Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 788: Quyến Rũ - Chương 788



Trì Am bị vài mấy phụ nữ trung niên sờ soạng lung tung, cả người đều nổi da gà cả lên, nhưng nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của họ, nàng cũng nhận ra bọn họ đang mong cầu chút gì đó yên lòng.

Trong lòng không khỏi có chút buồn cười, thật đúng ác nhân sẽ có ác quỷ trị.

Con người dù ác đến đâu cũng phải sợ ác quỷ thôi.

Sau khi Trì Am ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn đám người: “Không biết mọi người có chuyện gì muốn nói?”

Là một nàng dâu mới gả vào Tư gia được vài ngày, lại là một người phụ nữ nông thôn quê mùa thiếu kiến thức, người bình thường vào lúc này hầu hết sẽ cẩn thận thích nghi với hoàn cảnh mới, khép nép luồn cúi mà làm người, nhưng Trì Am thì không, nàng lại kiêu ngạo đến mức khiến người khác phải câm nín.

Ai bảo nàng không những được lão thái thái yêu thích mà còn có một ông chồng quỷ hù chết người lúc giữa đêm chứ?

Bây giờ mọi người đã không còn ý nghĩ coi thường nàng như ban đầu, thậm chí còn cho rằng nếu sau này lão thái thái có hồ đồ mà giao hết tài sản của Tư gia cho nàng thì phỏng chừng bọn họ cũng chẳng thể làm được gì ngoại trừ tức giận và tức giận, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chiếm hết mọi thứ của Tư gia.

Trừ khi đến lúc đó tìm một tên đạo sĩ tới thu phục con quỷ đứng phía sau nàng.

Nghĩ như vậy, đầu óc mấy người bắt đầu nhảy số.

Tư đại lão gia ho nhẹ một tiếng, đại diện mọi người nói: “Cửu đệ muội, mấy ngày nay muội đến đây ở thế nào rồi?”

“Cảm ơn đại ca đã quan tâm, ta rất tốt.” Trì Am cười nói.

Tư đại lão gia lại ho khan một tiếng, nói tiếp: “Tối hôm qua… Cửu đệ…” Tư đại lão gia nhìn vẻ mặt tươi cười của Trì Am, có chút khó nói.

Lúc này, cuối cùng Trì Am cũng đã hiểu mục đích họ mời đến, nhưng nàng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

Cuối cùng vẫn là Tư đại thái thái dẫn trước thăm dò, ngập ngừng hỏi: “Cửu đệ muội, Cửu đệ ở dưới đó thế nào rồi? Sau này đệ ấy có trở về không?”

Đây mới là trọng điểm.

Trì Am nhìn họ cười, nói: “Mọi người có muốn Cửu gia quay lại không?”

Dĩ nhiên là không! Một đám người gào thét trong lòng, đều đã biến thành quỷ rồi thì cứ ở yên dưới âm phủ đi, trở về nhân gian làm cái gì?

Nhưng những điều như này lại không thể nói ra, nếu không Cửu gia sẽ nghĩ rằng bọn họ kỳ thị hắn, đến đêm lại đến đánh thức bọn họ thì tiêu.

Tư đại thái thái chi tiết tỉ mỉ thuật lại sự quan tâm của mọi người dành cho Cửu gia một lần nữa, thêm nữa còn cam đoan rằng sau này đây sẽ là nhà của Trì Am, không ai dám bắt nạt nàng, cứ thoải mái yên tâm sống ở đây để Cửu gia không phải lo lắng. Bọn họ sẽ giúp hắn chăm sóc vợ chu đáo.

Dưới ánh mắt của đám người, Trì Am cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ừm, tối nay gặp lại Cửu gia, ta sẽ chuyển lời của mọi người cho chàng. Nhưng mà...”

Ngay khi một đám người đang định thở phào nhẹ nhõm, thì trái tim lại bị chữ “nhưng” kia nhấc lên.

“Nhưng mà sao?” Tư đại thái thái thấp thỏm hỏi.

