Hạ Tử Minh kiên quyết đẩy Tô Duyệt Hòa ra, giúp nhân viên y tế đưa Lục Văn Thịnh lên cáng cứu thương. Tô Duyệt Hòa bị hắn đẩy mạnh ra, ngỡ ngàng mà luống cuống nhìn hắn.
Hạ Tử Minh lại chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần, đi nhanh về phía trước theo cáng cứu thương của nhân viên y tế.
“Phương Minh…” Lúc Hạ Tử Minh đi lướt qua bên cạnh người Lâm Chi Hành, Lâm Chi Hành đột nhiên bắt lại cổ tay của hắn.
Không biết tại sao Lâm Chi Hành bỗng cảm thấy nếu mình không giữ hắn lại, rất nhanh thôi sẽ mất đi người này, hắn rất mù mịt phản ứng theo bản năng muốn giữ lại, nhưng lại chẳng biết mình nên nói thế nào.
Hạ Tử Minh lạnh lùng kéo cái tay đang nắm lấy cánh tay mình xuống dưới, trong mắt lạnh lùng đến nỗi gần như có thể làm đông chết người.
“Ting! Đối tượng có thể công lược Lâm Chi Hành +5 điểm hảo cảm, hiện nay độ hảo cảm là 85.”
“Ting! Đối tượng có thể công lược Lục Văn Thịnh +20 điểm hảo cảm, hiện nay độ hảo cảm là 100.”
“Ting! Đối tượng có thể công lược Tô Duyệt Hòa +30 điểm hảo cảm, hiện nay độ hảo cảm là 60.”
Tiếng thông báo tăng độ hảo cảm của ba mục tiêu trong nhiệm vụ vang lên gần như là đồng thời ở trong đầu Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh một đường đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, sau khi xử lý qua loa vết thương của mình xong, không đợi đến khi Lâm Chi Hành và Tô Duyệt Hòa tới tìm hắn, hắn đã tự mình rời đi trước.
Hắn vừa rời khỏi bệnh viện, liền dùng chính điện thoại của mình gửi một tin nhắn tới một số điện thoại nặc danh với nội dung: “Chuyện lần trước anh nói, tôi đã suy nghĩ rồi, quyết định đồng ý, chúng ta hợp tác đi.”
“Được, gặp mặt bàn tiếp.” Số điện thoại nặc danh rất nhanh đã gửi tin đáp lại.
Hạ Tử Minh biết người ẩn giấu đằng sau số điện thoại nặc danh này chính là nhân vật phản diện chính trong cốt truyện, em trai khác mẹ của Tô Duyệt Hòa – Tô Hằng.
Tô Hằng từ sau lần đó chưa từng dừng việc liên lạc với Hạ Tử Minh, vẫn luôn cố gắng chia rẽ mối quan hệ giữa Hạ Tử Minh với Lâm Chi Hành và Tô Duyệt Hòa, Hạ Tử Minh lúc trước vẫn tỏ vẻ đang do dự để kéo dài.
Mà bây giờ, Hạ Tử Minh lại cảm thấy đây là lúc có thể gặp Tô Hằng rồi.
Sau khi xác định được Tô Duyệt Hòa không phải người hắn muốn tìm, Hạ Tử Minh cảm thấy mình có thể càng không cần phải kiêng nể gì khi hại Lâm Chi Hành và Tô Duyệt Hòa nữa.
Lục Văn Thịnh sau khi tỉnh lại trên giường bệnh, thư ký của hắn lập tức tiến tới với vẻ lo lắng: “Tổng giám đốc Lục, anh cuối cùng cũng tỉnh, em lo chết thôi, bác sĩ nói não anh bị chấn động nhẹ. Thực đúng là xui xẻo mà, đang yên lành tự nhiên lại gặp chuyện như vậy.”
Thư ký vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài gọi bác sĩ.
“Đừng đi!” Lục Văn Thịnh phục hồi tinh thần lại từ trong trạng thái mơ hồ ngắn ngủi, lập tức bắt lại cánh tay của thư ký, nóng nảy hỏi: “Lúc tôi ở trong công trường bị sụp, trong bóng tối có nghe thấy một giọng nói, trong bóng tối hắn vẫn luôn ở bên tôi, trấn an tôi, người đó là ai?”
Giọng nói kia như thể xuyên thấu linh hồn hắn, nói cho hắn biết, người đó chính là bến bờ mà linh hồn phiêu dạt đã lâu của hắn đang đợi.
