Trì Am thấy dáng vẻ mong đợi của những người này thì cũng nỗ lực nhìn về hía ngoài sơn động, xem thử “đại ca” trong miệng đám người Tư Lăng trông thế nào.
Mặc dù khi Tiểu Hồng muội muội thuật lại chuyện xưa của Tư Lăng dưới hạ giới cũng thỉnh thoảng nhắc tới nhân vật tên “Tư Hàn” này, nhưng nội dung chính vẫn là kể về Tư Lăng nhiều hơn, chỉ lược qua Tư Hàn mà thôi. Không phải Tiểu Hồng muội muội không muốn nói, mà thân là một fan não tàn, mặc kệ nói cái gì cũng cảm thấy không đủ, vậy dứt khoát không nói.
Dưới ánh mắt mong ngóng của mọi người, một nam tử mặc áo bào trắng bước vào.
Đạo bào trắng như tuyết, bên trên thêu hoa văn màu bạc, hình thành một loại phù trận kỳ quái. Màu sắc sạch sẽ tựa như khí chất của hắn vậy, trong trẻo, lạnh thấu xương, băng hàn, không có một tia thất tình lục dục, như tuyết trên đỉnh núi lạnh đến tận cùng.
Trì Am đánh giá hắn, ngũ quan tuấn lãng phi phàm, không tuấn mỹ như Ma Đế Lâm Uyên nhưng xứng với khí chất kia khiến hắn tựa như ánh mặt trời được tuyết phản chiếu, chói lòa khiến người ta không nhìn thẳng nổi. Tóc hắn là màu đen pha tạp màu bạc, rất kỳ lạ, giống với Hôi Lân, chẳng khác gì nhuộm tóc.
Trì Am hơi thất vọng.
Vốn nghe nói người này cũng họ “Tư” còn cho rằng có thể là Tư Ngang, ai ngờ vẫn không phải.
Vừa thấy người này, Tư Lăng trực tiếp ưỡn bụng bầu xông lên.
Hoa sen yêu cũng bước chân ngắn chạy tới, Hôi Lân và Trọng Thiên đứng một bên, tự giữ sự kiêu ngạo của “giống đực” nên không làm động tác nữ tính như vậy.
Tư Hàn vươn tay ôm lấy nữ tử mang thai lỗ mãng nhào tới, tránh bụng của nàng, giọng nói lành lạnh mang theo vẻ quan tâm khó nhận ra: “Không sao chứ?”
Tư Lăng cười rộ lên như một đóa hoa, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh tanh lúc trước: “Không sao, ta bây giờ tốt lắm.” Sau đó thân thiết kéo tay hắn nói: “Đại ca, ta rất nhớ chàng.”
Tư Hàn khựng lại, xoa đầu nàng không nói gì.
Trì Am: “...” Tiết tấu này hơi sai sai.
Sau khi kiểm tra nàng một lần, xác nhận nàng thật sự không có vấn đề, Tư Hàn mới yên lòng đỡ nàng ngồi lên giường tháp.
Động tác của hắn rất cẩn thận, chờ Tư Lăng ngồi xuống, hắn cũng giống với Ma Đế, không chút dự triệu mà lia ánh mắt lạnh băng sắc bén về phía ngọn cỏ dại Trì Am.
Trì Am từ rễ đến ngọn lại bắt đầu không khỏe.
Vì sao đám tiên nhân này ai nấy đều phát hiện tầm mắt của nàng vậy? Tầm mắt của một gốc cỏ dại thật sự có thể thu hút sự chú ý của bọn họ à?
Phát hiện động tác của Tư Hàn, cả Tư Lăng và hoa sen yêu đều vui vẻ, các nàng cũng hiểu như vậy chứng tỏ điều gì.
Điều này có nghĩa là thực lực của Tư Hàn không kém Ma Đế bao nhiêu, sớm muộn gì cũng có ngày thực lực Tư Hàn sẽ hoàn toàn vượt qua Ma Đế. Các nàng đặt niềm tin vô cùng vững chắc, bởi vì hắn chưa từng làm bọn họ thất vọng bao giờ.
“Đại ca, đó là Đế Lâm Tiên Thảo.” Tư Lăng giải thích, tiện thể thuật lại quá trình nàng chạy trốn tới nơi này và Đế Lâm Tiên Thảo che chở thế nào với hắn một lần.
Sau khi nghe xong, Tư Hàn yên lặng thu hồi tầm mắt, cũng thật sự không để ý tới cây tiên thảo này rình coi nữa.
