Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 796: Quyến Rũ - Chương 796



Sau sinh thần lão thái thái, tổ trạch Tư gia rất nhanh lại trở nên an tĩnh.

Trái ngược với sự an tĩnh tổ trạch Tư gia là thế giới bên ngoài ồn ào huyên náo. Thỉnh thoảng Trì Am cũng sẽ rút chút thời gian ra ngoài dạo một vòng, xem xét tình huống thế giới này. Nếu tình cở gặp phải mấy con quỷ không có mắt mà nàng hưng trí lên sẽ bắt vài con ác quỷ muốn gây hại nhân loại tới chọc cười.

Chúng quỷ bị bắt: “...” Bọn ta không phải thứ mang ra để chọc cười nhân loại nhé!

Lúc này đã là chạng vạng, mặt trời hạ xuống bên kia sườn núi, chỉ còn dư lại chút dư quang lưu luyến không đi.

Trì Am ngồi trong nhã sương một tửu quán, nhìn mấy con quỷ bị nàng dùng phù định tại trước mặt, ánh mắt tần ngần nhìn vào chút màu đỏ nơi mi tâm chúng.

Mi tâm nhất điểm hồng là do khí huyết sát phạt ngưng tụ mà thành.

Đáy lòng Trì Am hơi thắt lại, tựa như không biết từ khi nào bắt đầu, ngay cả chúng quỷ du đãng nhân gian cũng bắt đầu ít nhiều dẫn theo một loại khí huyết sát phạt trên người. Rốt cuộc là bắt đầu từ bao giờ? Là mấy ngày nay, hay là mấy tháng này?

Trì Am cũng không khẳng định được.

Mấy con quỷ bị nàng bắt được vốn còn rất ương ngạnh trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt hung ác muốn hù dọa để nàng thả quỷ. Nhưng theo thời gian trôi qua, quỷ hồn đều trở nên hơi hốt hoảng, đặc biệt là phát hiện nữ đạo sĩ kia đăm chiêu nhìn chằm chằm bọn chúng như đang đắn đo đại kế diệt quỷ gì thì chúng nó càng thêm lo lắng. Cảm thấy quỷ sinh đến đây là xong đời rồi.

May mắn, một tiếng đập cửa vang lên.

“Cửu thẩm?”

Trì Am nhìn thấy nam nhân mặc quân trang đẩy cửa bước vào thì rất bất ngờ: “Hiên thiếu, sao cậu lại ở đây?” Nơi này cách quân doanh cũng không gần, vị Hiên thiếu gia này sao lại từ quân doanh về rồi?

Tư Hiên cũng không có gì giấu diếm: “Ta tới nơi này tiếp đãi mấy thương nhân Tây Dương.” Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía mấy con quỷ bị định bên kia.

Mấy con quỷ kia hoảng sợ nhìn hắn, dương khí người nam nhân này cực kỳ vượng, hơn nữa một thân khí huyết sát phạt, không biết đã giết qua bao nhiêu người rồi. Chúng quỷ sợ nhất chính là gặp được kiểu nam tử dương khí vượng lại nặng sát khí như vậy. Bởi nam tử như thế căn bản không sợ quỷ quái, ngược lại quỷ quái phải lo lắng bị loại ác nhân này diệt.

Cái gọi là ác quỷ tất có ác nhân trị cũng không phải vô căn cứ.

Trì Am liếc mắt nhìn người dưới ngã tư đường, nhanh chóng hiểu được mục đích Tư Hiên tiếp đãi thương nhân Tây Dương hẳn là muốn mua vũ khí.

“Thuận lợi chứ?” Trì Am buột miệng hỏi.

Tư Hiên không trả lời, nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của hắn là hiểu không thuận lợi rồi. Nghĩ cũng phải thôi, tình thế phương Đông tại thế giới này vô cùng không ổn, cường quốc nước ngoài kiêu căng ngạo mạn, thích nâng đỡ con rối để thao tác, bọn họ không thích những người có ý tưởng chính nghĩa, tác phong cường ngạnh quá mức.

Đáy mắt Trì Am xoay tròn một vòng, cười tủm tỉm hỏi: “Muốn ta giúp cậu không?” Nàng vươn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh chỉ mấy con quỷ bên kia.

Tư Hiên: “...”

