Lúc Hạ Tử Minh đến Trần Tà Tháp, trong tháp đã biến thành bể máu từ lâu.
Những yêu thú đã từng khiến vô số người sợ hãi đến mức không thể làm gì được giờ biến thành những cỗ thi thể như đã bị cắt rời rải rác, la liệt khắp nơi trong tháp, nhìn thấy mà phát hoảng, những gì Hạ Tử Minh ngửi thấy đều là mùi máu tanh của các loại yêu thú.
“Nhiếp Nghiêu…” Hắn mờ mịt tìm Nhiếp Nghiêu giữa vô số thi thể u ám tràn đầy của yêu thú trong tháp: “Nhiếp Nghiêu, ngươi đang ở đâu?”
Dựa theo kịch bản của thế giới gốc, Hạ Tử Minh biết lúc này Nhiếp Nghiêu chỉ e là đã chạm đến Ma Đạo Thiên Thư của Ma Thần năm đó để lại trước khi rơi vào luân hồi một cách ngoài ý muốn rồi, cũng bởi vậy mà nhất thời kích phát Ma Thần Lực được phong ấn trong cơ thể, dẫn đến một thân trọng thương…
Chỉ còn một bước cuối cùng nữa là hắn sẽ hoàn toàn đọa ma.
Không thể tiếp tục để hắn như vậy nữa.
Hạ Tử Minh lắc lắc đầu suy nghĩ, hắn phải tìm được Nhiếp Nghiêu trước khi cậu ta đọa ma, ngăn cản điều đó.
Hạ Tử Minh lục lọi tìm kiếm xung quanh giữa đống thi thể yêu thú chất chồng trong Trấn Tà Tháp, cuối cùng tìm được Nhiếp Nghiêu ở tầng thứ bảy trong Trấn Tà Tháp.
Nhiếp Nghiêu giống như đã chết rồi vậy, không hề động đậy nằm giữa vũng máu, xung quanh là thi thế yêu thú rải rác.
Hắn vẫn là hắn, nhưng năng lượng và hơi thở tản ra trên người hắn lại rất khác với lúc Hạ Tử Minh tự tay cắt đứt gân mạch hắn mười ngày trước, có một vẻ ma quái vô cùng, đã nửa ẩn nửa hiện ra hơi thở của ma quỷ.
Hạ Tử Minh trong lòng kinh sợ, lập tức chạy về phía Nhiếp Nghiêu: “Nhiếp Nghiêu!”
Nhiếp Nghiêu vốn như đã chết nghe thấy động tĩnh, giống như có thứ gì đó bị kích động, nhanh nhạy phóng lên từ dưới đất, liều mạng nhào tới Hạ Tử Minh.
Hắn biết hắn sắp chết.
Sau khi bị lực lượng mãnh liệt kia bọc lấy cơ thể rồi giết nhiều yêu thú như vậy, hắn đã chẳng còn chút sức lực nào… Hắn biết hắn sắp sức cùng lực kiệt, như đèn cạn dầu vậy.
Thế nhưng, hắn hận vô cùng.
Hắn còn chưa khiến tất cả những người gây thương tổn cho hắn trả giá đắt, chưa đoạt loại những thứ thuộc về mình, làm sao hắn có thể chết được?
Hắn không cam tâm, cực kỳ không cam tâm.
Lúc cảm giác tính mạng mình đang dần đi đến lằn ranh suy kiệt, Nhiếp Nghiêu thậm chí đã nghĩ rằng nếu có thể tiêu diệt, báo thù hết tất cả, dù cho hắn phải nhập ma hắn cũng nguyện ý.
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy một giọng nói: “Nhiếp Nghiêu!”
Người đang đến đây là ai?
Lúc này có ai đến Trần Tà Tháp cơ chứ?
Ý thức của Nhiếp Nghiêu đã không còn rõ ràng nữa, nhưng hắn còn sót lại duy nhất một ý nghĩ trong đầu, mặc kệ người đang đến là ai, tới đây làm gì không quan trọng, bất kể là ai đều phải chết!