Sau khi Tư Hàn trở về, cho dù là Trọng Thiên hay hoa sen yêu đều thở phào nhẹ nhõm.
Trì Am nhìn thấy hết, biết nhóm người này tín nhiệm Tư Hàn vô cùng. Cứ như chỉ cần nam nhân này ở đây là bọn họ không cần bận tâm bất cứ chuyện gì nữa, dù trời sụp xuống cũng có hắn chống rồi.
Tư Hàn cầm quả phượng hoàng lấy từ Tộc Phượng Hoàng ra, đưa cho Tư Lăng, dặn dò: “Mỗi ngày một quả, có lợi cho thân thể nàng.”
Quả phượng hoàng là thánh phẩm trong số tiên quả, nhân loại ăn có thể bổ sung nguyên khí, nữ tử có thai ăn càng tốt, có lợi cho cả bản thân và thai nhi, đây cũng là nguyên nhân lần này Tư Hàn đi Tộc Phượng Hoàng một chuyến.
Mấy người hoa sen yêu đều không ngờ hắn có thể mang về cả một mâm quả phượng hoàng, số lượng có tới mười mấy quả, thật không thể tin nổi. Phải biết rằng quả phượng hoàng của tộc Phượng Hoàng vạn năm kết quả một lần, là thánh quả dùng cho phượng hoàng con loại bỏ tạp chất trong huyết mạch trưởng thành, là thứ mà tộc Phượng Hoàng không thể thiếu. Ngay cả tộc Phượng Hoàng bọn họ còn không đủ ăn, sao có thể hào phóng tặng một lần mười mấy quả?
Trừ khi Tư Hàn cướp thánh quả tộc Phượng Hoàng người ta.
“Không phải cướp.” Tư Hàn giải thích: “Ta từng cứu một vị trưởng lão tộc Phượng Hoàng, ông ấy tặng cho ta.”
Nghe vậy, Tư Lăng và đám người sen yêu Hôi Lân đều không nhịn được nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh, sùng bái vô cùng.
Tư Lăng ăn xong một quả phượng hoàng, cảm thấy bụng ấm dạt dào, đứa nhỏ hoạt bát duỗi chân nhỏ tay nhỏ, nói cho mẫu thân rằng nó rất thích. Nàng sờ sờ bụng, vui sướng ôm cổ Tư Hàn hôn cái chụt lên gương mặt lạnh lẽo như băng tuyết khắc thành của hắn.
Trì Am: “...”
Trì Am hỗn độn trong gió, người kia không phải đại ca của Tư Lăng à? Dù là huynh muội, thân mật như vậy có ổn không thế?
Chờ thấy Tư Lăng đuổi một chúng yêu ra ngoài, sau đó kéo tay Tư Hàn mở rèm Tiên Lăng, làm một ít chuyện không thể miêu tả thì toàn thân lá rễ của Trì Am lại bất ổn.
Nàng thoáng cảm giác được, Tư Hàn không phải là “đại ca” của Tư Lăng, mà là “phu quân” mới đúng đấy nhỉ?
Nhưng hai người lại cùng họ, còn gọi đại ca thân thiết như vậy làm người ta nghe xong còn tưởng huynh muội chứ.
Chờ khi màn chắn Tiên Lăng mở ra lần nữa, Trì Am cũng thấy Tư Lăng tóc tai bù xù ngồi trên giường.
Nàng cười tủm tỉm, thân mật tựa vào nam nhân lạnh như băng tuyết kia, vỗ về bụng mình nói: “Đại ca, không biết khi nào con chúng ta xuất thế, ta cảm thấy chắc mấy ngày nữa thôi. Chờ con sinh ra, chàng nói nên gọi là gì bây giờ?”
Tư Hàn vỗ về bụng nàng, cụp mi hỏi: “Nàng muốn gọi là gì?”
Tư Lăng đảo mắt một vòng: “Nếu là bé gái thì gọi Tư muội muội, nam hài thì gọi là Tư đệ đệ đi, đỡ phải lo, cũng không cần nghĩ nhiều.”
Tư Hàn: “...”
Trì Am: “...”
Có người đặt tên cho con mình như thế à? Trì Am rất muốn lật bàn!
Ngươi làm nương có thể đừng hết nói nổi như thế không hả?
“Không được.” Giọng Tư Hàn lành lạnh, rất cương quyết phản đối, tránh cho sau này đứa nhỏ thật sự gọi là Tư đệ đệ và Tư muội muội, ra ngoài nhất định bị người ta cười chết.
