Đi hết nội dung kịch bản, dựa theo thói quen Cố Trường Minh trước kia đối đãi với những đệ tử môn hạ khác khi phạm sai, bắt Nhiếp Nghiêu đi lấy một quyển <Công pháp cơ bản> và môn quy từ chỗ đạo đồng lo việc vặt trong điện của mình về chép phạt.
Hạ Tử Minh liền bắt đầu nỗ lực hoàn thành các nhiệm vụ mà hệ thống phân cho mình mỗi ngày, mỗi ngày một việc tốt, bắt đầu nỗ lực tích lũy điểm, chuẩn bị cho việc thay đổi nội dung kịch bản.
Thế giới này chỉ cần tích lũy đủ điểm thế giới mới có thể thay đổi kịch bản tương lai.
Cho nên, không có điểm thế giới là không thể.
Tính tình Cố Trường Minh lãnh đạm, sẽ không chủ động quan tâm sư đệ bên dưới. Bởi vậy, sau lần từ biệt này, Cố Trường Minh hơn nửa năm tiếp theo không gặp lại Nhiếp Nghiêu nữa.
Độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu đối với hắn bị quy vào giai đoạn người quen, nhận định hắn là một người không dễ chung đụng nên chỉ có 25 điểm, không thay đổi.
Mà thân phận người đeo mặt nạ của Hạ tử Minh trong khoảng thời gian này, âm thầm đâm chọt nhằm gia tăng độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu. Tuy rằng, không nói nhiều, nhưng lòng trắc ẩn của hắn lại rất mạnh, không phải thấy trởi lạnh liền chủ động làm quần áo chống lạnh cho Nhiếp Nghiêu thì chính là thỉnh thoảng tặng linh dược cho Nhiếp Nghiêu, thậm chí là làm cơm…
Thậm chí có đôi khi từ trên trời xuất hiện thay Nhiếp Nghiêu ngăn cản, đánh đuổi những đồng môn khi dễ hắn.
Chân chính làm được hiệu quả khiến hình tượng người đeo mặt nạ trở thành thần thủ hộ của Nhiếp Nghiêu.
Hệ thống nhìn Hạ Tử Minh lại đang thức đêm may quần áo cho Nhiếp Nghiêu, toàn bộ hệ thống AI của nó đều trở nên không ổn, cảm thấy nổi hết cả da gà: “Thật không thể nhìn ra được, cậu ấy vậy lại là người hiền huệ như vậy… Còn biết may áo làm cơm.”
“Đó là đương nhiên, không có kỹ năng tay trái, tôi làm sao có thể làm cái công việc này, khiến nhiều đối tượng công lược thích tôi như vậy chứ?” Hạ Tử Minh chẳng hề nhìn ra sự châm chọc của hệ thống, liền hăng hái dào dạt khâu từng đường kim mũi chỉ lên bộ quần áo.
Hệ thống quyết định nói thẳng: “Thế nhưng, cậu làm quần áo xấu như vậy, làm cơm khó ăn như vậy thực sự tốt hay sao?”
“Kí chủ à, sao cậu không trực tiếp đi mua mang đến cho Nhiếp Nghiêu chứ? Cái dạng này của cậu… Tôi thực sự rất lo lắng độ hảo cảm khó khăn lắm mới tăng lên 30 điểm của Nhiếp Nghiêu đối với cậu sẽ bị tụt thẳng xuống.” Tuy rằng nó chỉ là một hệ thống, nhưng nếu có người mỗi ngày chuẩn bị quần áo xấu như vậy, làm cơm khó ăn như vậy cho nó, nó thật sự sẽ mắng cho đấy.
Nó thậm chí không thể nghĩ ra dưới tình huống như vậy rồi mà độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu đối với kí chủ ngu xuẩn sao vẫn cứ tăng?
“Cậu không hiểu phải không? Mua quần áo, đồ ăn là việc bình thường cỡ nào, chỉ có tự mình làm mới có thể truyền đạt tâm ý và tình thương yêu của mình. Chỉ có cách này mới có hiệu quả với một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương như Nhiếp Nghiêu, dáng vẻ của người đeo mặt nạ không giống như là biết nấu cơm ngon, khéo làm quần áo, tặng những thứ đi mua được hắn sẽ không cảm thấy gì đâu… Chỉ khi tôi tự mình làm cho hắn, cho dù có vụng về cỡ nào, tâm trạng hắn cũng sẽ cảm thấy ấm áp, vui vẻ.” Hạ Tử Minh rất hăng hái làm quần áo.