Trên đời này đã sớm không còn người tốt nữa, như vậy thì hủy diệt tất cả thôi.
Sau khi giết hết tất cả yêu thú, Nhiếp Nghiêu một thân trọng thương đã không còn chút sức lực nào, nhưng hắn vẫn kiên quyết chế trụ Hạ Tử Minh, bóp cổ hắn: “Chết đi, chết hết đi, tất cả đều phải chôn cùng ta!”
Đồng tử Hạ Tử Minh co lại, bỗng nhiên hắn bị Nhiếp Nghiêu bóp đến không hít thở được, hắn ra sức vùng vẫy.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Nhiếp Nghiêu lại thực sự muốn giết hắn.
Ma Thần Lực trong cơ thể Nhiếp Nghiêu được giải hơn một nửa phong ấn rồi, lại vừa mới giết nhiều yêu thú như vậy, hiện tại một chút tu vi của Hạ Tử Mnh hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Lẽ nào cứ như vậy bị hắn bóp chết ngang nhiên như vậy sao?
Không, Hạ Tử Minh không cam lòng…
Cực kỳ không cam lòng.
Bản thân hắn thì không hề gì, có chết ở thế giới này, cùng lắm thì hắn đi đến thế giới tiếp theo, nhưng hắn thực sự không muốn nhìn Nhiếp Nghiêu, thiếu niên mà hắn gần như dõi theo quá trình trưởng thành, coi như con lại cứ như thế biến thành ma đầu…
“Nhiếp Nghiêu, ta tới rồi. Ta tới cứu ngươi mà Nhiếp Nghiêu.” Hạ Tử Minh liều mạng vùng vẫy, dùng hết sức lực mới có thể giãy ra một khoảng nhỏ để thở dốc, liền hô lên với Nhiếp Nghiêu.
Nhưng Nhiếp Nghiêu lại giống như không hề nghe thấy, tay không ngừng gia tăng lực giống như không bóp chết Hạ Tử Minh không được.
Lúc Hạ Tử Minh giãy dụa chẳng biết chộp được cái gì dưới dất, lấy ra nhìn thì trông giống bùa ngọc mình từng làm để tặng Nhiếp Nghiêu năm đó, lập tức lại dùng giọng khàn khàn gào hết sức: “Nhiếp Nghiêu, ta tới rồi, ngươi không nhớ ta sao? Nhiếp Nghiêu, ta tới rồi… Xin lỗi, ta tới chậm rồi, Nhiếp Nghiêu…”
Mưu cầu gọi thần trì Nhiếp Nghiêu quay về.
Có lẽ lời cầu khẩn của Hạ Tử Minh có tác dụng, cũng có thể là Nhiếp Nghiêu đã gần cạn sức.
Nghe được lời này của Hạ Tử Minh, hắn vậy mà thực sự dần buông lỏng tay, đưa tay đi mò bùa ngọc đã bị vỡ trong tay Hạ Tử Minh, sau một lúc nhớ lại cảm giác của bùa ngọc mà bản thân tùy thân mang theo 7,8 năm, hắn mới mơ hồ nhớ lại giọng nói quen thuộc của Hạ Tử Minh bây giờ: “Là ngươi…”
Hạ Tử Minh vừa thở ra một hơi nói: “Đúng, là ta, ta tới đây, Nhiếp Nghiêu.”
Nhưng ai biết, một giây sau đôi tay đang đặt ngay cổ hắn của Nhiếp Nghiêu bây giờ lại dùng một lực lớn hơn bóp cổ hắn.
Nhiếp Nghiêu vẫn quyết tâm muốn giết hắn.
Hạ Tử minh khoa tay múa chân giãy dụa, nhưng làm sao cũng không giãy ra được, dần dần bị hắn bóp đến không còn sức giãy dụa nữa, sắp bất tỉnh.
Hắn sắp chết…
Lần này là sắp chết thật.
