường tân hôn mềm mại sạch sẽ, có thể cảm nhận được sự mềm mại của chất vải dưới mông, nhân lúc “quỷ” không chú ý, nàng còn vươn tay ra sờ, thấy vô cùng chân thực, đây rõ ràng là thứ ở thế giới nhân loại.
Sau khi được đưa vào động phòng, xung quanh yên lặng lại.
Thấy không có ai vén khăn trùm đầu, Trì Am không nhịn được muốn vén khăn trùm đầu lên như ban ngày, ai mà biết được tay nàng còn chưa sờ tới khăn trùm đầu, giọng nói của lệ quỷ Hồng Y đã vang lên.
"Phu nhân... không thể... chỉ có thể đợi... tới vén... nếu không... không tốt lành..."
Trì Am cảm thấy cạn lời cùng cực, đến nàng còn không để ý, đám quỷ bọn họ chú ý tốt lành làm cái gì chứ?
Nhưng lệ quỷ tên Hồng Y vẫn kiên quyết, Trì Am chỉ đành đội phượng quan và khăn trùm đầu tiếp tục ngồi ở đó.
Ngồi một lúc, Trì Am cảm nhận được dường như trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của một mình nàng, gần như tưởng rằng lệ quỷ Hồng Y không ở đây. Nhưng nghĩ tới quỷ không cần hít thở, thế là nàng thử gọi: “Hồng Y, ngươi có đó không?”
"Có... phu nhân... có gì... phân phó?"
Trì Am: “... Ta hơi khát.”
"Người... đợi chút..."
Hồng Y ra ngoài không chút tiếng động, sau đó lại không tiếng động quay lại.
Một lúc sau, trên tay Trì Am bị nhét một chén trà có thể uống vào tay, uống chén trà, trong lòng Trì Am càng thêm tò mò, thành U Minh này lấy đâu ra đồ của nhân gian vậy?
“Cái này ở đâu ra vậy?”
"Tới... thành m Dương... mua ạ." Lệ quỷ Hồng Y nói vô cùng thành thật.
“Thành m Dương ở đâu? Con người cũng có thể tới thành m Dương à?”
“Không... được... ranh giới giữa... thành m Dương... và nhân gian... có thể... mua được... đồ của... nhân gian..."
Qua sự giải thích của nàng ta, cuối cùng Trì Am cũng biết được thành m Dương nằm ở mảnh đất ranh giới âm dương, dung hợp cõi âm và cõi dương lại một cách hoàn mỹ. Con người sinh sống ở đây, vĩnh viễn cũng không nhận ra hàng xóm bên cạnh là người hay là quỷ, người đi trên đường là người hay là quỷ, hoặc là khách tới mua đồ là người hay là quỷ.
Đương nhiên quỷ biết được sự khách biệt giữa người và quỷ ở đây, nhưng những con quỷ có thể tới thành m Dương đều là quỷ có thực lực mạnh mẽ… Giống như lệ quỷ ngàn năm là Hồng Y, bọn họ có năng lực tự khống chế nhất định, sẽ không chủ động đi hại người, cũng sẽ không để lộ chuyện mình là quỷ trước mặt nhân loại, mà nhân loại cũng không nhận ra những con quỷ này và người bình thường có gì khác biệt.
“Đây đúng là một nơi tốt.” Trì Am khen ngợi, không ngờ rằng thế giới này còn có kiểu như vậy.
Hồng Y không nói gì, tiếp tục yên lặng ở bên cạnh nàng.
Trì Am uống xong một chén trà, cảm thấy linh hồn ấm áp hơn nhiều, dường như hơi lạnh để lại trên người nàng khi bị đám tiểu quỷ bắt lấy trước đó đều biến mất.
Sau đó sắc mặt nàng cơi sượng cứng lại, lúc này mới nhớ ra bây giờ mình là một hồn sống, sao có thể ăn đồ ăn được?
Trì Am cũng nhanh chóng hỏi tới vấn đề này, Hồng Y trả lời: "Đây là... canh vãng sinh, trà mà... quỷ hồn... có thể... uống được."
Trì Am: “...”
Được rồi đỉnh lắm, nàng chấm một trăm điểm cho tên của trà này.