Cuối cùng Tư Hiên vẫn rất kiên định từ chối kiến nghị của Trì Am, nếu ngay cả loại chuyện này hắn cũng không làm tốt thì còn nói gì tới cứu nước cứu dân sau này chứ? Hơn nữa âm dương cách biệt, âm phủ không quản chuyện trần gian. Dùng thủ đoạn này nhiễu loạn việc trần gian sẽ khiến người thi thuật có nguy hiểm tới tính mạng.

Đây là sự cân bằng của thế gian, không phải bởi vì ngươi có bản lĩnh là có thể làm xằng làm bậy.

Tư Hiên nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, chỉ mấy con quỷ mơ hồ bên kia: “Cứu thẩm, chúng nó là?”

“Bắt chơi chơi thôi.” Trì Am nhàn nhã nói.

Tư Hiên: “... Thẩm vui là được rồi.” Cuối cùng còn dặn dò một câu: “Cũng muộn rồi, Cửu thẩm vẫn nên về nhà đi, đỡ phải trên đường không an toàn.” Hắn để lại một gã lính, định đưa nàng về Tư gia.

Trì Am cười hì hì: “Không cần, ta còn muốn đi dạo một vòng.”

Thấy vẻ mặt hắn không đồng ý, Trì Am nháy mắt có loại cảm giác đang đối mặt với Tư Ngang, nhưng chỉ cần không phải vị kia nhà nàng thì nàng còn lâu mới sợ. Trì Am tiếp tục nói: “Được rồi, cậu đi bận việc của mình đi, mặc kệ người hay quỷ ta đều đối phó được.”

Tư Hiên hoài nghi liếc nàng một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh, xem dáng vẻ là muốn đích thân đưa nàng về nhà, không cho nàng chơi bời khắp nơi.

Trì Am: “...”

Trì Am quyết định không để ý tới hắn, ngoắc ngoắc tay, một con quỷ bay về phía nàng.

Trì Am đào sạch thông tin tổ tông mười tám đời nhà quỷ này chết như thế nào, sau khi chết phạm phải chuyện gì. Hỏi rõ ràng rồi lại đổi sang con khác. Mãi tới khi mấy con quỷ bị bắt đều bị nàng thẩm vấn xong mới vung tay gỡ phù trên người chúng nó xuống, nói với chúng quỷ: “Các ngươi đi đi, lần sau đừng có làm ác nữa. Bị ta bắt được thì cho các ngươi về chầu trời hết đấy.”

Một đám quỷ vội không ngừng gật đầu, nhanh chóng bay đi.

Tư Hiên lẳng lặng nhìn hết mọi chuyện xảy ra, cũng không nói cái gì.

Sau khi đuổi chúng quỷ đi rồi, Trì Am mở túi lấy giấy vàng ra gấp, rất nhanh đã gấp thành một con hạc. Nàng lại mở hộp son bên cạnh ra, châm chút son điểm nhẹ lên đầu hạc thành con mắt.

Nhoáng cái, một con hạc giấy tựa như được giao cho sinh mệnh, rung cánh bay lên.

“Đi thôi.” Trì Am nói với nó.

Hạc giấy lượn một vòng trong phòng, phi về phía cửa sổ rồi nhanh chóng biến mất.

Tư Hiên nhìn thấy thế thì hỏi: “Cửu thẩm truyền tin cho ai vậy?”

“Truyền tin cho Cửu thúc của cậu và bà mối của ta.”

Tư Hiên: “...”

Cuối cùng chơi xong, Trì Am bị Tư Hiên hộ tống về Tư gia. Về phần dáng vẻ Tư Hiên sợ Trì Am không tuân thủ nữ tắc chạy ra ngoài chơi bời, Trì Am quyết định ngó lơ.

Không hổ là do vị kia nhà nàng nuôi nấng, tính tình giống hệt.



Vài ngày sau, Trì Am nhận được hồi âm của Mộc Tĩnh Lưu.

Một con hạc giấy vàng bay từ ngoài vào, đến trước mặt Trì Am đang thưởng trà ngắm hoa bên cửa sổ, giấy vàng phát ra âm thanh của Mộc Tĩnh Lưu: “Giờ Tỵ ngày mai, lầu hai tửu trang Hối Phong.”

m thanh vừa dứt, hạc vàng tự động bốc cháy, cuối cùng biến thành một làn khói nhẹ biến mất.