Hắn không trách Nhiếp Nghiêu, tất cả đều là lỗi của hắn, là hắn không thể cứu Nhiếp Nghiêu, thay đổi vận mệnh của hắn.
Hạ Tử Minh bị bóp cổ đến không hít thở nổi, nước mắt sinh lý chảy xuống.
Tay hắn dần rũ xuống, sắp tắt thở, đúng lúc này Nhiếp Nghiêu lại đột nhiên buông lỏng tay.
Hạ Tử Minh thả lỏng một lúc, mới trở lại bình thường.
Nhiếp Nghiêu đột nhiên ôm lấy hắn, nhắm đến cổ hắn hung hăng cắn một ngụm, như muốn cắn xuống một miếng thịt của hắn vậy.
“Ss ~” Hạ Tử Minh đau đến mức hít vào một hơi mạnh, xuýt xoa một tiếng.
Nhiếp Nghiêu ôm hắn thật chặt, chặt đến giống như muốn khắc Hạ Tử Minh vào máu thịt của mình, Nhiếp Nghiêu nức nở, mặc dù là vóc dáng của một người trưởng thành, nhưng vẻ mặt lại như một đứa trẻ phải chịu hết oan ức mà không có người lớn nào để ý đến: “Sao giờ ngươi mới đến.”
8 năm, 8 năm rồi.
Hắn đã tròn 8 năm chưa gặp qua người này, nghe đến tin tức người này. Người này đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, lại đột nhiên biến mất trong không khí, không lưu lại một chút tung tích nào.
Người này đã từng cho hắn 3 viên bùa ngọc, nói với hắn chỉ cần là lúc mình cần hắn, bóp vỡ bùa thì hắn sẽ xuất hiện bên cạnh mình.
Thế nhưng trong 8 năm lúc hắn nhớ người này, liên tục bóp vỡ hai viên bùa ngọc, nhưng từ đầu đến cuối, người này lại không hề xuất hiện, cũng chẳng có nổi một lá thư.
Nhiếp Nghiêu cho là hắn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.
Hắn có đôi khi hoài nghi, trong cuộc đời hắn thực sự đã từng xuất hiện một người như vậy sao? Người này không phải là hắn tự tưởng tượng ra đó chứ?
Nhưng viên bùa ngọc cuối cùng này hắn vẫn luôn không nỡ bóp vỡ, vẫn mang theo bên người.
Cũng vẫn ảo tưởng người này thực sự còn có thể xuất hiện lần nữa.
Nhưng ngay vừa rồi, ngay khi hắn đã tuyệt vọng với thế giới này, cảm giác mình sắp chết, quyết tâm bóp vỡ viên bùa ngọc cuối cùng…
Người này lại thực sự xuất hiện.
Miếng thịt Nhiếp Nghiêu cắn ở cổ Hạ Tử minh gần như bị hắn cắn cho sắp rơi xuông rồi, trong miệng lại không ngừng nức nở, oán trách: “Sao bây giờ ngươi mới đến, sao bây giờ ngươi mới đến hả!”
“Ta đến rồi, ta đến rồi, xin lỗi, ta đến muộn, xin lỗi…” Hạ Tử Minh bị hắn cắn đau, nhưng nhìn dáng vẻ của đáng thương này của Nhiếp Nghiêu, vẫn không nhịn được mà ôm hắn trong ngực, không ngừng vỗ lưng dỗ dành.
Nhiếp Nghiêu nhỏ giọng nức nở: “Đừng rời bỏ ta, đừng rời xa ta, xin ngươi…”
“Được, được, ta sẽ không rời xa ngươi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Hạ tử Minh liên tục đáp lời, cảm thấy rất đau lòng.
Đây là thiếu niên mà hắn gần như coi như con để nuôi đó.
Cảm tình của Hạ Tử Minh đối với hắn chung quy vẫn rất đặc biệt.
Nhiếp Nghiêu ở trong lòng hắn khóc đến không còn sức, mới dần ngừng khóc, nhưng tay vẫn ôm chặt Hạ Tử Minh, thế nào cũng không chịu buông.
