"Đương nhiên là chịu trách nhiệm với tôi." Hạ Tiêu nghiêng người ra sau, một tay chống giường, dáng vẻ ung dung mà nói, "Vừa nãy còn quấn lấy tôi đòi ôm, sao bây giờ tỉnh dậy lại lạnh nhạt thế này."
Giọng hắn nghiêm túc: "Bạn học à, cậu định trốn tránh trách nhiệm à?"
Lâm Giản Y: "..."
Thấy chàng trai trước mặt thường ngày lạnh lùng mà giờ lại lộ ra chút ngạc nhiên và bối rối, Hạ Tiêu bật cười nhẹ.
Hắn giơ ngón trỏ, gõ nhẹ lên trán Lâm Giản Y: "Đùa thôi, tỉnh lại đi."
Biết rằng chỉ là đùa giỡn, Lâm Giản Y vẫn hơi ngượng ngùng vuốt vuốt tóc trên trán mình. Nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm về chuyện vừa rồi, câu hỏi tiếp theo của Hạ Tiêu lại làm cậu sững sờ.
"Cậu có phải là..." Hạ Tiêu cân nhắc từ ngữ, "bị chứng khao khát làn da không?"
Động tác vuốt tóc của Lâm Giản Y dừng lại, ngay lập tức cậu cảm thấy một tia hoảng loạn khi bị phát hiện. Một lát sau cậu mới bình tĩnh lại, giọng điệu lạnh nhạt:
"Sao cậu lại đột nhiên hỏi..."
"Có hay không?" Hạ Tiêu ngắt lời.
Lâm Giản Y: "... Có."
Không khí trở nên im lặng. Thấy Hạ Tiêu nhìn mình từ đầu đến chân, Lâm Giản Y có chút khó chịu, liếm nhẹ môi.
Chắc Hạ Tiêu sẽ nghĩ mình hơi biến thái...
Khi ý nghĩ này chưa kịp định hình hoàn toàn thì giọng nói của Hạ Tiêu lại vang lên.
Hắn nhẹ nhàng gõ tay hai lần lên thành giường như đang suy nghĩ rồi tự nhiên hỏi: "Chỉ với mình tôi thôi sao?"
Ngón tay Lâm Giản Y chậm rãi siết chặt tấm ga trải giường, đầu cúi xuống, hơi nghiêng sang một bên, môi mím lại không nói lời nào.
Thấy cậu bạn có vẻ trốn tránh, Hạ Tiêu đã ngầm hiểu. Hắn khẽ nhếch khóe miệng cười không thành tiếng.
Mặc dù chuyện này hơi khó giải thích theo khoa học, nhưng không thể phủ nhận rằng tâm trạng của hắn hiện tại rất vui.
"Được rồi, sau này nếu..." Thấy Lâm Giản Y căng thẳng, Hạ Tiêu để lại chút thể diện cho cậu, mỉm cười không nói rõ.
"Cứ tìm tôi là được."
Đột nhiên nhận được câu trả lời ngoài mong đợi, Lâm Giản Y ngẩng đầu lên.
"Tìm cậu..."
Cậu hơi hé miệng, đầu óc đột nhiên như bị nghẽn mạch: "Là có ý gì?"
"Thích giúp đỡ mọi người thôi mà." Hạ Tiêu không nói thêm về chuyện này, như thể vừa nhớ ra điều gì hắn lười biếng "a" lên một tiếng.
"Nói mới nhớ," hắn nói, "tay tôi vốn dĩ đã đau, vừa nãy còn bị cậu giữ chặt không buông, giờ đau nhức hơn."
Lâm Giản Y không hiểu hắn đang nói gì, nghĩ một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "... Xin lỗi?"
Hạ Tiêu nhướng mày, ừ một tiếng rồi tự nhiên đưa tay ra trước mặt Lâm Giản Y.
"Tay tôi giúp cậu nhiều thế, giờ xoa bóp một chút cũng không quá đáng chứ?"
Hắn đưa tay ra, bàn tay thon dài, da trắng, trên mu bàn tay có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nổi bật trên làn da, rất tinh tế.
Môi Lâm Giản Y mím nhẹ.
Cậu có hàng mi rất dài, như một chiếc bàn chải nhỏ, khi rũ xuống tạo thành bóng trên mí mắt. Hạ Tiêu nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của cậu vài giây rồi định rút tay lại: "Chọc cậu chơi thôi ——"
Lâm Giản Y giữ lấy tay hắn.
Tay của cậu mềm mại, nhỏ nhắn, không khác nhiều so với tay con gái, da trắng đến mức có thể thấy rõ mạch máu màu xanh nhạt bên dưới.
Những lời Hạ Tiêu định nói nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn thấy Lâm Giản Y ngoan ngoãn tiến lại gần mình vài phần, cúi đầu cầm lấy tay hắn.
Lòng bàn tay của Lâm Giản Y vừa từ trong chăn ra vẫn còn ấm áp.
"Tôi chưa từng xoa bóp tay cho ai." Lâm Giản Y tạm dừng một chút rồi tiếp tục "sẽ không kiểm soát được lực, nếu mạnh quá hay nhẹ quá thì cứ nói với tôi."