Trì Am cười, nói với bọn họ: “Nghe Cửu gia nói, vài vị huynh trưởng trong nhà và cả Hiên thiếu đều đang làm đại sự ở bên ngoài. Mặc dù Cửu gia không còn nhưng chàng vẫn rất quan tâm đến gia đình. Chàng hy vọng rằng các người đừng làm bất cứ điều gì trái với lương tâm, nếu không tối tối chàng sẽ đến hàn huyên tâm sự với mọi người đấy.”

Sau khi nghe xong, sắc mặt đám nam nhân đều tái xanh, nhất là mấy người bị nói trúng tim đen sắc mặt thật sự rất khó coi, không khỏi mắng thầm trong lòng Cửu gia thật phiền phức, nếu đã chết thì an phận mà làm quỷ đi, nhiều chuyện tọc mạch vào chuyện ở nhân gian này làm gì.

Tư đại lão gia nghiêm mặt hỏi: “Cửu đệ muội, Cửu đệ nói vậy là có ý gì?”

“Đại ca, Cửu gia nói huynh tự khắc sẽ hiểu.” Trì Am cười nói, thấy đã muộn, nàng đứng dậy nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, ta trở về viện Lâm Phong nghỉ ngơi đây.”

Mấy người cũng không giữ nàng lại, lục tục đứng dậy tiễn nàng ra ngoài, đặc cách này chỉ có lão thái thái mới có nhưng lúc này mọi người lại bất giác hành động như vậy, khi họ giật mình phản ứng lại, vẻ mặt ai nấy đều gượng gạo khó chịu.

Sau khi Trì Am rời đi, Tư đại lão gia dùng ánh mắt sắc bén nhìn nhóm huynh đệ ngồi phía dưới.

Tư gia có chín phòng, ngoại trừ Tư đại lão gia, Tư tam gia và Cửu gia là do lão thái thái sinh ra, những người khác đều do di thái thái sinh ra. Lão thái thái là một người nhân hậu rộng lượng, sau khi lão gia mất bà không đuổi hết đám con vợ lẽ đi mà vẫn lao tâm khổ tứ nuôi dưỡng bọn họ thành tài.

Vì vậy trong gia đình, lão thái thái rất được kính trọng.

Tư đại lão gia là huynh trưởng, cũng là người đứng đầu Tư gia hiện tại, có một số việc người khác không nói ra được nhưng ông cũng ngầm hiểu.

Tư đại lão gia lạnh lùng nói: “Nếu để ta biết ai đã làm ra chuyện vi phạm giáo huấn tổ tiên Tư gia, ta nhất định sẽ nghiêm khắc xử trị, đuổi khỏi gia tộc.”

Đám người vội vàng bảo đảm sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì, bây giờ Tư Hiên, con trai lớn của đại phòng đang nắm quyền cai quản quân Nam Thành, cho dù tương lai thế cục có hỗn loạn đến đâu, Tư gia cũng không bị ảnh hưởng, chỉ cần yên ổn mà sống là được, không giống như các gia tộc nhỏ khác, liều mạng đến cửa nát nhà tan.

Quân đội Nam Thành này thực ra được Cửu gia thành lập khi còn sống, sau này hắn không còn, đội quân được Tư Hiên khi đó mới chỉ là một đứa trẻ thừa kế, Tư Hiên cũng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn có thể yên vị cái danh thiếu soái này. Với tính cách của Tư Hiên, chỉ cần sau này không có gì bất trắc, có đội quân do Cửu gia sáng lập này trong tay, nhất định sẽ có thể giữ yên bờ cõi, không bị các cường quốc phương Tây xâm phạm.

Chỉ có vẻ mặt của Ngũ lão gia là hơi gượng gạo nhưng rất nhanh đã bị che giấu đi.

Có điều không biết Ngũ thái thái nghĩ đến gì, mặt mũi tái mét, nhưng mà từ đêm qua ai cũng bị dọa sợ nên không ai nghi ngờ gì.

Đêm đó, đám người dè chừng thấp thỏm căng mắt cho đến hừng đông, Cửu gia quả nhiên không tới tìm bọn họ nữa.

