Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 40



Edit: An Ju

Ngay cả Hạ Tử Minh đang ôm con rắn kia cũng hiện đầy vẻ lạnh lùng trong mắt. Nhưng dù là như vậy, Nhiếp Nghiêu cũng không định buông tha cho cơ hội lần này, mượn hành trình thí luyện lần này để lấy lòng, tiếp cận vị đại sư huynh có địa vị cao nhất trong môn, cẩn thận nói: “Núi quá lớn, ta với những sư huynh đệ khác bị tách ra, lần này quay lại tìm đại sư huynh, chẳng hay ta có thể đồng hành với sư huynh hay không?”

“Sắc trời đã dần tối, một mình ta không dám ngủ trong núi.” Hắn thấy sắc mặt Hạ Tử Minh lạnh lùng, lại nói thêm một câu, tìm một lý do để bản thân tiếp cận hắn.

Công bằng mà nói, Nhiếp Nghiêu lúc này cũng chưa ghét vị đại sư huynh Cố Trường Minh lạnh như bằng này cho lắm.

Giống nguyên chủ, Hạ Tử minh thể hiện ra tuy rằng không thích nhưng hắn vẫn không cự tuyệt người sư đệ này, chỉ nói một câu ngắn gọn, súc tích: “Tùy ngươi.”

Cũng không cự tuyệt Nhiếp Nghiêu đi cùng.

“Đa tạ đại sư huynh.” Nhiếp Nghiêu lập tức mừng rỡ.

Hạ Tử Minh cũng chưa từng quên bản thân tới đây là để làm gia tăng chỉ số ghét bỏ của Nhiếp Nghiêu.

Nhiếp Nghiêu không hổ là một người trong xóm làng chơi, trưởng thành giữa những tên bảo kê và kỹ nữ, cực kỳ biết nịnh hót, ca ngợi người khác. Chỉ trong một buổi chiều, đã khen Hạ Tử Minh hết từ đầu đến chân, lại khen từ chân lên đầu, hiển nhiên đã nâng hắn thành một nhân vật sánh ngang tiên nhân, khiến bản thân Hạ Tử Minh cũng bị hắn khen đến bay bay, muốn lấy ra một cái gương soi lại mình.

Nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ là đã bị thiếu niên xinh đẹp này khen đến bay bay từ lâu rồi, sự tự tin bùng nổ, đối với thiếu niên đang nịnh mình cũng tràn đầy hảo cảm.

Nhưng Cố Trường minh lại không.

Kiếp trước, đối với hành vị nịnh hót, không có chút khí phách nào như vậy của Nhiếp Nghiêu, nguyên chủ cực kỳ không thích, thậm chí phải nói là ghét, cho nên mới dạy dỗ Nhiếp Nghiêu một trận.

Mà lúc này Hạ Tử Minh cũng phải như vậy —–

Hạ Tử Minh lạnh mặt, cũng không đáp lời Nhiếp Nghiêu.

Nhưng Nhiếp Nghiêu lại là một người nói nhiều, thao thao bất tuyệt, dường như cảm nhận được Hạ Tử Minh không thích nói chuyện, một mình hắn cũng có thể tự nói.

Trên đường hai người còn gặp được không ít linh thảo với cấp bậc cao, Nhiếp Nghiêu sau đó cũng tốn công sức hái được. Suy nghĩ một chút, người toàn mồ hôi lại đưa linh thảo tới trước mặt Cố Trường Minh, muốn mượn những thứ này lấy lòng hắn: “Những linh thảo này cấp bậc không thấp, xin sư huynh hãy vui lòng nhận cho.”

“Không cần, ngươi thí luyện, không phải là cần đến linh thảo sao? Tự giữ lấy đi.” Hạ Tử Minh nhíu mày, liếc nhìn linh thảo, rồi từ chối ý tốt của Nhiếp Nghiêu.

Nhiếp Nghiêu vẫn muốn tặng hắn: “Thời gian còn nhiều, tự ta vẫn có thể tìm được. Mấy cây linh thảo này xin sư huynh hãy vui lòng nhận cho, có lẽ sư huynh có thể dùng để chế dược.”

Hạ Tử Minh lạnh giọng cự tuyệt: “Ta không nhận hối lộ, tự ngươi giữ lấy đi.”

Nhiếp Nghiêu lúc này mới ngừng nói, không cố gắng tặng linh thảo bản thân ấy được cho Hạ Tử Minh nữaa.