Trì Am vừa đưa chén trà cho Hồng Y, liền nghe thấy tiếng cửa mở.
Nàng giật mình trong lòng, sau đó liền cảm thấy hơi thở lệ quỷ trên người Hồng Y rời đi, sau đó một hơi thở càng mạnh mẽ càng đáng sợ hơn bước tới trước giường.
Trong lúc nàng đang căng thẳng, một bàn tay trắng nõn thon dài vén khăn trùm đầu của nàng lên.
Sau khi trước mắt sáng lên, Trì Am cũng nhìn rõ “người” vén khăn trùm đầu trước mặt. Khuôn mặt trắng bệch tuấn mỹ, mái tóc dài đen nhánh được buộc lên bằng một chiếc phát quan vàng tím, đôi mắt là màu đỏ máu đặc trưng của ác quỷ, bờ môi đỏ như máu, kỳ lạ là trên người không có sự âm u khủng bố của quỷ, nhưng cũng không có cảm giác còn sống của người sống, giống như một vũng nước đọng vậy.
Trì Am từ từ nở một nụ cười với hắn, khi hắn vươn tay tới, nàng cũng vươn tay ra nắm chặt lấy tay hắn.
Tốt quá rồi, hắn lại đến tìm nàng rồi.
Tay hắn rất lạnh lẽo, là sự lạnh lẽo của quỷ, nhưng đời trước Trì Am chỉ có thể ở bên một con ma cà rồng lạnh lẽo, đời này đổi thành một con quỷ cũng chẳng có gì khác nhau.
Trì cô nương thích ứng rất nhanh.
Tay của nàng nhỏ hơn hắn rất nhiều, hắn nhìn bàn tay bị nàng nắm lấy của mình, có thể cảm nhận được độ ấm của hồn sống, khác hoàn toàn với quỷ hồn. Nàng tới giới U Minh bằng hồn sống, đợi tới khi trời sáng, hồn sống của nàng bắt buộc phải về cơ thể thì mới không tổn lại tới linh hồn.
Nhìn dáng vẻ vô cảm của hắn, thế là Trì Am không nhịn được bắt đầu ghẹo hắn.
“Chàng tên là gì vậy?”
Ai mà biết được nghe thấy câu nói này, hắn đột nhiên híp mắt lại, trong mắt cuộn trào huyết sát khiến người ta sợ hãi, đây là huyết sát mà chỉ ác quỷ mới có.
Hắn quả nhiên là một ác quỷ.
Trì Am thầm nghĩ trong lòng.
Cuối cùng huyết sát trong mắt hắn bị đè nén lại, nói với giọng nói lạnh lẽo âm trầm: "Ta tên Tư Ngang, nàng phải nhớ, cho dù nàng sống hay là chết, nàng đều là thê tử của ta."
“Đương nhiên, ta cũng không định gả lần hai đâu.” Trì Am vội vàng nói, vuốt lông phải đặt lên hàng đầu.
Cuối cùng huyết sát trong mắt nam nhân cũng lui đi, hắn ngồi trên giường, hơi dùng sức, ôm nàng vào trong lòng, thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn có thể che cơ thể nhỏ nhắn ấm áp của nàng trong lòng, trông nàng vô cùng nhỏ bé mà lại ấm áp.
Tay hắn xoa khuôn mặt trắng bệch của nàng, có chút không hài lòng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nàng, cuối cùng bờ môi chuyển tới trên cánh môi nàng.
Trì Am vô cùng chủ động hé miệng ra nhận lấy nụ hôn của hắn, hơn nữa còn đặt hai tay lên vô cùng phóng khoáng, cho dù trong miệng ngậm viên đá, nàng vẫn hôn rất nhập tâm.
Mãi tới khi cơn đau tuyền tới, nàng xuýt xoa một tiếng, suýt chút nữa thì đẩy hắn ra.
“Đau đau đau, đừng làm mạnh thế.” Trì Am vừa hít ngược một hơi vừa sờ cục sưng đằng sau đầu.