Mặc dù vậy, những người này cũng không dám ở lại nhà tổ Tư gia quá lâu, sau mấy ngày bọn họ đều quyết định rời đi. Họ làm ăn bên ngoài, người làm quan, người đi học, người dạy học, ngoại trừ Tư tam gia ở lại phụng dưỡng lão thái thái, những người khác hiếm khi về nhà.

Hiện giờ lại có thêm Cửu thái thái bên người lão thái thái, mặc dù trong thời gian này đã xảy ra một số chuyện không vui nhưng đám người Tư đại lão gia cũng có thể an tâm rời đi.

Khi đám người này rời đi, Trì Am dìu lão thái thái tâm trạng đầy lo lắng bước ra cửa.

Lúc rời khỏi Tư gia, đoàn người thay đổi trang phục phức tạp thời xưa bằng những bộ váy áo thời thượng, trái ngược hẳn với những người phụ nữ ăn mặc kín cổng cao tường đứng ở cửa tiễn họ.

Tam thái thái hâm mộ nhìn những bộ quần áo phương tây trên của đám người Ngũ thái thái, nói với Trì Am: “Cửu đệ muội, trang phục nước ngoài đó thật đẹp, hôm nào chúng ta cũng mua vài bộ để mặc thử xem sao?”

Trì Am cười nói: “Được thôi, khi nào rảnh ta và Tam tẩu cùng đi.”



Sau khi tiễn bọn họ rời đi, Tư gia bỗng chốc trở nên quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Ban ngày Trì Am tu luyện, ban đêm đến thành U Minh gặp người chồng quỷ của mình, cuộc sống sinh hoạt cứ thế yên bình trôi qua.

Nhưng mà không hiểu sao trong lòng Trì Am vẫn ẩn chứa nỗi lo lắng, nàng không biết mong muốn của nguyên chủ là gì, còn Tư Ngang, thân là một ác quỷ, không chỉ có mối nguy hại tiềm tàng là huyết sát mà còn có chủ nhân Minh Phủ, người hắn đã đắc tội không biết bao nhiêu lần.

Vừa phải lo lắng chuyện ở nhân gian vừa phải lo lắng chuyện ở âm phủ, Trì Am có cảm giác từ khi đến thế giới này nàng phải lao lực quá độ.

Nhưng trong mắt người khác, nàng làm một Cửu thái thái vô cùng nhàn hạ, mỗi ngày ngoại trừ trò chuyện ăn sáng với lão thái thái, thời gian còn lại đều là của nàng. Vòng vàng lắc bạc, sơn hào hải vị, ở cái thời đại hỗn loạn đầy náo động này, không phải ai cũng có thể hưởng thụ được những thứ đó.

Cứ như vậy vài tháng trôi qua, Trì Am đột nhiên nghe được từ đám nha hoàn nói rằng Hiên thiếu đã trở lại.

Trì Am nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo, sau đó rời khỏi viện Lâm Phong, đi về sảnh chính.

Mặc dù Tư gia vẫn còn lưu giữ nhiều phong tục của thời xưa, nhưng cũng phần nào chịu ảnh hưởng của thời đại mới, phụ nữ Tư gia không cần phải ở miết trong phòng, cũng không cần sợ tị hiềm gặp mặt đàn ông.

Trì Am vừa bước vào sân, nàng liền nhìn thấy một người điển trai mặc quân phục tuấn tú bất phàm, đôi chân dài sải bước đi tới, theo sau hắn là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo dài kiểu dáng cổ xưa, cái trán để trần tóc thắt thành một bím như đuôi chuột thả sau lưng, đứng bên cạnh người thiếu niên oai vệ hiên ngang kia ông ta trông như một con chuột cống quằn quại và đáng thương trong con mương bốc mùi.

Khi Tư Hiên nhìn thấy Trì Am, bước chân của hắn cũng không dừng lại, đi về phía nàng nói: “Cửu thẩm, đây là huynh trưởng nhà mẹ đẻ của thẩm à?”

Trì Am: “...”

Trong lòng Trì Am như bị sét đánh, nhưng vẻ mặt rất bình thản, ánh mắt rơi trên người đàn ông đáng khinh kia.

Người đàn ông trung niên cười lấy lòng Trì Am, lộ ra hàm răng ố vàng kinh tởm.