Sắc trời dần tối, ánh sáng tầm ráng chiều chiếu lên mặt hai người.

Dưới ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, khuôn mặt xinh đẹp của Nhiếp Nghiêu hiện lên một vẻ mỹ lệ gần như yêu mị, như có thể mê hoặc lòng người vậy, Cố Trường Minh nhìn hắn, dường như có một phút chốc bị mê hoặc, liền thất thần.

Không thể không thừa nhận đứa nhóc này đẹp thật.

Là dáng vẻ cực đẹp hiếm thấy trong cuộc đời hắn.

Nhưng vào lúc này, Nhiếp Nghiêu cũng bình tĩnh nhìn hắn, mở miệng liền nói một câu: “Vẻ ngoài của sư huynh… thật đẹp.”

Hạ Tử Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp gần như yêu nghiệt của Nhiếp Nghiêu, lại nghĩ về tướng mạo bình thường không có gì lạ của mình. Trong khoảnh khắc này, liền biết Nhiếp Nghiêu đang có ý lấy lòng, nịnh hót.

Hạ Tử Minh lại không muốn nghe nữa, khẽ chau mày, rồi lạnh lùng nói: “Vẻ ngoài cũng chỉ là cái mã, là xấu hay đẹp, đối với người tu hành mà nói, không có khác biệt gì mấy. Quá mức chấp nhật với vẻ ngoài, quan tâm sự xấu đẹp của người khác, không có lợi cho việc tu hành của ngươi.”

“Chỉ có nói ít, tu hành nhiều, đối với đệ tử Phù Diêu ta, đó mới là chính đạo.” Hắn nói.

Nhiếp Nghiêu sửng sốt, cũng cảm thấy bản thân vừa rồi bị ma xui quỷ khiến quá mức, mau chóng thu liễm, nói: “Đệ tử đa tạ sự dạy dỗ của đại sư huynh.”

Hắn vừa rồi là sao vậy, thậm chí ngay cả vị này cũng dám nói năng bỡn cợt.

“Ừ.” Hạ Tử Minh cúi đầu lên tiếng, trái lại cũng không để chuyện này trong lòng.

Sắc trời muộn dần.

Hạ Tử Minh tùy ý tìm một sơn động, sùng thuật pháp tạo thành hai chiếc giường đá, ở lại cùng với Nhiếp Nghiêu.

Hai người ngủ chung, sắc trời mới sáng lên, Nhiếp Nghiêu đã tỉnh lại, thất khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Tử Minh đang ở trước mắt mình, mơ hồ đứng lên thốt ra một câu: “Sư huynh, buổi sáng tốt lành.”

Một giây sau, Hạ Tử Minh đã biến sơn động về nguyên dạng.

Những chiếc giường vừa nằm ngủ đã lập tức biến mất.

Nhiếp Nghiêu chỉ cảm thấy vị sư huynh này có tính cách lầm lì, lãnh đạm, tría lại cũng không cảm thấy đối phương xấu xa lắm. Thấy tình huống hết sức khó xử, lúc này liền theo thói quen khen Hạ Tử Minh một câu: “Sư huynh thật không hổ danh là đại đệ tử của Phù Diêu, tấm gương của thế hệ ta, thực sự lợi hại.”

Muốn cố gắng hóa giải tình trạng xấu hổ này.

“Ngươi luôn có thói quen nịnh hót kẻ mạnh, a dua theo như vậy sao?” Hạ Tử Minh cau chặt mày, cảm thấy đã trải qua buổi tối nguy hiểm, rét lạnh nhất tồi, mình cũng đến lúc nên đuổi Nhiếp Nghiêu đi.

Nguyên chủ Cố Trường Minh ghét nhân là người tu hành ai dua, quen thói nịnh bợ.

Nhiếp Nghiêu lập tức biến đổi sắc mặt: “Sư huynh đây là có ý gì?”

Hắn đích xác là muốn lấy lòng Cố Trường Minh, nhưng lời này của Cố Trường Minh cũng không phải quá thẳng thừng, quá khó nghe hay sao.