"Hôm nay... Cảm ơn cậu."
Mặc dù Hạ Tiêu đã gợi ý rằng nếu cơn bệnh tái phát có thể tìm đến hắn nhưng với tính cách của Lâm Giản Y thì dù có khó chịu đến chết cũng sẽ không tìm đến hắn.
Vì vậy một tuần sau, Lâm Giản Y vẫn chưa tìm Hạ Tiêu, thậm chí đôi khi tình cờ gặp hắn ở hành lang, cậu cũng cố ý tránh xa.
Sáng sớm cuối tuần, vừa tỉnh dậy thì Lâm Giản Y đã nghe thấy hệ thống vội vàng nhắc nhở cậu.
Sáng nay nữ chính đã vào bệnh viện.
Nghe nói là sáng sớm ra khỏi nhà, vô tình đụng phải xe đạp của nam chính, chân bị trầy một vết khá sâu và giờ cả hai đang ở trong bệnh viện.
Là nam phụ si tình, Lâm Giản Y đương nhiên phải nhanh chóng đến thăm hỏi.
Lâm Giản Y đẩy cửa phòng bệnh, thấy Hạ Tiêu đang đứng trước giường của Tô Niệm Niệm, gương mặt bình thản: "Tiền thuốc men đã thanh toán xong, nếu còn cần gì thì cứ liên hệ tôi ——"
Câu tiếp theo dừng lại khi thấy Lâm Giản Y.
Hạ Tiêu nheo mắt, ánh nhìn rơi vào túi đồ ăn sáng trong tay cậu.
Tô Niệm Niệm cũng nhìn thấy cậu, lời nói dừng lại rồi mỉm cười: "Anh Thanh Luật, sao anh lại đến đây."
Lâm Giản Y đóng cửa phòng bệnh lại, giọng nói hiếm thấy sự ôn hòa: "Nghe nói em vào viện, anh đến thăm."
"À... Em không sao" Tô Niệm Niệm cười tươi "Chỉ là cúi đầu đi đường, không thấy xe đạp của anh Hạ nên đụng phải thôi, lỗi tại em."
Anh Hạ?
Động tác của Lâm Giản Y hơi dừng lại, không ngờ quan hệ giữa nam nữ chính đã tốt đến mức này rồi.
Hơn nữa...
Cậu thấy trên bàn cạnh giường Tô Niệm Niệm có một bát cháo trứng vịt bắc thảo đang ăn dở. Hiện tại Tô Niệm Niệm vẫn nằm trên giường không thể động đậy vì vậy bữa sáng này chắc chắn là do Hạ Tiêu mang đến cho cô.
Lâm Giản Y nhìn chằm chằm vào bát cháo trong ba giây.
Lâm Giản Y đột nhiên nói với hệ thống trong lòng: "Hệ thống này, để tôi chỉ cậu một cách để tăng nhanh độ hoàn thành nhân vật."
Hệ thống: "Gì cơ?"
Ngay sau đó hệ thống thấy Lâm Giản Y dường như bị cảnh tượng này làm cho choáng váng, tay cầm túi đồ ăn sáng nắm thật chặt.
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở vang lên ——
"Chi tiết tăng, độ hoàn thành vai diễn tăng 5%."
Hệ thống trước đó vẫn đang mải mê xem phim truyền hình máu chó nên không chú ý đến những chi tiết này, thấy vậy thì ngạc nhiên: "Hóa ra còn có chi tiết này nữa."
Lâm Giản Y chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừ".
Ở thế giới trước, dù Lâm Giản Y có phần lơ là nhưng vì muốn nhanh chóng tăng độ hoàn thành, cậu vẫn học được không ít cách.
Tăng chi tiết là một trong số đó. Khi diễn càng chi tiết, càng nhiều hành động phù hợp với thiết lập nhân vật thì độ hoàn thành sẽ tăng nhanh hơn.
Bên kia, Tô Niệm Niệm vừa lòng nhìn biểu cảm của cậu rồi lên tiếng: "Anh Thanh Luật có lẽ chưa biết anh Hạ, anh ấy cùng lớp với em ——"
Hạ Tiêu đột nhiên ngắt lời cô: "Biết chứ."
"......"
Hạ Tiêu tiến đến gần Lâm Giản Y, cúi mắt xuống, giọng nói cố ý chậm rãi: "Lâu rồi không gặp."
"...... Phải, hai người các anh, một người đứng đầu khối, một người đứng thứ hai, chắc chắn đã quen nhau từ lâu." Tô Niệm Niệm dừng lại một chút sau đó cười chữa ngượng.
Hạ Tiêu không để ý đến cô, mà lại nhìn vào hộp hoành thánh trong tay Lâm Giản Y: "Mang cho cô ấy à?"
Lâm Giản Y dường như vẫn còn chìm trong cảm giác cay đắng vừa rồi, có chút lơ đãng gật đầu.
"Cô ấy ăn rồi." Hạ Tiêu nhìn biểu cảm của cậu rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Niệm Niệm, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt chợt trở nên u ám.
