Đêm nay, tất cả mọi người trong nhà họ Tư lại lần nữa tề tụ ở chỗ lão thái thái, đồng thời Tư Ngang cũng nói ra yêu cầu của mình.
“Tuy rằng m Phủ không xen vào việc của dương gian, nhưng…”
Nghe thấy từ “nhưng” này mọi người bắt đầu căng hết cả da đầu, trong lòng sợ hãi bất an. Lúc này không ai dám hé răng nói gì, cảm đám đều im lặng lắng nghe giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị kia xẹt qua màng nhĩ.
“Từ nay về sau, kẻ nào dám vi phạm gia quy nhà họ Tư thì cứ nhìn vào ngũ phong mà xem, bọn họ chính là kết cục của các người, thậm chí sau này chết cũng không được sống yên ổn.” Lúc hắn nói ra những lời này, gương mặt tuấn mỹ lại âm trầm kia tràn đầy ẩn ý.
Khuôn mặt đám người vô thức lộ vẻ hoảng sợ, nhưng không một ai nghi ngờ lời hắn nói.
Nếu Cửu gia sau khi chết có thể từ U Minh trở lại nhân gian thì có thể thấy được người không phải chết là hết như trước giờ vẫn nghĩ, mà là tiếp tục tồn tại bằng một phương thức khác, nói không chừng nghiệp chướng gây ra lúc còn sống phải trả giá sau khi chết đi.
Có ai lại muốn sau khi chết đi hóa thành quỷ mà lại còn bị quỷ giày vò nữa đâu? Chi bằng yên ổn thành thật mà sống.
Ngay lập tức, đám người đều nghiêm túc quyết tâm đảm bảo không làm ra chuyện gì vi phạm gia quy Tư gia.
Về phần gia quy Tư gia, khi Tư Ngang còn sống đa thêm vào đó một điều: người Tư gia không được giao du với người phương Đông.
Điều này do đích thân Tư Ngang thêm vào, không có ai biết vì sao hắn lại một mực muốn thêm yêu cầu kỳ quái này vào. Cho nên khi Ngũ lão gia lén lút qua lại với người phương Đông mới bị Tư Hiên, người kế thừa ý chí của Tư Ngang, vạch trần không thương tiếc, trục xuất khỏi Tư gia.
Răn đe một lượt hết đám người xong xuôi, lão thái thái mới phát từ bi tha cho bọn họ rời đi, chỉ để lại Tư Hiên và Trì Am.
Cho đến khi rời khỏi chính viện, nhìn pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, mọi người mới cảm giác được sống sót sau tai nạn.
Trong phòng, hai chú cháu Tư Ngang và Tư Hiên lại lần nữa thảo luận về việc cải cách đội quân Nam Thành.
Lão thái thái và Trì Am ngồi ở một bên nghe, lâu lâu Trì Am lại châm trà cho lão thái thái và Tư Hiên, nhìn một người một quỷ cười tủm tỉm, cảm thấy hút mắt một cách kỳ lạ.
Cho đến tận đêm khuya, Tư Hiên mới vừa lòng rời đi.
Lão thái thái lại luyến tiếc không thôi, nắm chặt lấy tay con trai út không buông, cũng không màng quỷ khí lạnh lẽo kia tổn thương đến thân thể mình, gương mặt đầy vẻ luyến tiếc không rời.
Tư Ngang không còn cách nào khác đành phải nói: “Khi nào con rảnh sẽ trở về thăm nương.”
Lúc này lão thái thái mới vui vẻ lên, lại nói: “Con đã vào U Minh rồi, mỗi lần trở về nhân gian cũng không dễ dàng gì, có chuyện gì cứ việc bảo con dâu nói cho ta một tiếng là được.”
Tư Ngang đáp một tiếng, lại trò chuyện với lão thái thái một lúc rồi cùng Trì Am rời đi.
Vầng trăng nhô lên giữa không trung, ánh trăng dịu dàng yên bình, khắp không gian đều có vẻ yên ắng hiu quạnh.
Một người một quỷ chậm rãi rảo bước trong sân vườn to lớn.
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi người Tư gia đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, dọc đường không một bóng người, yên tĩnh cứ như thể côn trùng trong bụi cây cũng đã tiến vào giấc ngủ, không gian tĩnh lặng đến tịch mịch.
“Hôm nay tên đạo sĩ đó có tổn thương đến nàng không?”