“Người phải biết tự nhục trước khi bị người khác hạ nhục.” Hạ Tử Minh cũng không thèm nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Như ngươi đây luốn muốn đi theo lối tắt, không chính thống, nịnh bợ người khác, ở Tu Chân Giới sẽ không có đường ra đâu, cũng chẳng có lợi cho bản thân ngươi, lại chỉ khiến người khác khinh ngươi. Chỉ có tự mình làm tốt việc của mình, để cho bản thân trở nên mạnh mẽ mới là chính đạo.”

Nói ra thì là lời hay, nhưng Cố Trường Minh nói thì lại khó tránh có phần quá khó nghe.

Như có vẻ là đang nhìn từ trên cao xuống, đang xem thường người khác vậy.

Sắc mặt Nhiếp Nghiêu thay đổi nhiều lần, vẫn cùng với tâm lý, tố chất vượt trội, tiếp nhận điều này, duy trì tư thế thu giáo nói: “Đa tạ đại sư huynh giáo huấn.”

“Ngươi đi đi, hoàn thành thí luyện lần của bản thân cho tốt, đừng tiếp tục phí tâm lấy lòng ta.” Đối với thiếu niên có thể nhẫn nhịn này, trong lòng Hạ Tử Minh mơ hồ có chút kính phục, nhưng nét mặt vẫn duy trì biểu cảm hờ hững nhất quán đi hết nội dung kịch bản.

Sắc mặt Nhiếp Nghiêu thay đổi, vẫn kiềm chế cực tốt, đáp lời: “Dạ, sư huynh.”

Hạ Tử Minh cũng đã ra hiệu lệnh đuổi khách rồi, dù da mặt hắn có dày hơn nữa cũng không còn suy nghĩ ở lại tiếp tục lấy lòng Cố Trường Minh.

Hạ Tử Minh nhìn bóng lưng cô đơn của thiếu niên, trong lòng tuy không đành lòng, nhưng nghĩ đến thiếu niên sau khi đi sẽ gặp được cơ duyên lấy được một ít linh thảo vả bảo vật cực kỳ trân quý, liền thở ra một hơi vì mình vừa đi xong nội dung kịch bản.

“Xem ra tôi thực sự đã coi nhóc đó là con trai nuôi rồi, bằng không sao tôi lại lo lắng cho nhóc đó làm gì chứ?” Trong lòng Hạ Tử Minh than thở với hệ thống.

Hệ thống không đồng ý cũng không phản đối.

Mấy ngày tiếp theo, Hạ Tử Minh đều ở đây cố gắng dắt theo Tiểu Hắc Xà đi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, cứu sống các loại yêu thú ở mọi nơi trong núi, ‘mỗi ngày một việc thiện’ để đổi lấy điểm.

Hắn nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

Lại hồn nhiên chẳng hay tiểu Hắc Xà hắn đang nuôi đang lặng lẽ dùng một đôi mắt tra xét canh chừng hắn.

Một ngày này, Hạ Tử Minh cứu trị xong cho một con yêu thú con bị rơi vào bẫy, cả người đầy mồ hôi mới thả được con yêu thú con, lại vừa đúng lúc gặp được một linh tuyền.

Hạ Tử Minh nghĩ xung quanh không có ai, liền cởi quần áo xuống, định tắm trong suối một trận, tẩy đi mồ hôi trên người.

Hắn vừa chạm vào nước, liền bị độ ấm của linh tuyền cuốn lấy, có chút thoải mái nhắm hai mắt lại, hất nước lên người mình.

Không ngờ, bỗng nhiên láy cảm thấy có một ánh nhìn đang hướng về phía mình chằm chằm, khiến hắn vô hình cảm nhận được có chút kỳ lạ. Người Tu Chân xưa nay mẫn cảm, luôn cảnh giác, Hạ Tử Minh lập tức mở mắt ra, nhìn về phía sau hướng của ánh nhìn.

Nhưng không có gì ngoài Tiểu Hắc Xà của mình, làm gì có ai?

“Là ngươi đang rình coi ta tắm sao?” Hạ Tử Minh cảm giác mình hình như nhạy cảm quá mức, không khỏi có hơi buồn cười, quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Hắc Xà đang ngây ngốc nằm trên bờ, nổi hứng đùa vui, hất nước lên người Tiểu Hắc Xà.

Tiểu Hắc Xà tựa như bị hành động hắt nước đột nhiên của Hạ Tử Minh làm cho giật mình sợ hãi.