Hạ Tử Minh không ngừng dỗ dành đứa nhóc nhà mình, thấy tâm tình hắn dần bình ổn, đang định nói gì đó với hắn. Đúng lúc này, ánh trăng mờ bên ngoài tháp chiếu vào.
Hạ Tử Minh kinh hãi tại chỗ, cầm lấy tay Nhiếp Nghiêu lại kinh hoảng kêu lên: “Mắt ngươi làm sao vậy?”
Vừa rồi ở trong tháp quá tối nên hắn không thấy rõ, hiện có ánh trăng chiếu rọi, Hạ Tử Minh mới đột nhiên phát giác, chỗ mà vốn từng tồn tại cặp mắt đào hoa ở trên mặt Nhiếp Nghiêu giờ đây biến thành hai lỗ máu.
Mắt của Nhiếp Nghiêu không còn nữa.
Dù là không có đoạn nội dung tiểu sư muội móc mắt hắn ra, mắt Nhiếp Nghiêu vẫn bị mất đi giống như trong kịch bản gốc.
“Mù rồi.” Hạ Tử Minh đau lòng không gì sánh nổi, bản thân Nhiếp Nghiêu lại như gió thoảng mây bay, cực kỳ bình tĩnh nói ra sự thật này.
Giống như thứ hắn mất đi không phải mắt, mà chỉ là một sợi tóc mà thôi.
Hạ Tử Minh vừa nghĩ tới cặp mắt như hai giọt nước sơn sóng sánh chuyển động trước kia của hắn, đến cả giọng nói cũng bất giác run rẩy: “… Là… Là vì sao mất đi? Là do yêu thu, hay là…”
Sau khi giao hắn cho Vân Hư Tử, Hạ Tử Minh biết hắn sẽ phải bị hành hạ, vốn không dám nhìn hắn thêm nữa.
Chỉ không nghĩ tới, dù là hắn đã thủ hạ lưu tình, nhưng vẫn để đứa trẻ này chịu nhiều khổ sở như vậy.
Hắn đến bây giờ vẫn nhớ mắt của Nhiếp Nghiêu đẹp cỡ nào, lúc sóng mắt chuyển động rạng rỡ ra sao…
“Không sao.” Nhiếp Nghiêu nắm chặt lấy tay hắn, như chỉ cần người này ở bên cạnh thì cái gì cũng không quan tâm, hắn trầm giọng nói: “Một ngày nào đó, ta sẽ khiến Vân Hư Tử, Cố Trường Minh… Tất cả những người đã lăng nhục ta, hành hạ ta đều phải trả giá thật đắt.”
Hắn nói từng chữ từng chữ lên án: “Mạng ta do ta không do trời; dựa vào đâu bọn họ nói ta tắm máu mà sinh, ứng kiếp xuất thế, ta liền thừa nhận bản thân ta dối thầy diệt tổ, sẽ gây tai họa cho muôn dân, ta còn bị bọn họ phá hết tu vi, rút gân lột xương nhốt tại Trấn Tà Tháp suốt đời; thiên đạo muốn diệt ta, ta sẽ đạp thiên đạo xuống dưới chân!”
“Rồi cũng có một ngày…” Hắn nắm chặt tay Hạ Tử Minh, nói ra lời thề.
Hạ Tử Minh nhìn hắn với tâm trạng phức tạp, hỗn độn: “Xin lỗi…”
Hắn không cố ý làm vậy.
“Ngươi thật sự đang xin lỗi ta sao.” Nhiếp Nghiêu nắm chặt tay hắn: “Nhưng, ta tha thứ cho ngươi. Chỉ cần sau này ngươi đừng bao giờ rời xa ta là được.”
Hạ Tử Minh nhìn hắn, bất giác nhíu mày.
Nhiếp Nghiêu nằm trong ngực hắn cực kỳ an tâm, lần này thực sự kiệt sức, rơi vào giấc ngủ.