“Dễ gì được?” Trì Am tự tin nói: “Tên đạo sĩ đó chỉ là đồ tép riu thôi, còn không bằng đám đạo sĩ ngoài thành m Dương lúc trước nữa, bắt mấy con quỷ râu ria còn được, cái khác thì nằm mơ đi. Cho nên ta đá thẳng cổ ông ta ra khỏi cửa, hơn nữa còn thiết lập một trận pháp bát quái càn khôn nhốt ông ta ở đó. Ông ta loay hoay cả ngày cũng không thoát được, người qua đường ngang qua đều cho rằng kẻ điên đến quấy phá Tư gia, sau đó lại bị cảnh vệ tuần tra trên đường lôi đi rồi…”
Nói đến đây, Trì Am không nhịn được cười.
Thanh danh nhà họ Tư trong vùng này vô cùng hiển hách, bá tánh vô cùng kính trọng, đã thế cả đám cảnh vệ đó đều do Tư tam lão gia quản lý, chỉ cần Tư tam lão gia nhẹ nhàng nói một câu chẳng phải ông ta liền bị nhốt cho tới già hay sao?
Tên đạo sĩ đó cũng thật ngu ngốc, chỉ cần có chút đạo hạnh đều có thể nhìn ra được Tư gia được Quỷ Vương bảo vệ, bình thường đạo sĩ ngang qua đều sáng suốt đi đường vòng, còn ông ta lại cứ phải đâm đầu vào.
Lúc trước Mộc Tĩnh Lưu phát hiện linh khí Tư gia không ổn cũng không dám manh động gì, sau này ông lại biết Quỷ Vương bảo vệ nhà họ Tư không ở nhân gian, lại suy tính được mối quan hệ giữa Quỷ Vương và Tư gia, lén nhìn một chút thiên cơ mới dám đến cửa đề cập chuyện kết hôn âm dương cho lão thái thái.
Ngay cả Mộc Tĩnh Lưu có danh vọng trong cả hai giới Phật giáo và Đạo giáo còn phải như thế, không cần nói đến các đạo sĩ khác.
Vì vậy, tên đạo sĩ kia rơi vào kết cục như này cũng chỉ có coi như ông ta xui xẻo.
Tư Ngang không nói gì, nhẹ nhàng mát xa sau gáy nàng.
Tên đạo sĩ kia chẳng có đạo hạnh gì, ngay cả quỷ khí hắn cố tình để lại ở Tư gia cũng không cảm nhận được, xứng đáng bị như vậy.
Trì Am đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi: “Phải rồi, tại sao chàng lại lưu lại điều kia trong gia quy vậy, người phương Đông…”
Tư Ngang không nói gì, chỉ nắm lấy tay nàng dạo bước dưới ánh trăng.
Nơi hắn đi qua, gió lạnh gờn gợn, ánh trăng thấp thoáng, tuy nhẹ nhưng vẫn khiến Trì Am cảm nhận được hắn đang trở nên khác thường.
“Nói đi mà, ta rất tò mò.” Trì Am nói, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn dường như đang cân nhắc điều gì, đôi mắt đỏ như máu ấy nhìn về phía trước, lại dường như không nhìn cái gì, sau một lúc lâu hắn mới nói: “Thứ ta nhìn được, liệu nàng có tin không?”
Trì Am chớp mắt, nhìn góc nghiêng gương mặt của hắn, chậm rãi nói: “Tất nhiên tin rồi, chỉ cần chàng nói ta đều sẽ tin.” Trong lòng lại nói thầm, chẳng lẽ ở thế giới này hắn có khả năng tiên tri?
Nhưng mà cơ cấu của thế giới này khi trước đã bị lực lượng bên ngoài nhúng tay vào, không giống như những thế giới khác, chưa gì Tư Ngang đã được sắp đặt cho chết sắn rồi, cho nên nếu hắn có khả năng “nhìn” cũng là điều bình thường nằm trong khả năng suy luận.
Vì vậy, Trì Am vô cùng bình tĩnh chấp nhận giả thiết ở thế giới này người đàn ông của nàng có khả năng tiên tri.
Sau đó, hắn từ từ chậm rãi kể lại mọi chuyện hắn nhìn thấy được khi còn là một đứa nhóc.
“Khi vừa sinh ra ta đã biết được ta không giống với người bình thường. Ta có thể nhìn được rất nhiều sự việc sẽ xảy ra trong tương lai, nhìn thấy vận mệnh của đất nước này, cả số mệnh của những người xung quanh…Dù thế nào đi nữa thì nơi này cũng là nơi ta sinh ra, nuôi dưỡng ta, ta không muốn nhìn thấy kết cục của nó như vậy, cho nên mới dùng hết mọi lực lượng…”
Bởi vì trực giác mách bảo, đó là sự lựa chọn tốt nhất dành cho hắn.
Cho dù là đất nước này, hay là cho chính hắn.