Khè lưỡi, rồi bò xuống nước, bơi đến bên cạnh Hạ Tử Minh. Dùng thân rắn lành lạnh của mình quấn một vòng quanh người Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh không lưu tâm, tâm trạng cực tốt đón nhận việc Tiểu Hắc Xà xuống nước, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Hắc Xà đang quấn trên người mình, cười hỏi: “Ngươi cũng muốn xuống nước tắm sao?”

Hắn chưa từng nuôi linh sủng, bây giờ lại cực kỳ yêu thích Tiểu Hắc Xà nhà mình.

Tiểu Hắc Xà cũng không đáp lời Hạ Tử Minh, lại dùng thân thể quấn chặt người Hạ Tử Minh hơn nữa.

Một người một rắn, liền ở trong linh tuyền nghịch nước như vậy.

[Ting! Trong 3 ngày kí chủ hãy làm có đối tượng có thể công lược Nhiếp Nghiêu giảm độ hảo cảm đối với Cố Trường Minh xuống mức –, nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận được 30 điểm thế giới.]

Hạ Tử Minh đang chơi với Tiểu Hắc Xà, tiếng thông báo nhiệm vụ của hệ thống vang lên trong đầu Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh lập tức bùng nổ trong đầu: “Cái gì? Khiến độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh giảm xuống mức – trong vòng 3 ngày? Cậu biết chuyện này khó cỡ nào không?”

“Tên nhóc Nhiếp Nghiêu này không biết làm sao lại có mức độ hảo cảm khởi đầu cao như vậy với Cố Trường Minh, tôi cố gắng làm giảm đi nhiều ngày như vậy, độ hảo cảm của hắn vẫn còn 20 điểm, làm sao trong vòng 3 ngày lại có thể đạt được mức – đây?” Hắn nghĩ hệ thống là đang cố ý làm khó mình.

Đối diện với nghi vấn của Hạ Tử Minh, hệ thống liền cho hắn mấy lời cổ vũ yêu thương: “Cố lên! Tôi tin cậu, cậu có thể mà! Cậu là một kí chủ sáng chói, cool, điên khùng, phách lối, quyền lực nhất cơ mà!”

“…” Hạ Tử Minh.

Nghe hệ thống nói vậy, hắn sao cứ có cảm giác thà rằng không làm.

Hệ thống thấy hắn chẳng chút hăng hái, lập tức cổ vũ nói: “Đừng quên, hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ nhận được 30 điểm thế giới đấy, ngẫm lại mỗi lần cậu hoàn thành nhiệm vụ ‘mỗi ngày một việc thiện’ cũng chỉ được 1 điểm mà thôi, chúng ta phải có 1000 điểm mới có thể thay đổi nội dung cốt truyện trong tương lai.”

Hạ Tử Minh vừa nghĩ tới bản thân mệt lên mệt xuống mới kiếm được chưa đến 20 điểm, cũng với nhiệm vụ này được thưởng đến 30 điểm, liền cắn răng tiếp nhận: “Tôi tin, tôi có thể!”

Nhưng cụ thể phải làm thế nào, đối với Hạ Tử minh mà nói cũng là một vấn đề.

Để đạt được mục đích khiến độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu với Cố Trường Minh tụt xuống mức -, Hạ Tử Minh cố ý lật xem kịch bản thế giới nguyên gốc một lần nữa, tổng hợp lại ký ức của nguyên chủ, liền hiểu rõ rồi, Nhiếp Nghiêu trong cốt truyện sở dĩ sinh ra hiểu lầm như vậy với Cố Trường Minh, 1 là bởi vì ấn tượng vốn không tốt đối với Cố Trường Minh cay nghiệt, 2 là về sau có một lần có một sư đề cầm trân phẩm giống như vậy đưa cho Cố Trường Minh xem, Cố Trường Minh giải thích cho hắn, bị Nhiếp Nghiêu hiểu lầm thành trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nhận hối lộ, mới có ấn tượng nhận định Cố Trường Minh là ngụy quân tử.

Hạ Tử Minh trong lòng lập tức có dự tính.

Tuy rằng, sự việc Nhiếp Nghiêu hiểu lầm Cố Trường Minh nhận hối lộ còn lâu nữa mới xảy ra, nhưng bây giờ hệ thống nếu muốn hắn trong vòng 3 ngày khiến độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu đối với mình tụt xuống mức -, Hạ Tử Minh cũng chỉ có thể đẩy sự việc này lên trước.