Hắn đột nhiên mở miệng, giọng điệu lười biếng: "Nhưng tôi thì chưa ăn, hay là cho tôi nhé?"
Lâm Giản Y sửng sốt, theo phản xạ kéo hộp hoành thánh ra sau.
"Sao vậy, không cho ăn à?" Hạ Tiêu thấy động tác của cậu mà bật cười, khóe môi vẫn cong lên nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, "Keo kiệt vậy?"
Lâm Giản Y theo bản năng đáp: "Không phải."
Hạ Tiêu tiếp tục nhìn cậu.
"...... Cho cậu ăn." Cậu dừng lại một chút, rồi nói thêm.
Dù sao vài ngày trước Hạ Tiêu vừa mới giúp mình, chuyện này cũng không phải là gì to tát, nếu cự tuyệt thì có vẻ không hợp tình hợp lý lắm.
Hạ Tiêu có vẻ vừa lòng với ánh mắt của cậu.
"Cậu đã ăn chưa?" Hắn nhận lấy hộp hoành thánh, lòng bàn tay thô ráp như vô tình chạm vào ngón tay của Lâm Giản Y.
Cảm giác tê dại lập tức lan tỏa khắp làn da.
Lâm Giản Y lập tức cúi đầu, mọi chuyện liên quan đến nữ chính như bị đẩy ra khỏi tâm trí cậu.
Cậu phải dùng hết sức kiềm chế để không bắt lấy tay của Hạ Tiêu.
Một tuần đã trôi qua, cảm giác ngứa ngáy vốn dĩ đã được kiềm chế dần dần trở lại, vừa nãy Hạ Tiêu vô tình chạm vào như mồi lửa làm cảm giác đó càng bùng lên.
"Chưa." Lâm Giản Y thẳng lưng một cách cứng nhắc.
Hạ Tiêu đáp: "Ăn cùng nhé? Tôi thấy cậu mua nhiều lắm mà."
Lâm Giản Y liếc nhìn Tô Niệm Niệm đang nằm trên giường bệnh, cảm thấy tình huống hiện tại thật kỳ quái.
Hiển nhiên, Tô Niệm Niệm cũng cảm thấy vậy nhưng cô vẫn cố nén sự kỳ quái trong lòng, cười dịu dàng: "Anh Thanh Luật ăn sáng đi, đừng lo lắng cho em quá, em không sao đâu."
Hạ Tiêu liếc mắt một cái, không nói gì.
Hắn đặt hộp hoành thánh lên bàn: "Lại đây."
Lâm Giản Y không suy nghĩ kịp, thế nào mà lại biến thành mình ăn sáng cùng Hạ Tiêu, vừa ngồi xuống cậu đã cảm nhận được nhiệt độ từ đùi của nam sinh dán sát vào mình.
Hai người ngồi rất gần, nhưng lại không thực sự chạm vào nhau. Lâm Giản Y nuốt khan, cuộn tay lên, cố nén sự run rẩy nhỏ bé trong cơ thể.
"Cậu mua hoành thánh ở đâu thế, hương vị cũng không tệ lắm." Giọng Hạ Tiêu vang lên.
Lâm Giản Y không còn tâm trí để chú ý đến những gì hắn đang nói, hơi thở gần gũi của Hạ Tiêu như khiêu khích từng dây thần kinh của cậu.
Cậu cắn chặt môi, cuối cùng dưới bàn, cậu nhẹ nhàng kéo vạt áo thun của Hạ Tiêu.
"Hạ Tiêu......" Cậu nói nhỏ.
Hạ Tiêu vẫn chậm rãi ăn như thể không nhận ra ý tứ của cậu.
Lâm Giản Y hạ giọng thêm một chút, âm rung nhẹ nhàng thoát ra: "Hạ Tiêu......"
"Ừm?" Cuối cùng Hạ Tiêu cũng đáp lại.
Bàn tay Lâm Giản Y nắm chặt lấy áo thun của hắn, giọng nói vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Có thể..."
"Ồ đúng rồi, tôi mải ăn quá," Hạ Tiêu đẩy hộp hoành thánh về phía cậu, "Xin lỗi nhé."
"......"
"Không phải chuyện này..." Lâm Giản Y nghi ngờ là hắn cố ý, nghiến răng nói.
Nhưng ngay sau đó, tay cậu đã bị một bàn tay khác nắm lấy dưới bàn, bàn tay rộng lớn của nam sinh khẽ khàng ôm lấy ngón tay của cậu, rồi nhẹ nhàng bóp vài cái.
Bên kia, Tô Niệm Niệm đang dựa vào giường bệnh nhìn hai người.
Bầu không khí giữa hai người họ quá phù hợp khiến cô nhiều lần muốn nói gì đó nhưng không chen vào được.
Cô nhìn vẻ mặt tự nhiên của Hạ Tiêu rồi nhìn Lâm Giản Y, người dường như muốn vùi đầu vào hộp hoành thánh, nhíu mày, trong lòng cảm giác kỳ quái càng lúc càng lớn.