Hai nha hoàn bên cạnh đều nhìn mà hãi hồn.

Một lúc lâu sau, một nha hoàn cẩn thận hỏi: “Thái thái, đây là cái gì?”

“Truyền âm hạc, một loại thuật pháp của đạo gia.” Trì Am giải thích.

Hai nha hoàn cái hiểu cái không, nhưng cũng nhờ đó có thể xác định Cửu thái thái quả thật không phải người bình thường, nếu là người bình thường thì đã không gả tới đây. Thậm chí vì có Cửu thái thái, dần dần không còn người nào nhắc tới chuyện ma quái trong viện Phong Lâm nữa.

Buổi tối, khi Trì Am đi thành U Minh nhân tiện nói cho Tư Ngang chuyện ngày mai hẹn gặp Mộc Tĩnh Lưu.

“Đừng bảo Tư Hiên nhìn chằm chằm ta nữa, nam nhân bên ngoài nào có người đẹp như chàng?” Trì Am chọc ghẹo.

Tư Ngang lạnh tanh nhìn nàng, cánh tay cứng rắn như sắt siết eo nàng, nắm cằm nàng nói: “Nếu có người đẹp hơn ta thì nàng định làm gì?”

Trì Am nhìn ánh máu quay cuồng trong mắt hắn, phát hiện người này vẫn không thể trêu đùa được, vội vàng lắc đầu nói: “Không có! Tuyệt đối không có, trên thế giới này nào có người càng đẹp hơn chàng chứ. Chàng cứ yên tâm đi.” Nói xong ghé qua tặng kèm một nụ hôn.

Cuối cùng cũng vuốt lông người này thành công, Trì Am tiếp tục nói: “Ta phát hiện quỷ trên nhân gian có chút kỳ lạ, lo ràng xảy ra chuyện gì nên muốn đến hỏi Mộc Tĩnh Lưu một chút. Ở U Minh không có chuyện gì chứ?”

Hắn ôm eo nàng, không chút để ý nhìn phương xa: “Không có việc gì.”

Trì Am cũng theo ánh mắt hắn nhìn về phía U Minh hoang tàn vắng vẻ bên kia, mỗi đêm nàng đi vào U Minh, ngoại trừ ở lại thành U Minh này cũng chưa ra ngoài bao giờ, dù là ra ngoài cũng có hắn đi theo. Quỷ Vương có thể sai khiến tất cả ác quỷ, lệ quỷ, tiểu quỷ tránh lui, thế nên nàng cũng không thể xem rõ ràng tình huống U Minh cho lắm.

Ít nhất những gì hắn cho phép nàng xem chính là trạng thái bình thường của U Minh, những thứ khác đều không cho phép nàng nhìn nhiều.

Trì Am âm thầm sầu lo, nhưng giờ nàng là nhân loại, không thể dùng thân xác tiến vào U Minh được. Dù nơi này có xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể để hắn cứng rắn gánh vác.

Chắc hắn vẫn gánh được nhỉ?

Nàng quay đầu nhìn sườn mặt Tư Ngang, có hơi thất thần.

Chắc là nàng nhìn lâu quá, lâu đến mức hắn cảm nhận được, quay đầu nhìn lại: “Làm sao vậy?”

Trì Am thở dài: “Ta phát hiện ta làm con người, muốn giúp chàng làm gì cũng không cách nào xuống tay.”

“Không cần.”

“Hả?”

“Nàng thế này rất tốt, không cần đặc biệt giúp ta.” Hắn nghiêm túc nói.

Trì Am cười ha hả, chợt nắm vạt áo hắn: “Đúng rồi, gần đây ta phát hiện một chuyện, hình như chàng không còn chút hứng thú với việc giết chết ta kéo đến thành U Minh nữa rồi, sao lại thế? Có phải U Minh có chuyện, chàng không muốn ta tới nơi này, tránh cho xảy ra chuyện gì không?”

Lúc trước Tư Ngang luôn len lén trồng cấy quỷ khí lên người nàng, không chút nương tay muốn giết nàng. Hiện tại lại cực kỳ cẩn thận, cứ như sợ nàng chết vậy. Tuy hắn biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng Trì Am ở bên hắn lâu như vậy sao có thể không nhìn ra? Chỉ có một suy đoán chính là thời gian này U Minh không yên ổn, hắn không hy vọng nàng đến U Minh bây giờ.