Sau khi chăm chú nghiên cứu nội dung cốt truyện của thế giới nguyên gốc, Hạ Tử Minh đã biết được sau khi Nhiếp Nghiêu có cơ duyên chiếm được một vài thứ, sau cả khi bắt được linh thú và tìm được linh thảo, lại bị một tên sư đệ chú ý tới, muốn cướp đồ của hắn, lấy làm của riêng.

Hạ Tử Minh lập tức lặng lẽ đi theo Nhiếp Nghiêu, âm thầm quan sát hắn.

Mãi đến khi nội dung cốt truyện thế giới gốc xuất hiện.

“Mọi người mau tới đây phân xử đúng sai! Tên tiểu tặc Nhiếp Nghiêu này, trộm đồ còn không thừa nhận, những yêu thú và linh thảo này vốn là của ta vất vả mới bắt được, đào được, vốn là bởi vì có việc, tạm thời trói lại để ở đây, ai biết vừa trở lại đã nhìn thấy tên tiểu tặc Nhiếp Nghiêu này trộm, muốn lấy làm của riêng, có còn công lý nữa hay không.” Trong cốt truyện, thế gia tử Lưu Cư đang gây chuyện vì không bắt được yêu thú, đào không thấy linh thảo, mắt thấy sắp tới hạn hoàn thành nhiệm vụ, liền vu cáo cho Nhiếp Nghiêu: “Nhiếp Nghiêu, ngươi không được ỷ vào chưởng môn yêu mến ngươi, mà cứ làm xằng bậy như vậy, bản thân không bắt được yêu thú, không thu thập được linh thảo, lại đi trộm đồ của người khác. Đây là ta mất hơn 10 ngày mới lấy được, là nhân tố quyết định có thể nhập môn phái Phù Diêu, không phải ai cũng tốt số giống như ngươi, bởi vì chưởng môn nghĩ có duyên với ngươi, dù cho ngươi là một phế linh căn cũng thu người làm đệ tử nhập môn.”

Lưu Cư xúi giục nhân tâm, rất có bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng.

Ỷ vào tình hình, tâm lý ghen ghét Nhiếp Nghiêu của những đệ tử khác mà phản công, đầu tiên là ỷ vào ưu thế để kể khổ.

Nhiếp Nghiêu rất bất đắc dĩ: “Lưu sư huynh có chứng cứ gì nói yêu thú và linh thảo của ta là của ngươi?”

“Cái này còn phải hỏi sao? Ở đây có ai không biết ngươi là một tên phế linh căn, nào có năng lực có thể không bị tổn hao gì mà bắt được yêu thú cấp 3, thu thập được linh thảo cấp 3, đây không phải là chuyện vừa nhìn đã hiểu được sao?” Lưu Cư cứng rắn nói đen thành trắng, còn cực kỳ phấn khích, rất nhanh đã có thể chiếm được sự ủng hộ của một đám những đệ tử khác không vừa mắt với Nhiếp Nghiêu.

“Đúng, đúng…”

“Một tên phế linh căn lấy đâu ra bản lĩnh có thể không bị thương chút nào mà vẫn bắt được yêu thú cấp 3, thu thập được linh thảo cấp 3, Nhiếp Nghiêu, ngươi cũng quá là không biết xấu hổ, còn không mau trả lại yêu thú cho Lưu sư huynh, đừng có ỷ vào chưởng môn thích ngươi, liền ỷ thế hiếp người.”

“Việc này có chúng ta làm chứng cho Lưu sư huynh, dù có làm lớn chuyện đến tai chưởng môn, chúng ta cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.”

“Đúng…”

“Đúng…”

Người đông thế mạnh, ngay cả đen cũng có thể nói thành trắng, nguyên chủ cũng chính bởi vì vậy, lại thêm vì Nhiếp Nghiêu không được hắn ôm kỳ vọng, lại còn không giải thích gì, lúc này mới bị bọn hắn che mắt.

“Chúng ta tìm đại sư huynh tới lấy lại công bằng cho Lưu sư huynh!” Có không ít đệ tử đều biết Cố Trường Minh không thích Nhiếp Nghiêu, lập tức muốn kéo Cố Trường Minh hiện đang là người quản lý đám tiểu đệ tử bọn họ lần thí luyện này đến trừng phạt Nhiếp Nghiêu: “Chúng ta phải tìm đại sư huynh, tin rằng đại sư huynh ắt có quyết định!”