Hệ thống: “Vì vậy, cậu cứ để hắn ngày ngày ăn mấy đồ đen thui mà cậu làm?
“Đồ ăn đen thui cũng tốt hơn là bản thân phải tự nghĩ cách tìm đồ ăn mà chỉ được bữa đói bữa no.” Hạ Tử Minh nói: “Hơn nữa, mấy đồ tôi làm chỉ là vẻ ngoài nhìn không ngon, nhưng vị thì… Ừm, vị cũng rất bình thường.”
Hệ thống: “…”
Tự cậu cũng biết vậy là tốt rồi.
“Hơn nữa, làm nhiều, tôi cũng sẽ tiến bộ không ngừng thôi. Tôi đây là vì Nhiếp Nghiêu mà tiến bộ, sau này hắn thấy được cũng nhất định sẽ càng cảm động.” Hạ Tử Minh tự mình vui vẻ, thấy hệ thống mặc kệ hắn, lại lẩm bẩm: “Haizzz, trước đây mỗi ngày chăm sóc cho Nhiếp Nghiêu, tôi gần như có cảm giác nhìn thấy một người cha già đang nuôi dạy con trai vậy, tôi bây giờ nhìn hắn giống như đang nhìn con trai ruột ấy, rất từ ái.”
Lần đầu tiên đến một thế giới không có liên quan gì đến tình cảm, Hạ Tử Mnh thấy vẫn rất là mới mẻ, chơi rất vui.
Hắn phải hưởng thụ tình thầy trò đơn thuần và tình cha con đơn thuần thật tốt…
Hệ thống khó khăn bình luận: “…Làm con trai cậu, có người cha như cậu vậy, thực sự là một bất hạnh.”
Đứa trẻ Nhiếp Nghiêu này không biết là ăn gì để lớn nữa, Hạ Tử Minh cmn mù quáng vần qua vần lại như vậy, lại còn thực sự dần dần buông lỏng cảnh giác với người đeo mặt nạ, dần đón nhận sự xuất hiện của người mặt nạ trong cuộc sống của mình, thậm chí còn đi ăn mấy đồ kỳ lạ mà Hạ Tử Minh làm ra nữa chứ.
Mà không giống như hồi đầu, ngay cả linh dược Hạ Tử Minh cho hắn cũng nhổ ra.
Điều này làm cho Hạ Tử Minh vô cùng phấn khích, rất có cảm giác cha già bỏ ra rất nhiều cuối cùng cũng khiến cho đứa con trai lạnh lùng trở nên vui vẻ.
Năm tháng ở tiên gia chậm trôi.
Một ngày nọ, sau khi Hạ Tử Minh xử lý xong những việc vặt cần xử lý trong môn, liền bắt đầu nhiệm vụ mỗi ngày một việc thiện mà hệ thống phân cho để kiếm lấy điểm thế giới.
Trong vườn linh thú tại ngọn núi Trường Mi thuộc Phù Diêu chăn nuôi rất nhiều linh thú trân quý, ngày thường là do các đệ tử ngoại môn của Phù Diêu phụ trách xử lý.
“Đại sư huynh —-” Các đệ từ vừa gặp Cố Trường Minh đều vô cùng nhiệt tình chào hỏi hắn.
Hạ Tử Minh sau khi gật đầu đáp lại bọn họ liền đi theo sự hướng dẫn của đệ tử dẫn đầu tại vườn linh thú để tuần tra tình hình gần đây trong vườn linh thú.
Trong vườn linh thú có nhiều động vật nhỏ, hắn tin rằng luôn có thể đụng phải những sinh mệnh nhỏ cần mình cứu trợ.
Trong vườn có vô số Tiên Hạc, dưới sự hướng dẫn của đệ tử dẫn đầu, sau khi Hạ Tử Minh vội vã tra xét đơn giản, thấy không có gì có thể xem, đang định quay về, đến một chỗ lại thấy một nhóm Tiên Hạc nhỏ đang tụ tập ở một chỗ, mỗ cái gì đó.
Nghe thấy tiếng người, đám Tiên Hạc bay tứ tán, nhưng vẫn có mấy con đứng lại tại chỗ mổ thứ gì đó.