Không ngờ rằng đã biến thành hồn sống hồi mà chỗ sưng này vẫn còn đó, bởi vì sau khi tới thành U Minh, tinh thần của nàng tốt hơn ban ngày, cũng không có cảm giác choáng váng buồn nôn kia nên nàng dần dần quên mất trên người mình vẫn còn vết thương.
Ban nãy không cẩn thận chạm phải, đau tới mức nàng phải hít ngược một hơi.
Một bàn tay hơi lành lạnh sờ lên chỗ ót nàng, dùng sức vô cùng dịu dàng mà nhẹ nhàng xoa nó, hơn nữa bàn tay kia vô cùng lạnh, còn có tác dụng tiêu sưng, thế là Trì Am thoải mái dựa trong lòng hắn, để hắn xoa vết thương trên đầu cho nàng.
Tay hắn xoa cho nàng quá thoải mái, Trì Am ngáp một cái, bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Là một hồn sống, vốn dĩ cũng cần phải ngủ... nàng vừa híp mắt lại vừa lặng lẽ lẩm bẩm, tình hình thế giới này thực sự nằm ngoài dự liệu của nàng, càng không ngờ rằng nàng lại chạy tới thành U Minh mà chỉ có quỷ mới có thể sống để gả cho một con quỷ, đúng là một cuộc sống kích thích.
Lúc đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh như xé toạc vang lên.
Trì Am: “...”
Trì Am lập tức không còn buồn ngủ nữa, ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, hỏi rằng: “Chàng muốn làm gì.”
“Động phòng.”
Đơn giả, trực tiếp, dứt khoát, đi thẳng vào chủ đề.
Rất tốt, rất Tư Ngang!
Trì Am nghẹn họng, nhịn không được nói: “Chàng không phải là quỷ sao...” Quỷ còn đó đó được à?
Hắn nhìn nàng bằng gương mặt vô cảm, trông có vẻ không hề tức giận trước sự nghi ngờ của nàng, nhưng động tác trên tay thì không như thế, bỗng chốc trở nên hung hăng.
Trì Am cười giả lả: “Ờm, ta tưởng người và quỷ không động phòng được, hơn nữa bây giờ ta là hồn sống...”
“Ừm, ta biết, ta sẽ cẩn thận không làm thương tổn tới linh hồn của nàng…”
Hắn hôn lên môi nàng, lời cuối cùng biến mất giữa răng môi.
...
Trì Am nằm trong lòng nam nhân, cả người run lập cập, trong cơ thể vẫn còn cảm giác kích tình ban nãy dư lại, bàn tay người nào đó giơ lên lau vệt nước nơi khóe mắt nàng đi.
Nàng mệt tới mức không muốn cử động, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo hắn không buông.
Tới mỗi một thế giới, có thể tìm được hắn, nàng cảm thấy vô cùng may mắn.
“Ngày mai sau khi ta tỉnh lại thì sẽ quay về cơ thể phải không?”
“Ừm.”
“Vậy ta có còn gặp được chàng không?”
“Nàng muốn gặp ta à?” Đôi mắt màu máu của hắn lóe lên chút ánh sáng tăm tối.
“Đương nhiên, chàng là chồng ta mà...” Trì cô nương miệng ngọt xớt, sau khi xác định đây là ác quỷ, nàng quyết định vuốt lông là trên hết, có thể không chọc giận hắn thì không chọc giận hắn, nhỡ đâu hắn giận quá lại thả huyết sát của ác quỷ ra, đến cả lý trí của bản thân cũng không còn nữa, đến lúc đó nàng mới phải khóc đó.
Nghe thấy lời nàng nói, quả nhiên hắn rất vui, trên mặt hiện chút ý cười, đặt lên trán nàng một nụ hôn, nói rằng: "Như nàng mong muốn."
Thế là Trì Am vui vẻ vùi trong lòng hắn, lúc đang định ngủ lại bị con quỷ kia xoay người đè lên lần nữa.
Đây rõ ràng là bị bóng đè = =!
“Làm gì vậy?” Giọng nàng hơi khàn.
“Trời vẫn chưa sáng, tiếp tục.”
Lẽ nào ban nãy là cho nàng thời gian nghỉ ngơi sao? Người đàn ông ông này cho dù có biến thành quỷ, hình như cũng chẳng có gì thay đổi.