Những ngày tiếp theo của Hạ Tử Minh trôi qua cực kỳ yên ả, nếu như quên đi đoạn bản thân chỉ đang diễn với Vân Hoa, thì gần như có thể nói là cầm sắt hòa minh, tuế nguyệt tĩnh hảo*.
*Cầm sắt hòa minh (琴瑟和鸣): đàn cổ cầm và đàn sắt cùng vang – ý chỉ mối quan hệ vợ chồng hòa hợp.
*Tuế nguyệt tĩnh hảo (岁月静好): năm tháng yên tĩnh và tốt đẹp –‘ tuế nguyệt’ có thể hiểu là ‘cuộc sống/ cuộc đời’
Nhưng trong lòng Hạ Tử Minh cũng biết, sự yên bình ngắn ngủi này chỉ là tạm thời mà thôi.
Sau khi Nhiếp Nghiêu đoạt được Ma Thần Lực, trước khi hắn 24 tuổi ắt sẽ có một trận ác chiến với Vân Hoa.
Nguyên nhân không vì cái gì khác, chính là vì Nhiếp Nghiêu và Vân Hoa đều chỉ có một nửa hồn phách, chỉ dựa vào họ, dù là bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng nổi Ma Thần Lực mạnh mẽ. Bởi vậy, sau khi Nhiếp Nghiêu nhập ma, đoạt được Ma Thần Lực, sẽ chỉ có hai kết cục cho hai người, hoặc là hoàn toàn hợp hai thành một, khôi phục hoàn chỉnh hồn phách, hoặc là sẽ cùng nhau hồn phi phách tán, cả hai đều quay về vùng hỗn độn.
Bây giờ Nhiếp Nghiêu đã đoạt được Ma Thần Lực, 23 tuổi, thời điểm sắp sang tuổi 24 gần ngay trước mắt.
Hắn đã dần cảm thụ được thân thể của mình không chịu được luồng ma lực mạnh mẽ, sinh mệnh đang bị khô kiệt, tiêu tan từng chút từng chút…
Nhiếp Nghiêu cũng không muốn chết, chỉ có thể không ngừng đi tìm nguyên nhân.
Hắn không biết nguyên do bản thần không chịu được Ma Thần Lực là do mình bị thiếu hồn phách, mà chỉ xem qua Ma Đạo Cổ Tịch và đoán rằng là do thân thể con người của mình không chịu nổi Ma Thần Lực, muốn nhờ vào cấm thuật khôi phục thân thể Ma Thần vốn thuộc về Ma Thần chuyển thế là mình. Mà để khôi phục được thân thể Ma Long thì lại phải lấy lại mấy đại ma khí được tạo ra từ những bộ phận của Ma Long bị các đại môn phái phong ấn vào.
Vì vậy, để có thể sống và tiếp nhận Ma Thần Lực tốt hơn, Bắc Minh Ma Tôn tân nhiệm Nhiếp Nghiêu đã dắt sáu tông phái ma đạo chính thức tuyên chiến với các đại môn phái đang giữ ma khí.
Phù Diêu tiên tông cũng có mặt.
Chiến tranh giữa hai đạo Tiên – Ma diễn ra hết sức căng thẳng.
Vân Hoa chân nhân thân là nhân vật đệ nhất Tu Chân Giới dẫn các đại tiên tông nghênh chiến sáu tông phái ma đạo do Nhiếp Nghiêu suất lĩnh. Tuy nhiên, dù hắn có sống lâu hơn nữa, nhưng vì bản chất ma đã bị cấm, chỉ có thể tu thân dưỡng tính, không được vận dụng ma khí, thì sao có thể là đối thủ của chuyển thế của mình là Nhiếp Nghiêu, người hiện đã đoạt được một nửa Ma Thần Lực, lại đang đứng hàng Ma Tôn đây.
Nhiếp Nghiêu làm Vân Hoa bị thương nặng, các đại tông môn bên tiên đạo bại lui, nhưng kiên quyết không chịu nhượng bộ, giao ra một món ma khí nào.
Nhiếp Nghiêu tức giận liền buông lời đe, nếu các đại tiên tông trong vòng một tháng vẫn không giao ra các món ma khí, thì sẽ dẫn sáu tông phái ma đạo đi huyết tẩy các đại tiên môn.
Từ sau khi Nhiếp Nghiêu dẫn sáu tông phái ma đạo đánh giết các đại tiên môn, Hạ Tử Minh vẫn tránh xung đột, tiếp xúc trực tiếp với Nhiếp Nghiêu.
Nhưng Vân Hoa bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh suýt chết, Hạ Tử Minh thân là đạo lữ lại không thể không vì hắn mà đi đến đỉnh núi cực hàn ở rất gần chỗ tập trung của ma tu tìm Tuyết Liên Thảo vạn năm cần cho việc chữa thương.
Hạ Tử Minh dùng hết sức bình sinh, suýt chết mới lấy được Tuyết Liên Thảo, còn chưa kịp mừng, không ngờ đã dần tới rất nhiều ma tu.
Trong lòng Hạ Tử Minh biết chỗ này cách nơi tập trung của ma tu quá gần, lúc này không đợi đến khi ma tu tìm đến, lập tức dùng trận pháp truyền vật chuyển Tuyết Liên Tiên Thảo đi.
Biết Tuyết Liên Tiên Thảo đã được chuyển tới trong tay người của Phù Diêu, Hạ Tử Minh còn chưa kịp định thần lại, ma tu đã tới đây.