Trì Am không có ký ức của nguyên chủ, cũng không biết nhiều về cuộc sống hay người thân của nguyên chủ, có lần nàng đã hỏi thăm thử người đã đến Trì gia đón nàng đi, nghe nói khi Tư gia đến đón nguyên chủ về đã cho huynh trưởng và tẩu tử của nguyên chủ một khoản tiền cưới lớn.

Nguyên chủ mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, được một người bác nhận nuôi và sống cùng với vợ chồng đường ca. Trì Am nghĩ đến khi nàng mới đến thế giới này nguyên chủ trông gầy gò như thế nào, còn cả vết thương sau đầu nữa, chắc chắn là do đôi vợ chồng đó ép nguyên chủ lên kiệu hoa. Người thân trong gia đình mà lại ra tay ác độc như vậy sao?

Lúc này nhìn thấy người được gọi là đường ca này, Trì Am bức xúc đến mức muốn tát cho hắn ta một cái.

Trì Minh cũng kinh ngạc nhìn Trì Am, thầm nghĩ chỉ trong mấy tháng mà cô đường muội lúc trước thân hình như cọng rau mầm giờ đã biến thành thế này, chẳng khác gì một tiểu thư được nuôi dưỡng trong một gia đình quý tộc danh giá, bất kể là dung mạo hay là khí chất, ngay cả cách ăn mặc cũng khác so với trước đây.

Nếu không phải là có vị quân nhân trông có vẻ đáng sợ kia nói thì Trì Minh sẽ không tin đó là Trì Am, cô đường muội rau mầm trước kia của hắn ta.

Tư Hiên đưa người rồi lập tức rời đi ngay.

Trì Am ngơ ngác nhìn Trì Minh, chậm rãi nói: “Đại ca từ xa tới, vào trong ngồi với ta một chút trước đã.”

Trì Minh là lần đầu tiên đặt chân vào nơi nhà cao cửa rộng như thế này, đẹp như những tòa cung điện cổ xưa, tay chân luống cuống không biết phải đặt ở đâu, nghe lời nàng nói, hắn ta vội vàng gật đầu.

Vì vậy, Trì Am đưa người anh họ này đến viện Lâm Phong.

Trì Minh không biết rằng viện Lâm Phong nổi tiếng là viện ma của Tư gia, vừa bước vào đã cảm thấy một cơn gió lạnh vù vù thổi qua. Trời nóng như này đáng lẽ phải đổ mồ hôi ròng ròng, nhưng bằng một cách kỳ lạ nào đó mồ hôi đã bị thổi bay hết.

Đến phòng khách, sau khi người giúp việc phục vụ trà, Trì Am hỏi thẳng vào vấn đề hắn ta tới đây để làm gì.

Trì Minh xoa tay để sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá của mình, nói: “Am Am, chuyện là như thế này, gạo trong nhà đã vét  sạch lu rồi, chị dâu muội bảo ta đến đây hỏi một chút tiền. Dù sao thì bây giờ muội cũng đã là phu nhân của Tư gia, chỉ cần muội có lòng mở một mắt nhắm một mắt cũng đủ để cho nhà chúng ta ăn…”

Trì Am chậm rãi nhấp chén trà không lên tiếng.

Trì Minh cảm thấy không khí càng lúc càng lạnh, có chút sởn gai ốc, nhưng mục đích của chuyến đi này chưa đạt được thì hắn ta không muốn rời đi.

“Am Am, muội rủ lòng thương hai đứa cháu trai của muội đi, đã lâu rồi chúng không có lấy một bữa ăn no. Chẳng phải trước đây muội yêu thương bọn nhỏ lắm hay sao?” Trì Minh bày ra một bộ mặt đáng thương.

Trì Am nói: “Đại ca à, huynh cũng biết sự khó xử của ta rồi đấy. Huynh ăn xài tiêu dùng đều là Tư gia bỏ ra, ta thật sự không có tiền gì nhiều. Hay là như vậy đi, sao huynh không ở lại đây một đêm, ngày mai ta hỏi mượn tiền của lão thái thái thử xem sao. Lão thái thái rất tốt, lại thương ta, chắc chắn sẽ đồng ý.”