Thấy Tư Ngang trầm mặc không hé răng, Trì Am càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

Trì Am còn đang muốn hỏi lại thì vị quỷ nào đó đã ý xấu chặn miệng nàng lại, sau đó tới một chiêu quỷ áp giường, làm cho nàng không cách nào nói nên lời.



Trì Am chậm rãi mở bừng mắt, ngáp một cái, linh lực theo phản xạ vận chuyển trong cơ thể.

m khí trong thân thể gần như có thể xem nhẹ, hoàn toàn không cần linh lực giải trừ, tiêu hao linh lực không đáng kể. Vậy nên gần đây tu vi nàng tăng trưởng cũng ngày càng nhanh.

Trì Am lại xác nhận phỏng đoán trong lòng, nàng ngồi yên một lát, cuối cùng đến khi nghe nha hoàn nhắc nhở mới chậm chạp bò dậy, chuẩn bị ra cửa.

Trì Am đúng giờ bước lầu hai tửu trang Hối Phong, chỉ thấy Mộc Tĩnh Lưu mặc đạo bào đã ngồi chờ sẵn.

Trên mặt bàn bày một đĩa đậu phộng rang muối và một ấm trà. Mộc Tĩnh Lưu lặng yên ngồi nơi đó uống trà, mỗi cử chỉ đều xuất trần tựa thế ngoại cao nhân.

“Mộc đạo trưởng.” Trì Am cười khanh khách bước tới.

Mộc Tĩnh Lưu nhìn qua, chờ thấy rõ Trì Am thì không khỏi nheo mắt lại, tựa như bị cái gì đâm đến.

Chờ Trì Am ngồi xuống, chợt nghe Mộc Tĩnh Lưu nói: “Không ngờ mới mấy tháng không gặp, tu vi của Trì tiểu thư lại tinh tiến, một thân linh quang bất phàm, lão đạo đã không nhìn ra tu vi của Trì tiểu thư cao tới đâu.”

Trì Am cười nói: “Cảm ơn đạo trưởng khen ngợi, so với đạo trưởng thì ta còn kém xa.”

Mộc Tĩnh Lưu lắc đầu, không tiếp lời này.

Tuy cô nương này tuổi trẻ nhưng dù bây giờ là ban ngày người ta cũng không thể xem nhẹ linh quang tản ra từ người nàng. Có thể thấy tu vi của nàng đã vượt qua tưởng tượng, thậm chí không thể định vị tu vi của nàng ở ngưỡng nào. Đối với chuyện này, Mộc Tĩnh Lưu đương nhiên là vui mừng. Mặc kệ sau này ra sao, tu vi Trì Am càng cao càng có thể làm được nhiều chuyện.

Hai người trò chuyện vài câu, sau đó trực tiếp tiến vào chủ đề.

Trì Am dùng ngón tay chấm nước trà vẽ vời lên mặt bàn, miệng nói: “Dạo gần đây đạo trưởng có phát hiện chúng quỷ phiêu đãng chốn nhân gian có gì khác lạ không?”

Mộc Tĩnh Lưu nhìn vệt nước trên mặt bàn, lại nghe lời nói của nàng, nét mặt chợt trở nên ngưng trọng.

“Đây cũng là chuyện tại hạ lo lắng, ác quỷ trên nhân gian càng ngày càng nhiều, chúng nó làm xằng làm bậy, đã có rất nhiều người chịu hại. Cứ tiếp diễn như thế thì nhân gian chẳng thành nhân gian nữa, người hay quỷ đều sẽ gặp một hồi đại nạn.”

“Đạo trưởng có biện pháp gì giải quyết chuyện này không?”

Mộc Tĩnh Lưu không nhịn được cười khổ, có thể có biện pháp giải quyết gì chứ? Dù phái đệ tử xuống núi tróc quỷ cũng chỉ là trị phần ngọn không trị phần gốc mà thôi. Từ những thay đổi này có thể thấy được U Minh biến hóa, nơi đó lại là nơi người sống không thể giao thiệp, bọn họ không biết ở đó xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào tra ra được.