Là chốn trở về của hắn…
“Người bị nhốt ở trong công trường bị sụp với anh là Tô Duyệt Hòa của Thiên Hành, là Tiểu Tô à?” Ký thư kỳ lạ nhìn hắn, tuy không biết hắn hỏi làm gì, nhưng vẫn đưa ra một suy đoán như thế.
Lục Văn Thịnh vừa nghe đến tên này liền lập tức bác bỏ: “Không, không, không phải cậu ta…”
Hắn nhớ rõ những câu đối thoại với Tô Duyệt Hòa trước khi hắn mất đi ý thức, giọng nói khắc sâu linh hồn hắn không phải là giọng nói đó…
“Vậy, là phó giám đốc Phương? Hai người cùng được tìm thấy, anh ấy còn cùng đưa anh lên cáng cứu thương, tới bệnh viện.” Thư ký gãi đầu, lúc này mới nhớ tới còn có một Phương Minh nữa.
Lục Văn Thịnh thầm giật mình: “Phó tổng Phương? Phương Minh…”
“Đúng, chính là Phương Minh.” Lục Văn Thịnh bỗng nhớ tới cái tên này, trong đầu lập tức hiện lên cảm giác lúc mình được ôm trong lồng ngực đó và giọng nói dịu dàng không ngừng an ủi mình nói mình đừng sợ.
Chính lúc này, hắn cuối cùng đã xác nhận được người kia chính là Phương Minh.
Thư ký vẫn còn đang làu bàu: “Nhắc đến mới nhớ, chúng ta nên cảm ơn phó tổng Phương cho tốt. Nghe nói, sau khi anh ấy biết các anh bị nhốt, không đợi cứu viện đến đã lập tức đi tìm các anh, trời nổi bão to như vậy, lại nguy hiểm như vậy, nên mới bị nhốt lại cùng các anh… Nếu không nhờ phó tổng Phương, chúng tôi cũng không thể biết được các anh bị nhốt ở đâu.”
“Không sai, là phải cảm ơn em ấy thật tốt.” Lục Văn Thịnh khẽ đáp ứng.
Trong đầu hiện lên toàn là bóng dáng của Phương Minh.
“Tổng giám đốc Lục rất sợ tối, sợ sấm sét à? Anh ta có phải có chứng sợ giam cầm nhẹ không?” Vào lúc Lục Văn Thịnh nghĩ đến Hạ tử Minh, Hạ Tử Minh cũng đang hỏi thăm về Lục Văn Thịnh với một số người quen trong vòng quan hệ.
Cái người quen với Phương Minh và Lục Văn thịnh nghe xong câu hỏi của Hạ Tử Minh liền ngây người, lập tức đáp: “Văn Thịnh ấy à, à, đúng đúng…”
“Khi cậu ta còn bé hình như từng bị bắt cóc, bọn bắt cóc lúc đó nhốt một mình cậu ta trong một phòng tối nhỏ, lúc đó là mùa mưa lại có cả sấm sét, một đứa bé như cậu ta sau khi được cứu ra ngoài phải mất rất lâu mới trở lại bình thường được, nhưng từ đó về sau lại rất sợ tối, sợ sấm sét, làm thế nào cũng không khắc phục được, cho tới bây giờ vẫn như vậy.” Người kia như đang hồi tưởng lại nói.
Hạ Tử Minh liền đáp lời: “À, hóa ra là như vậy.”
Hắn càng thêm khẳng định Lục Văn Thịnh chính là người mà hắn muốn tìm.
“Sao, phó tổng Phương, cậu đang yên đang lành tự nhiên hỏi cái này làm gì?” Người kia thấy hơi lạ.
Hạ Tử Minh cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là nhìn anh ta sợ tối, sợ sấm sét đến vậy nên thấy hơi lạ thôi.”
“À à.”
Ngay lúc Hạ Tử Minh đang định hàn huyên với người này thêm vài câu, điện thoại của hắn lại đột nhiên vang lên, không phải người nào khác, chính là người hắn vừa nhắc đến – Lục Văn Thịnh.
“Alo, Phương Minh, tôi là Lục Văn Thịnh.” Giọng nói tràn đầy sức hút vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Hạ Tử Minh khẽ cong khóe môi, giọng vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Tôi biết, tổng giám đốc Lục, xin hỏi anh có chuyện gì không?”
“Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm vì chuyện ngày hôm đó, để cảm ơn anh. Xin hỏi phó tổng Phương có thời gian không?” Lục Văn Thịnh hỏi hắn.
Hạ Tử Minh nhẹ nhàng nở nụ cười: “…Đương nhiên.”
Hắn sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, hiện tại đã đến lúc hắn nên yêu đương cho tử tế.
———–
Trong kịch bản tiếp theo, Hạ tử Minh không làm thêm hành động nào khác, mà chọn thuận theo nội dung kịch bản của thế giới gốc, bắt đầu tăng cường mối quan hệ hợp tác với Tô Hằng bước lên con đường hãm hại Tô Duyệt Hòa, ngầm bán đứng thông tin cơ mật của tập đoàn Lâm Thị, hại Lâm Thị đấu thầu thất bại liên tục, cố phiếu, danh tiếng tụt xuống nghiêm trọng.
Tô Duyệt Hòa vốn là vì đã có cách nhìn khác đối với Phương Minh nên không muốn tin Phương Minh đang giở trò ở sau lưng, nhưng dư âm mà trí nhớ kiếp trước đem lại cùng với sự tái diễn của các sự kiện ở kiếp trước đã khiến cho hắn phải nhận định là Phương Minh lại hợp tác với Tô Hằng một lần nữa.
Chính vào lúc cốt truyện phát triển đến một nửa, vẫn kịp xoay chuyển tình thế, hắn đã bằng vào trí nhớ của kiếp trước tìm ra được một loạt chứng cứ, bắt đầu truy tra xem ai đang giở trò sau lưng.
Cuối cùng bọn họ quả nhiên tra ra được đến Phương Minh.
Lúc Tô Duyệt Hòa và Lâm Chi Hành tìm được Hạ Tử Minh, hắn mới vừa lên giường với Lục Văn Thịnh, vừa choàng thêm áo choàng tắm, Lâm Chi Hành đã phá cửa xông vào, lại một nữa diễn ra cảnh bắt gian tại trận trong trí nhớ Tô Duyệt Hòa.
Chỉ có điều, người thuê phòng cùng phương Minh đã thay đổi.
Mà tâm tình của mỗi người cũng đã thay đổi.
Lâm Chỉ Hành thở hổn hển phá cửa xông vào, chỉ liếc mắt liền thấy được Hạ Tử Minh quần áo xộc xệch, trên người lộ ra những dấu hôn rải rác và Lục Văn Thịnh còn đang nằm trên giường, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét.
Hạ Tử Minh không hề sợ hãi đứng tại chỗ, như thế sớm đã đoán được, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng, không hề có chút ngượng ngùng khi bị bạn trai bắt gian tại trận.
Lâm Chi Hành nhìn thái độ chẳng hề quan tâm của hắn, toàn bộ khuôn mặt trở nên nhăn nhó, cả người đều bao phủ sự giận dữ. Hắn không thể tin được vào hai mắt mình, mãi đến khi hoàn toàn mất đi Phương Minh, tận mắt nhìn thấy Phương Minh lên giường với người khác, hắn mới đột nhiên ý thức được hóa ra mình cũng đã yêu Phương Minh.
Nhưng thái độ không kiêng dè của Phương Minh lại đang nói cho hắn biết, em đã không yêu hắn nữa rồi.
Lâm Chi Hành giận không kiềm chế nổi, lại bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh một lát, cứ không nỡ động vào hắn. Giống như ở trong trí nhớ Tô Duyệt Hòa, đôi mắt đỏ ngầu quơ nắm tay hung hăng định đấm một cú lên người gian phu.
“Dừng tay!” Nhưng một cú đấm kia chưa kịp đập xuống, đã bị Hạ Tử Minh cản lại trước.
Hạ Tử Minh lạnh lùng nhìn hắn.
Lâm Chi Hành chợt cảm thấy lòng như đao cắt, lấy tất cả tư liệu về việc Hạ Tử Minh hãm hại Tô Duyệt Hòa, bán đi cơ mật công ty từ trong túi đựng hồ sơ ra, run rẩy đập lên người Hạ Tử Minh: “Tại sao—- tại sao em lại có thể làm như vậy?”
Hắn cũng không tin Phương Minh sẽ làm ra những chuyện như vậy, dù tận mắt nhìn thấy chứng cứ, cũng không muốn tin, chỉ một lòng muốn tìm gặp Phương Minh rồi nói sau.