Tư Lăng nhún vai, dáng vẻ sớm biết hắn sẽ phản đối: “Vậy chàng nói xem lấy tên là gì mới tốt?”
“Chờ sinh ra xem là trai hay gái rồi hẵng nói sau.”
Tư Lăng “ồ” một tiếng, tròng mắt vẫn xoay chuyển, rõ ràng còn đang nỗ lực nghĩ tên.
Ngay khi hai người cố gắng nghĩ lấy tên gì cho đứa nhỏ chưa ra đời mới tốt, lại là một thời gian trôi qua, Ma Đế Lâm Uyên dẫn vị nam nhân áo tím kia quay lại.
Trì Am rất có ấn tượng với nam tử áo tím gay lọ này, thấy hắn lần nữa vẫn cảm thấy hắn ta cười rất bỉ.
“Ai u, Tư Hàn về rồi đấy à, cũng đúng lúc thật đấy.” Vệ Quan Nhai phe phẩy quạt ngọc nói mát, nhất phái phong lưu lỗi lạc.
Vẻ mặt Tư Lăng nhìn hắn ta thật là một lời khó nói hết, không biết phụ thân nàng dẫn người này tới làm gì? Để làm người ta bực mình à?
Đang nghĩ đã thấy người này phe phẩy quạt dạo vòng quanh sơn động, tấm tắc với sơn động biến đổi lớn này, hỏi nàng có phải định ở lại đây sinh đứa nhỏ không.
Chờ dạo đến cạnh Trì Am, hắn vươn tay nắm lá cây của nàng, lải nhải nói: “Sao không nhổ chỗ cỏ dại này đi?”
“Đừng!”
Vài giọng nói trăm miệng một lời ngăn cản.
Vệ Quan Nhai khựng lại, kinh ngạc nhìn bọn họ: “Làm sao, không phải cỏ dại à?” Sơn động này bố trí xinh đẹp như vậy mà còn lưu vài nhánh cỏ trong góc, cảm giác rất quái dị.
Trì Am phẫn nộ vung lá cây tát lên tay hắn, đánh cho tay hắn hằn vết đỏ.
Mẹ nhà nó, tỷ đây là Đế Lâm Tiên Thảo chứ không phải cỏ dại nhé, không cho phép nhổ vặt lung tung!
Vệ Quan Nhai thấy một gốc cỏ cũng dám đánh mình thì kinh ngạc vô cùng, chờ nghe hoa sen yêu lanh mồm lanh miệng nói đây là Đế Lâm Tiên Thảo, ánh mắt hắn ta nhìn về phía đám người đầy vẻ vi diệu.
Lúc này, Ma Đế thản nhiên liếc hắn ta một cái: “Đừng lảm nhảm nữa!”
Hai yêu Trọng Thiên và Hôi Lân vừa vặn trở lại, thấy Ma Đế đưa Vệ Quan Nhai tới thì chợt có loại dự cảm bất hảo.
Tuy Vệ Quan Nhai bình thường làm việc cho người ta cảm giác rất vô sỉ, rất ti tiện, làm người ta tức đến mức muốn đánh chết hắn ta. Nhưng không thể phủ nhận hắn ta rất có năng lực, chỉ cần phó thác chuyện gì cho hắn ta là hắn ta có thể làm đâu ra đấy. Ma Đế Lâm Uyên và Vệ Quan Nhai có thể nói là giao tình cũ mấy vạn năm, lần này Ma Đế đưa hắn ta tới nơi này, chỉ sợ đã xảy ra chuyện bọn họ không muốn nhìn thấy rồi.
Vệ Quan Nhai khụ một tiếng, thu hồi dáng vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói: “Lần này Tư Lăng bị tập kích liên lụy tới không ít thế lực. Ba mươi sáu thế lực khắp tứ hải thì có bảy trên mười thế lực đứng đầu ra tay, trong đó có Phiêu Miểu Tiên Sơn, Hải Vương Trang, Xích Hải Đế Cung…”
Nghe Vệ Quan Nhai kể ra, đám người càng nghe càng cau chặt mày, rõ ràng hoàn toàn vượt quá dự đoán của bọn họ.
Mỗi thế lực này tính riêng ra đã đủ khiến người ta kinh hãi, huống chi nhiều như vậy gộp lại đồng loạt ra tay. Nếu nói là âm mưu nhằm vào Ma tộc thì không có lý. Phải biết đa số thế lực đã nêu đều thích làm theo ý mình, rất hiếm khi kết minh, trong đó còn có mấy thế lực tử địch không chết không ngừng.