“Nếu nhân gian thật sự lâm đại nạn, chúng ta cũng chỉ có thể thỉnh tổ sư gia rời núi.” Mộc Tĩnh Lưu thở dài nói.

Trì Am trừng lớn ánh mắt, tò mò hỏi: “Tổ sư gia của quý phái đang tiềm tu sao?”

Mộc Tĩnh Lưu: “... Đã qua đời từ tám trăm năm trước rồi.”

Trì Am: “...” Giỡn mặt nàng đấy à?

“Nhưng phái Mao Sơn chúng ta có một môn bí thuật, có thể thỉnh tổ sư gia đã qua đời trở về chủ trì chính nghĩa nhân gian, đến lúc đó cũng có thể ngăn cản một phần. Quan trọng nhất là phải xem…” Mộc Tĩnh Lưu chỉ chỉ dưới đất.

Trì Am gật đầu, lại trò chuyện với Mộc Tĩnh Lưu một hồi, trao đổi một ít thuật pháp, sau đó Mộc Tĩnh Lưu mới cáo từ rời đi.

Sau khi gặp Mộc Tĩnh Lưu, đáy lòng Trì Am cũng yên tâm phần nào.

Tiếp sau đó, mỗi ngày nàng đều đi sớm về trễ, làm cho lão thái thái và Tư tam thái thái đều lo có phải nàng không chịu nổi cô đơn không. Dù sao năm nay nàng mới mười tám tuổi, vẫn rất trẻ.

Trì Am không chú ý tới nỗi rối tắm của lão thái thái, toàn bộ tinh thần của nàng đều tập trung hết vào tháng quỷ tháng quỷ theo lịch âm.

Tháng bảy âm lịch, thời tiết ban ngày vẫn rất nóng nực.

Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, âm khí dưới nền đất bắt đầu trồi lên, nhiệt độ không khí sẽ giảm mạnh. Đặc biệt là những nơi đã từng có người ở nhưng hiện tại lại bỏ hoang, âm khí quá nặng, người sống không cẩn thận đi nhầm vào sẽ bị đông lạnh cứng cả người, tựa như sẽ chết đi ngay sau đó vậy.

Nhiệt độ không khí khác thường như vậy đương nhiên có lời đồn ma quái truyền ra.

Nhưng đúng dịp tháng bảy là tháng mẫn cảm, dù có lời đồn ma quái thì đa số người cũng không để ý lắm. Có năm nào không như vậy đâu? Sau quỷ lễ thì sẽ ổn thôi. Mà thời gian này, chỉ cần không đến gần những nơi âm khí nặng hoặc từng có chuyện ma quái thì cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống bình thường của bọn họ.

Đây là ý tưởng của người thường, mà trong mắt các đạo sĩ lại là tình huống hoàn toàn khác.

Có thể nói là bách quỷ dạ hành.

Mỗi lần màn đêm buông xuống, quỷ hồn đi dọc đường cái nhiều hơn trước kia vài chục lần, gần như là mỗi người đi ngang đều có mười con quỷ bám đuôi, cực kỳ có ý xấu nhìn chằm chằm người đi đường, theo bọn họ về nhà. Đa số người đi đường đều vội vã đi nhanh, không dám dừng dọc đường. Thế nên cứ đến đêm là phố lớn ngõ nhỏ ngày càng vắng vẻ, nhà nào nhà nấy đóng chặt cửa sổ.

Vào đêm, trên đường cái lặng ngắt, một nữ tử cầm ô đỏ chậm rãi dẫm bóng đêm mà đi.

Vài đạo sĩ đang tróc nã ác quỷ hại người đi ngang qua, vừa thấy nữ tử che ô đỏ này thì đều lạnh cả người. Đặc biệt là khi nàng kia nhẹ nhàng nhấc tán ô lên, lộ ra đôi mắt đỏ như cười như không kia khiến bọn họ lập tức liên tưởng tới loài hoa đối diện bờ Vong Xuyên chốn U Minh.

Xinh đẹp, quyến rũ, trí mạng.

Khi mấy đạo sĩ bị ánh mắt kia khóa cho gần như không nhúc nhích được, nữ tử kia lại không ra tay với bọn họ mà cầm ô đi lướt qua, nhắm thẳng về phía Tư gia ở Nam Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.