Ngay lúc ầm ĩ toàn tiếng người.

Hạ Tử Minh đạp kiếm tới, giọng nói lành lạnh hỏi: “Nơi này có chuyện gì xảy ra?”

“Đại sư huynh, đại sư huynh, ngươi phải lấy lại công bằng cho ta. Ta thật vất vả mới bắt được yêu thú và linh thảo đều bị Nhiếp Nghiêu lấy đi mất, đây đã là lần thứ 3 ta tham gia thí luyện, đây là cơ hội cuối cùng để ta tiến vào môn hạ Phù Diêu, đại sư huynh phải lấy lại công bằng cho ta.” Lưu Cư vừa thấy Cố Trường Minh tới, lập tức liền là ác nhân cáo trạng trước.

Cũng không ít đệ tử lập bè kết phái hận Nhiếp Nghiêu thấu xương cũng phụ họa: “Đúng, đúng, đại sư huynh, chúng ta đều có thể làm chứng cho Lưu sư huynh, Nhiếp Nghiêu lấy mấy yêu thú và linh thảo mà hắn mất hơn 10 ngày mới thu thập được, huynh cần phải lấy lại công bằng cho Lưu sư huynh.”

Hạ Tử Minh khẽ chau mày: “Chuyện gì xảy ta? Các ngươi kể rõ ràng sự tình đi?”

Trong lòng hắn từ lâu đã biết chuyện là như thế nào, nhưng bây giờ vẫn phải diễn kịch…

Lưu Cư cực kỳ biết chiếm lấy tiên cơ, giành trước một bước, liền nói rõ ràng tiền căn hậu quả lời nói dối bản thân tự biên ra. Nói xong, còn không quên thêm một câu: “Đại sư huynh, huynh có thể lấy lại công bằng cho ta không?”

Hạ Tử Minh nhíu chặt mày nhìn về phía Nhiếp Nghiêu: “Nhiếp Nghiêu ngươi nói sao đây?”

“Đại sư huynh, ta không có, yêu thú này là tự ta bắt được, linh thảo cũng là tự ta thu thập được, là Lưu Cư đang vu tội cho ta.” Nhiếp Nghiêu lập tức tranh luận, tuy rằng vị sư huynh này không thích mình, nhưng Nhiếp Nghiêu vẫn tin tưởng nhân phẩm của hắn.

Đối với lần này, Hạ Tử Minh chỉ có thể tỏ ý: Đứa nhóc à, ngươi sai rồi.

Lưu Cư lập tức không nghe, kêu lớn: “Đại sư huynh, hắn nói dối, ai chẳng biết hắn là một tên phế linh căn, đầu thể nào không bị thương mà bắt được yêu thú, thu thập được linh thảo chứu, hắn đã là đệ tử nhập thất cảu chương môn, không qua được lần thí luyện này, cùng lắm thì làm lại mấy lần nữa, nhưng thành tích lần này của ta nếu bị hắn đoạt mất liền không còn duyên với Tiên Đạo…”

“Đại sư huynh, Nhiếp Nghiêu hắn không thể hại ta như vậy chứ!”

Hạ Tử Minh thuận theo thái độ của nguyên chủ: “Nhiếp Nghiêu, ngươi làm sao bắt được yêu thú và linh thảo? Đây là những thứ cấp 3, sao ngươi lại không bị thương chút nào.”

“Sư huynh, ta bắt được yêu thú ở ngọn núi Tây Nam, kiếm được linh thảo ở ngọn núi Đông Nam thuộc vùng thí luyện. Nếu yêu thú và linh thảo vốn là của ngươi, chẳng hay Lưu sư huynh có thể nói ra được ngươi lấy được linh thảo và yêu thú ở đâu không?” Nhiếp Nghiêu dựa theo lý mà tranh luận, còn kéo cả Hạ Tử Minh vào: “Hơn nữa, linh căn của ta mặc dù không tốt, nhưng tu luyện lâu như vậy, vẫn có chút tác dụng, có thể bắt được yêu thú và linh thảo cấp 3 trở lên… Những chuyện này đại sư huynh có thể làm chứng cho ta, mấy ngày trước, ta từng ở trước mặt đại sư huynh thu thập được linh thảo cấp 4, chính mắt đại sư huynh thấy được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.