Nhưng lúc này bọn họ lại liên hợp đối phó một nữ tử có thai là Tư Lăng, thật khiến người không hiểu ra sao.
Vệ Quan Nhai một hơi kể ra các thế lực liên quan, sau đó nói tiếp: “Mục đích của bọn họ chỉ có một, giết chết đứa nhỏ trong bụng Tư Lăng.”
“Vì sao?” Tư Lăng kích động lên tiếng, theo bản năng che chở bụng mình, hoàn toàn là một con gà mái bảo vệ gà con. Ai dám ra tay với con nàng, nàng nhất định sẽ không khách sáo.
“Bởi vì hắn xuất thế sẽ mang đến đại nạn cho Tiên Linh giới.”
Vẫn là Tư Hàn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng, tránh cho nàng kích động quá, làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng thì không hay.
Vệ Quan Nhai không để ý nàng chửi tục, giận dữ nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, đây chính là sự thật. Bởi vì đứa nhỏ trong bụng ngươi cũng giống ngươi khi trước, là nghịch thiên mà sinh, vốn không nên tồn tại.”
“Câm miệng!”
Trọng Thiên và Hôi Lân trợn mắt trừng hắn ta, rút vũ khí chỉ thẳng vào hắn.
Lâm Uyên ngăn hai yêu lại, vẻ mặt cũng không tốt chút nào, lửa ma giữa trán lay động ngày càng mãnh liệt, lại nói với Vệ Quan Nhai: “Tiếp tục!”
Vệ Quan Nhai liếc hắn một cái, thấy hắn còn có thể trấn định thì không nhịn được mà âm thầm cảm khái. Ma Đế trước mặt mới là người điên thật sự. Nếu không phải năm đó hắn làm ra chuyện như vậy thì đã không tạo ra một đứa nhỏ nghịch thiên mà sinh. Hiện giờ hậu duệ duy nhất của hắn lại chuẩn bị sinh một đứa bé nghịch thiên mà sinh khác, không hổ là phụ thân với nữ nhị một cặp nhỉ?
Chỉ có thể nói, Ma tộc không hổ là nhóm người được thế nhân tam giới xưng là bệnh tâm thần, phong cách làm việc của bọn họ trước nay đều vô cùng điên cuồng.
“Được rồi, ta cũng vất vả lắm mới tìm hiểu được tin tức. Nghe nói bọn họ nhận được thần dụ từ Thần Linh giới truyền xuống.”
“Thần Linh giới?” Tất cả mọi người giật mình nhìn hắn ta.
Vệ Quan Nhai lại bắt đầu phe phẩy chiếc quạt bạch ngọc: “Thần tiên thần tiên, có thần mới có tiên, chúng ta bây giờ chẳng qua là một đám người tu thành tiên mà thôi. Trên tiên còn có thần, rất ít người biết đến, nhưng không có nghĩa là thần không tồn tại. Tu luyện đến Tiên Tôn không có nghĩa có thể đồng thọ cùng thiên, trên Tiên Tôn còn có Chân Thần.”
Cả người cả yêu đã tu luyện thành Chân Tiên đưa mắt nhìn lẫn nhau, không ngờ sẽ nghe được bí mật như vậy.
Bọn họ tu luyện một đường từ hạ giới tới thượng giới, lại phi thăng đến Tiên Linh giới, cho rằng đã tới cuối rồi, giờ lại có người nói với bọn họ trên Tiên Linh giới còn có một cái Thần Linh giới, nghe có hợp lý nổi không?
Trọng Thiên cười nhạo: “Vậy đứa nhỏ của Tư Lăng liên quan gì tới thần của Thần Linh giới chứ? Bây giờ Tư Lăng còn chẳng phải Tiên Đế nữa là, muốn phi thăng đến Thần Linh giới còn không biết cần dùng bao nhiêu năm đấy, đứa nhỏ của tỷ ấy cũng không làm gì các thần chứ?”
Vệ Quan Nhai lại lắc đầu: “Nếu không ảnh hưởng thì sao bọn họ có thể ban thần dụ như vậy xuống? Đứa nhỏ này cũng đáng gờm lắm, hắn nghịch thiên mà sinh, vừa xuất thế sẽ mang huỷ diệt tới, bởi hắn là Ma Thần trời sinh.”
Thoáng cái, cả đám người cùng yêu đều ngơ ngác nhìn Vệ Quan Nhai, cứ như thể lần đầu tiên thấy người này vậy.
Sau đó Tư Lăng đột nhiên ôm bụng kêu lên: “Ôi, ta đau bụng, có phải sắp sinh không?”