“Trời ơi, Hắc Xà từ đâu tới? Sao con Hắc Xà này tiến được vào vườn Linh Hạc, người đâu mau đem con Hắc Xà này ra ngoài giết đi, đừng để nó làm Linh Hạc bị thương!” Hạ Tử Minh còn chưa kịp thấy đám Tiên Hạc mổ cái gì, bên cạnh đã vang đến tiếng kêu sợ hãi của đệ tử trông coi vườn linh thú.
Hạ Tử Minh cúi đầu tập trung nhìn, quả nhiên thấy được một con Hắc Xà đang mềm oặt nằm trên đất bị đám Tiên Hạc mổ.
Hắc Xà tuy không tính là nhỏ, nhưng trên người lại không biết do đâu mà bị thương, thối rữa một mảng lớn, ngay cả khi bị đám Tiên Hạc công kích, nó cũng vô lực phản kích, nhìn qua có chút ghê tởm, nhưng cũng có vẻ đáng thương vô cùng.
Tiếng kêu của đệ tử trông coi vừa dứt, laaoj tức đã có những đệ tử ngoại môn phụ trách chăm nuôi linh thú tiến đến đây, xua tan Tiên Hạc, cầm thiết kiếm nhắm đến 7 tấc của còn Hắc Xà định đâm vào.
Ngay tại chỗ đã muốn dùng một kiếm giải quyết con Hắc Xà không nên xuất hiện trong vườn Tiên Hạc này.
“Chờ chút!” Ngay giây phút Hắc Xà hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì, Hạ Tử Minh lại lên tiếng ngăn cản hắn.
Đây là cơ hội tốt để mỗi ngày một việc thiện.
Đệ tử cầm kiếm định giết Hắc Xà sửng sốt, lập tức nhìn về phía hắn: “Sao vậy? Đại sư huynh.”
“Trời cao có đức hiếu sinh, con Hắc Xà này thực đáng thương, cũng không gây tổn hại gì trong vườn Linh Hạc, cũng đã bị thương như vậy rồi, còn bị Tiên Hạc trong vườn mổ, công kích… Trước hết ngươi đừng giết nó, tha cho nó một con đường sống đi.” Hạ Tử Minh với gương mặt của Cố Trường Minh hơi nhíu mày.
Theo ý của hắn, mặc dù con Hắc Xà này không nên xuất hiện trong vườn Tiên Hạc, nhưng nếu nó không làm tổn hại gì đến vườn Tiên Hạc… Vậy thì, đuổi nó đi là được rồi.
Không cần uông công tạo sát nghiệt.
Đệ tử trông coi nhìn con Hắc Xà trên đất kia, bất ngờ, lại nói: “Thế nhưng, đại sư huynh, con Hắc Xà kia đã bị thương như vậy rồi, dù ta không giết nó, chính nó ra bên ngoài cũng không sống nổi. Còn tự dưng phải chịu rất nhiều thống khổ không đáng, còn không bằn để ta một kiếm kết thúc nó, để nó ít phải chịu khổ hơn chút, kiếp sau đầu thai lại làm một con rắn không bệnh không nạn.”
Nhìn con Hắc Xà với vết thương bị thối rữa đáng ghê tởm, đệ tử trông coi thực không hiểu Cố sư huynh sao lại sinh ra lòng thương hại với con vật kia.
“Cũng đúng.” Hạ Tử Minh nhìn thoáng qua vết thương của con Hắc Xà, trầm ngâm: “Đã cứu thì cứu cho trót, tiễn Phật thì tiễn đến Tây*. Hôm nay ta đã gặp nó, quyết định cứu nó một mạng, ta đây liền cứu cho trót, mang nó đi vậy.”
*Tây Thiên.
Mọi thứ trên đời, sống chết có số hắn cũng không xen vào, cũng không biết.
Nhưng hôm nay, hắn muốn mỗi ngày một việc thiện, Hắc Xà này lại xuất hiện trước mắt hắn, Hạ Tử Minh dù thế nào cũng không thể mắt thấy đệ tử trong môn này giết chết nó, chỉ có thể cứu đến cuối.
Hắn nói: “Về phần có thể sống hay không thì xem tạo hóa của nó sau này.”