Trong mắt hắn, Phương Minh vẫn là cái người yên lặng bảo vệ đứng phía sau hắn, yêu hắn, chịu đựng hết mọi thứ giúp hắn.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thành cũng tình yêu của Phương Minh đối với hắn…
Thế nhưng, hiện tại lúc hắn cầm chứng đến đối chất với Phương Minh, muốn Phương Minh nói cho hắn biết, tất cả mọi thứ đều là hiểu lầm, lại không nghĩ sẽ bắt gặp một cảnh tượng như vậy…
“Phương Minh, tôi vẫn không tin là cậu, tôi và Chi Hành đều tin tưởng cậu… Thế nhưng, cậu vì sao?” Tô Duyệt Hòa nhìn Phương Minh với một tâm tình cực kỳ phức tạp, vô cùng đau đớn.
Không nghĩ ra rốt cuộc là bởi vì cớ gì đã khiến Phương Minh làm ra chuyện như vậy.
Kiếp trước hắn còn có thể tẩy não chính mình, là bản tính Phương Minh hiểm ác, không phải là người tốt. Nhưng bây giờ, hắn cần một lý do…
“Làm thế nào? Tôi làm cái gì?” Hạ Tử Minh bị đống tư liệu Lâm Chi Hành đập phải, nhìn cũng không nhìn tư liệu, chỉ vô cùng lạnh lùng châm chọc cười, hỏi: “Là liên thủ với Tô Hằng hãm hại crush của anh, hay là bán đi cơ mật của công ty Lâm Thị các người? Hả?”
“Em—–” Lâm Chi Hành không nghĩ đến hắn thế mà lại thừa nhận, lúc này giận không kiềm nổi.
Hạ Tử Minh cũng lập tức nở nụ cười: “Đúng, là tôi, tôi muốn Tô Duyệt Hòa chết, muốn anh thanh bại danh liệt, hai bàn tay trắng, thì sao? Anh có thể làm gì tôi?”
“Anh tự nhận đối xử với em không tệ, công ty cũng giao cho em kinh doanh, ba mẹ anh đối tốt với em như vậy, sao em có thể làm như vậy? Phương Minh, sao em có thể?” Hai mắt Lâm Chi Hành đỏ quạch, gần như có thể nhỏ ra máu được, giận không thể kiềm chế.
Hạ Tử Minh cười khẩy, cực kỳ coi thường sự chất vấn của hắn: “Sao tôi không thể làm như vậy? Anh tự nhận đối xử với tôi không tệ, lời như vậy sao anh có thể nói ra được?”
“Lâm Chi Hành, anh có tư cách gì chất vấn tôi?” Hắn hỏi lại.
Có vài người, chính là như vậy, vĩnh viễn sẽ không ghi nhớ kỹ bản thân đã gây thương tổn cho người khác.
Ngay cả bản thân Lâm Chi Hành cũng đã quên mất: “Phương Minh, chúng ta ở bên nhau 6 năm, anh thừa nhận có những lúc không đủ quan tâm em, bởi vì Duyệt Hòa là bạn anh nên có quan tâm cậu ấy hơn em chút, nhưng 6 năm này anh chưa từng ngoại tình, chúng ta mặc dù không kết hôn, nhưng anh giao hết tiền cùng với công ty cho em quản ly, cũng không có tâm nghi ngờ đối với em, vì em, anh suýt đoạn tuyệt với gia đình… Anh coi em là người sẽ ở bên cả đời, Phương Minh, em tự hỏi lòng mình xem, bọn anh suốt 6 năm này đã có lỗi gì với em chưa!”
Luôn mồm chất vấn, chỉ trích Phương Minh bán đứng hắn.
“Ha ha, anh có lỗi gì với tôi?” Hạ Tử Minh cười giễu cợt: “Lâm Chi Hành, chỉ sợ là ngay cả chính anh cũng đã quên mất anh đã làm gì với tôi rồi đúng chứ?”
Lâm Chi Hành nghẹn lời, lựa chọn mất trí: “Anh… đã làm gì với em?”
“Anh lấy thận của tôi, ghép cho Tô Duyệt Hòa!” Hạ Tử Minh tiến lên một bước, thay nguyên chủ hung hăng cho Lâm Chi Hành một bạt tai.