Trì Minh vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu rồi vui vẻ theo nha hoàn đến một phòng ngủ của viện Lâm Phong nghỉ lại.

Căn phòng được bài trí trang nhã, tuy hơi tối, nhưng lần đầu tiên trong đời Trì Minh được ở một nơi như vậy nên tất nhiên hắn ta sẽ không chê.

Trì Am sai người sắp xếp Trì Minh nghỉ lại ở viện Lâm Phong, lão thái thái nghe tin này liền gọi nàng đi qua hỏi sao lại cho huynh trưởng ở lại viện Lâm Phong, viện này là nơi con trai út của lão thái thái ở lúc còn sống, lão thái thai không muốn người ngoài vào ở.

Trì Am bình tĩnh trả lời: “Con gả vào Tư gia lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người nhà đến thăm con, hơn nữa Cửu gia vẫn chưa gặp huynh ấy, con muốn để tối nay hai người gặp nhau.”

Lão thái thái nghe xong cảm thấy khá hợp lý, kéo lấy tay nàng nói: “Con nói đúng, Ngang Nhi cũng nên gặp mặt người thân của con.”

Tam thái thái ngồi một bên liếc nhìn Trì Am, thầm nghĩ: Chẳng phải là muốn Cửu gia nửa đêm tới dọa hắn ta hay sao?

Nàng ta nghe nói vợ chồng huynh trưởng của Cửu thái thái trước giờ luôn hà khắc với nàng, Cửu thái thái sao có thể rộng lượng như vậy?

Sau khi thành công thuyết phục lão thái thái, Trì Am chậm rãi rảo bước về viện Lâm Phong.

Trên đường đi, Trì Am bắt gặp Tư Hiên đang khoanh tay đứng ở hành lang, trên người vẫn mặc quân phục thẳng tắp, quả thực khiến cho hội những người mê quân phục phải sục sôi.

Dù biết đây không phải người đàn ông của mình nhưng Trì Am vẫn rất hài lòng.

Tư Hiên cảm giác được có người đến, quay đầu nhìn lại thì thấy Trì Am, tránh sang một bên gọi “Cửu thẩm”.

Trì Am đứng ở đó, nói: “Lần này Hiên thiếu trở về sẽ ở nhà mấy ngày? Hay là ngày mai lập tức trở về Nam Thành?”

Tư Hiên không nói gì, lạnh lùng nhìn nàng.

Trì Am không sợ, nói tiếp: “Kỳ thực mấy ngày nay ta rất muốn đi gặp Hiên thiếu hỏi thăm một vài chuyện nhưng đáng tiếc Hiên thiếu không ở đây.”

Sắc mặt Tư Hiên hơi dao động, chậm rãi nói: “Cửu thẩm muốn hỏi ta chuyện gì?”

Trì Am vuốt ve ống tay áo rộng, nở một nụ cười: “Đương nhiên là chân tướng vụ việc Cửu gia, Cửu thúc của cậu không chịu nói cho ta, không còn cách nào khác đành phải trực tiếp hỏi cậu thôi.”

Tư Hiên nghe vậy nhíu mày trầm mặt xuống, còn có sát khí không thể che giấu được, lạnh lùng nói: “Cửu thúc không nói cho thẩm tức là có lý do, nếu vậy thì thẩm chớ có hỏi.”

Dứt lời, hắn ta không để ý đến Trì Am, ngoảnh mặt quay đi.

Trì Am nhìn theo hướng hắn ta rời đi, nhún vai tiếp tục theo nha hoàn trở lại viện Lâm Phong.

Tối đó, Trì Am lại đến thành U Minh, nhìn thấy nam nhân đang mặc trường bào thời xưa, nàng lập tức nhào đến như mãnh hổ vồ thỏ.

Nam nhân yên lặng ôm lấy nàng, hai chân ra sức trụ vững. Dùng nhiều lực nhào đến như vậy thiếu chút nữa khiến hắn té ngã rồi, may mắn là vẫn chưa, nếu vậy thì thật quá mất mặt.

Trì Am ôm hắn, cười nói: “Tư Ngang, có hai việc này ta muốn nói với chàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.