“Đại sư huynh, đây là muốn thu Hắc Xà làm linh sủng sao? Trên thân rắn cũng chẳng có linh khí gì, vẻ ngoài lại xấu, vừa nhìn liền biết đó là một con vật không mở linh trí được, đại sư huynh nếu muốn nhận một con rắn làm linh sủng, không bằng đến vườn Linh Mãng của chúng ta xem xem… Thực sự không cần phải chọn con rắn xấu xí vừa nhìn đã thấy mệnh không thọ này đâu.” Đệ tử trông coi lại không hiểu nhìn hắn.
Hạ Tử Minh lại lắc đầu, từ chối hảo ý của hắn.
Hắn đến cả bản thân cũng nuôi không tốt lắm, bây giờ không có thói quen nuôi vật nuôi gì đó, chẳng qua là cảm thấy con rắn này có duyên với hắn, lại thực sự đáng thương nên ‘mỗi ngày một việc thiện’ mà muốn cứu nó thôi.
Nếu có thể cứu, đợi đến khi vết thương của con rắn này lành, hắn sẽ thả rắn về núi rừng.
Hạ Tử Minh ngồi xổm xuống, đưa tay liền bắt lấy Hắc Xà có vết thương bị thối rữa, Hắc Xà thấy có người đến gần, lập tức tỉnh lại hung hăn cắn lên tay Hạ Tử Minh một cái.
“Đại sư huynh cẩn thận! Rắn này sợ là có độc.” Những đệ tử xung quanh thấy vậy đều cả kinh.
Hạ Tử Minh cười, cũng không để ý, nhấc tay đã cất Hắc Xà bị thương vào trong túi Càn Khôn của mình: “Không sao.”
“Đại sư huynh có cần xà dược?” Đệ tử trông coi thấy hắn bị cắn, lúc này khẩn trương hỏi.
Hạ Tử Minh giơ tay lên, dùng linh lực ép hết máu ở vị trí trên tay vừa bị rắn cắn, mới hỏi đệ tử trong vườn linh thú: “Không cần, nhưng không biết ở đây các người có dược trị vết thương trên thân rắn không? Nếu có, có thể cho ta mượn một ít không?”
Mang con Hắc Xà này về, hắn còn không biết trị thương cho nó thế nào.
Trong vườn nuôi Linh Mãng, hẳn là có dược.
“Có, có, đại sư huynh.” Quả nhiên, đệ tựu trông coi lập tức đáp như vậy.
Nói xong, liền sai người lấy dược trị thương cho Linh Mãng trong vườn mang đến cho Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh sau khi nói tạ ơn với đệ tử trong vườn linh thú, liền mang theo Hắc Xà bị thương cùng dược trở về tẩm điện ở ngọn Tử Vân của hắn. Lúc hắn đi rồi, sau đó khi những đệ tử trong vườn linh thú nhớ lại, không ai không tán thưởng nói con người đại sư huynh bề ngoài lạnh như băng lại lương thiện như vậy.
Hạ Tử Minh mang Hắc Xà về tẩm điện của mình, lấy nó ra khỏi túi Càn Khôn, thận trọng đổ dược lấy từ vườn linh thú lên miệng vết thương cho Hắc Xà.
Con rắn này mặc dù là con rắn bình thường, nhưng có lẽ là sống trong linh sơn tại Phù Diêu, hoặc nhiều hoặc ít hấp thu được ít linh khí, có chút linh trí.
Có lẽ là biết Hạ Tử Minh sẽ không làm tổn thương nó, đang cứu nó mà sau khi Hạ Tử Minh lấy nó ra khỏi túi Càn Khôn, nó vẫn không nhúc nhích, cũng không cố làm ra hành động công kích gì. Dù là lúc Hạ Tử Minh bôi dược cho nó, chạm vào vết thương của nó, khiến nó đau, nó cũng không cố công kích Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh thấy con rắn như vậy không khỏi bật cười: “Không ngờ, ngươi cũng vẫn còn có chút linh tính.”
Hắn lo con rắn bị thương nặng quá, sẽ chết nên buổi tối ngủ cũng không an tâm, liền để con rắn ở trên giường buổi tối ngủ cùng mình. Cố Trường Minh là người Tu Chân, buổi tối ngủ cơ bản sẽ không động đậy, sẽ không xoay người, có động tĩnh gì cũng có thể lập tức tỉnh dậy, cũng không sợ làm tổn thương con rắn.