Vì vậy hắn đã thành lập đội quân Nam Thành, đưa nó lên đỉnh cao, không chỉ nắm giữ vận mệnh mọi người trong nhà họ Tư mà còn cả Tư Hiên, từ lâu đã trở thành một phần trong kế hoạch của hắn.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy được tương lai của Tư Hiên, thân thể nhuốm đầy máu, liều mình chiến đấu trong biển lửa đạn, bảo vệ toàn bộ phòng tuyến quốc gia.
Đáng tiếc, hắn có tính thế nào cũng không thể lường được một thế lực thần bí.
Cũng chính vì thế hắn không cam lòng chết đi, hóa thành ác quỷ trong tâm vẫn chất chứa ác niệm, biến thành huyết sát ăn mòn thân thể hắn, linh hồn lại bị động hấp thu ác niệm và oán khí ở U Minh, khiến cho hắn dần dần trở thành ác quỷ tội ác của thế giới này.
“Vậy chàng có nhìn thấy được mình sẽ chết không?” Trì Am nhẹ giọng hỏi.
“Không.” Hắn quay đầu lại nhìn nàng: “Ta không thể nhìn thấy được những gì sẽ xảy đến với ta, và cả nàng…”
Trái tim Trì Am lỡ một nhịp, nàng lặng lẽ nhìn hắn, nhìn đôi mắt đỏ như máu kia của hắn, nói: “Tư Ngang, ta…”
Đột nhiên, từ chân trời vang lên tiếng sấm ầm ầm, kèm theo đó là tia chớp chói mắt.
Tiếng sấm rền vang, đánh thức toàn bộ mọi người say giấc bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường mở cửa sổ quan sát, cứ ngỡ là trời mưa. Nhưng lại thấy trời đêm không mây, ánh trăng vằng vặc sáng ngời, thời tiết rất đẹp, không có dấu hiệu gì sắp mưa.
Tia chớp xẹt lên ánh vào mắt nàng, đôi đồng tử đen nhánh sáng ngời lên.
“Tư Ngang, ta muốn nói với chàng…” Nàng mở miệng nói, đôi môi lúc đóng lúc mở, như đang muốn nói điều gì đó.
Ầm!
Trì Am: “…”
“Tư Ngang, chúng ta là...”
Ầm ầm ầm!!!
Sắc mặt Trì Am rất khó chịu, im lặng ngậm miệng.
Mỗi lần nàng cố gắng thử muốn nói rõ ràng với hắn tất cả mọi chuyện, tiếng sấm kia lại xuất hiện lấn át hết cả giọng nói của nàng, không cho nàng mở miệng, thậm chí Trì Am còn cảm giác được nếu nàng tiếp tục ngoan cố muốn tiết lộ cho hắn điều gì, sấm sét kia nhất định sẽ đánh lên đầu nàng, cho nàng nếm trải mùi vị chết sớm.
Những người bị tiếng sấm nửa đêm đánh thức lại hoang mang không thôi, có sấm mà lại không có mưa, đúng là kỳ quái.
Qua một hồi lâu, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng sấm nữa, đám người mới hoang mang khó hiểu trở về giường nghỉ ngơi.
Trên ngọn núi phía xa xa, một đám đạo sĩ cũng hoang mang vì trận sét này.
“Sư phụ, trời quang mây tạnh mà lại có sấm, phải chăng có yêu tà xuất thế?” Một tên đệ tử hỏi.
Mộc Tĩnh Lưu nhìn phương hướng sét chớp lên, bấm đốt tay tính toán, nói: “Trời quang mây tạnh, không có tà khí, có thể thấy không phải do yêu tà… có lẽ là có người cố gắng tiết lộ thiên cơ nên mới bị trời cao giáng thiên lôi xuống cảnh cáo.
“Tiết lộ thiên cơ?” Đám đệ tử tò mò nhìn sư phụ.
Mộc Tĩnh Lưu thở dài, suy đoán người muốn tiết lộ thiên cơ có phải là cô nương Trì Am đến từ thế giới bên ngoài kia không.
So với Trì Am, có lẽ ông còn may mắn hơn một chút, ít nhất ông còn có thể chấp nhận giảm thọ biết trước được thiên cơ, sắp xếp ngăn cản tai nạn xảy ra, còn Trì Am cho dù có giảm thọ, ông trời cũng không cho phép nàng tiết lộ thiên cơ.
…
Sắc mặt Trì Am tối mịt, gân xanh nổi lên, cho thấy nàng đang vô cùng tức giận.
Hắn vẫn luôn yên lặng nhìn nàng, nhìn thấy nàng tức giận đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, khẽ chạm đôi môi lạnh băng của mình lên vầng trán ấm áp của nàng, trầm giọng nói: “Am Am, đừng cố gắng nữa, ta biết mà.”
Trì Am trừng mắt nhìn hắn: “Chàng thì biết gì? Chàng không biết cái gì hết!”
“Ta biết!” Hắn chạm vào gương mặt nàng: “Đừng lo lắng cho ta, ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu.”
Trì Am chán nản chôn mặt vào lồng ngực hắn, ỉu xìu.
Nàng rất muốn nói cho hắn bọn họ đã biết nhau từ rất lâu rồi, không phải chỉ một đời này, sau lưng bọn họ còn có một kẻ thù rất lớn, tuy rằng kẻ đó chưa từng công khai đối mặt với bọn họ, nhưng lại năm lần bảy lượt tìm cách ngáng đường. Lần này càng quá mức hơn nữa, không chờ nàng kịp tiến vào thế giới đã làm hắn chết đi…
Phẫn nộ! Rất phẫn nộ, rất muốn giết thần!
Thấy vẻ tức giận của nàng, khóe môi hắn nở nụ cười, nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Trì Am kiễng chân lên, bất ngờ hôn hắn.
Không quan tâm đến nhiệt độ lạnh lẽo trên người hắn, nàng nắm lấy đôi bờ vai hắn, cắn chặt vào đôi môi lạnh giá, đầu lưỡi ấm áp len lỏi vào trong từng kẽ răng, càng thêm dùng sức tiến lại gần hắn hơn.
Sau gáy xuất hiện thêm một bàn tay chặt chẽ giữ lấy nàng, đoạt lấy quyền chủ động, ôm chặt eo nàng, giam cầm nàng trong lồng ngực chính mình.
Đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả lũ côn trùng cũng đã say giấc nồng, không gian yên lặng đến lạ thường.
Rèm màn màu đỏ đong đưa không ngừng, có tiếng thở dốc loáng thoáng truyền đến, còn cả âm thanh nức nở bị kìm nén.
Màn đêm tĩnh lặng được vén lên, gà trống cất tiếng gáy dõng dạc, sắc trời hưng hửng sáng.
Trì Am quay đầu nhìn tên quỷ phía sau, không cần nhìn cũng biết lúc này nàng nhất định giống như một con nghiện, sắc mặt tái xanh, hai mắt lờ mờ, thân thể bị hút cạn khoét rỗng.
“Trời đã sáng rồi, chàng chẳng phải nên đi…” Nàng khàn giọng hỏi.
Hắn đáp một tiếng nhưng bàn tay kia vẫn vươn lại đây ôm nàng vào lòng, dùng bờ môi lạnh băng hôn nhẹ lên khóe môi nàng.
Trì Am thở dài một hơi, miệng thì bảo đi đi, tứ chi lại giống như yêu tinh quấn chặt lấy hắn không buông.
Đây là lần đầu tiên nàng lấy hình dạng con người ở bên cạnh hắn, quá trình đó quả là một lời khó nói hết, rất tuyệt vời, nhưng hậu quả của sự tuyệt vời đó là nếu như không nhanh chóng loại bỏ âm khí ra khỏi người, nàng sẽ phải chết ngay lập tức.
Con người không thể nào chịu đựng được âm khí quỷ mang trên người, sẽ bị hút sạch tinh khí đến tử vong.
Hắn vén mái tóc sau gáy nàng lên, cắn một cái, để lại một loạt dấu răng mờ ám, nói: “Nàng ngủ đi, ta chờ cho nàng ngủ rồi sẽ đi.”
Trì Am đánh cái ngáp, vươn tay cởi vạt áo hắn ra, cũng cắn một cái lên đó.
Đáng tiếc không có dấu vết gì cả, không vui.
Đến khi nàng tỉnh lại, quả nhiên bên cạnh không có ai, chỉ còn lại một mình nàng trong chăn, toàn thân bị âm khí đông lạnh đến cứng đờ.
Phải mất cả một ngày Trì Am mới xua tan được âm khi trong cơ thể, tràn trề năng lượng bước xuống giường.
Trúc Sanh và Trúc Uyển tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, nhìn thấy một loạt dấu vết mờ ám phía sau cổ nàng, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Trời còn chưa sáng các nàng đã đến đây canh gác, ai ngờ bên trong lại truyền ra những âm thanh xấu hổ.
Đây là lần tiên các nàng nghe thấy âm thanh này kể từ khi bắt đầu hầu hạ Cửu thái thái cho đến giờ. Tuy rằng họ còn nhỏ tuổi nhưng đã được ma ma dạy dỗ qua nên cũng biết được những gì nên biết. Trong phút chốc bọn họ đều sững sờ, còn tưởng rằng Cửu thái thái to gan lớn mật trốn Tư gia lén lút qua lại với người khác.