“Ta biết ngay, ta làm Vân Hoa Tiên Tôn trọng thương, tiên tông chính đạo bọn ngươi ắt sẽ có người đến đây tìm Tuyết Liên Tiên Thảo để chữa thương, nên đã đặc biệt ngồi canh ở đây. Không ngờ, người đến đây lại chính là ngươi, đại đệ tử Phù Diêu – Cố Trường Minh.” Ma khí trùng trùng, chính bản thân Ma Tôn Nhiếp Nghiêu tới.
Hạ Tử Minh biết mình hiện giờ đã sớm không phải đối thủ của hắn, mắt cũng không nhìn hắn, chỉ nhân cơ hội chạy trốn.
Nhiếp Nghiêu mỉm cười nhìn hắn, âm trầm đáng sợ nói: “Không ngờ, một người ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm, bội bạc như ngươi cũng có vài phần chân tình đối với Vân Hoa Tiên Tôn, vậy mà lại còn một mình lẻn tới khu vực ngay cạnh địa bàn của ta để tìm Tuyết Liên Tiên Thảo.”
Hạ Tử Minh nhân cơ hội định đào tẩu.
Nhiếp Nhiêu lại đột nhiên xuất thủ biến ra một đoàn ma khí tối đen, trực tiếp đánh tan pháp lực của Hạ Tử Minh, trói hắn lại, cũng không thèm nhìn hắn một cái, thái độ đối với hắn tựa như với một con kiến hôi hay giòi bọ bẩn thỉu, ghê tởm nào đó vậy: “Nếu đã tới, thì đừng nghĩ đến chuyện đi. Ngươi là đạo lữ của Tiên Tôn đệ nhất, cũng có giá trị bằng một món ma khí đấy.”
Hạ Tử Minh không nói lời nào.
Nhiếp Nghiêu trực tiếp hóa thành một làn khói đem Hạ Tử Minh về ma quật.
Hắn muốn bắt Hạ Tử Minh đổi lấy ma khí với các đại tiên tông.
Trước khi tìm thấy người kia, nhìn thấy người kia, giải thích rõ với người đó, hắn chưa muốn chết, nên hắn phải sống, lấy được tám món ma khí, khôi phục thân thể Ma Thần để tiếp nhận Ma Thần Lực.
Tám món ma khí, thiếu một món cũng không được.
Nhiếp Nghiêu vốn tưởng rằng dựa vào thân phận của Hạ Tử Minh, theo như tầm quan trọng và địa vị của Vân Hoa đối với các đại tiên môn, lấy Hạ Tử Minh đổi lấy một món ma khí là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng không ngờ, các đại tiên tông lại giống như là đã thương lượng xong, lấy chính nghĩa là muôn dân trong thiên hạ làm lý dọ cự tuyệt điều kiện trao đổi của Nhiếp Nghiêu.
Hiểu theo một cách khác thì chính chưởng môn Phù Diêu là Vân Hư Tử đưa ra lựa chọn hy sinh Cố Trường Minh.
Nhiếp Nghiêu tức giận, hóa thành khói bay tới nhà giam giam giữ Hạ Tử Minh ở ma quật, nâng cằm Hạ Tử Minh lên, nói: “Ta vốn muốn lấy ngươi để đổi một món ma khí với các đại tiên tông, không ngờ bọn họ keo kiệt quá đấy, ngay cả một món ma khí cũng không muốn lấy ra vì ngươi. Hiện nay, đối với ta mà nói, người đã không còn giá trị lợi dụng, đại sư huynh.”
“Ngươi muốn thế nào?” Hạ Tử Minh vẫn không nhúc nhích, không buồn không vui, ánh mắt vô hồn giống như là đã chết vậy.
Hắn vẫn không nói với Nhiếp Nghiêu rằng mình chính là người đeo mặt nạ, trong mắt hắn, kể từ ngày Nhiếp Nghiêu nhập ma, tình cảm giữa bọn họ đã kết thúc.
Nhiếp Nghiêu gần như bóp nát cằm Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh vẫn không nhúc nhích: “Ta muốn thế nào ư? Ngươi đã có thể dùng tư sắc để quyến rũ sư phụ của mình, làm đạo lữ của nhân vật đệ nhất của tiên môn, chắc hẳn cũng là loại dâm loạn lắm, nhưng chắc hẳn một đạo tu tự cho mình là siêu phàm, khinh thường ma tu như ngươi có khi cũng đã từng dâm loạn với ma tu rồi cũng nên. Các tư thế dâm loạn của ma tu bọn ta cũng rất lợi hại, chi bằng ngươi nếm thử chút đi, khiến cho mọi người trong thiên hạ nhìn ngươi đội cho Vân Hoa Tiên Tôn cái mũ xanh cũng tốt.”
Nhiếp Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, buông lỏng tay đang nắm cằm của hắn ra, lại búng tay một cái.
Lúc này trong lao ngục có vô số ma tu dâm dục nhảy ra, đi tới chung quanh Hạ Tử Minh đang bị xích sắt trói chặt, tay chân làm ra các động tác mờ ám, vuốt ve một cách tình sắc, sàm sỡ, sờ mó.
Nhiếp Nghiêu hứng thú tràn đầy nhìn hắn.
Hạ Tử Minh vẫn không nhúc nhích, mặc cho các loại ma tu nam nữ giở trò với hắn, hắn vẫn không động đậy, tâm lặng như nước.
Hạ Tử Minh biết ma tu thủ đoạn, đê hèn, từ lúc rơi vào tay ma tu, hắn đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ nhận hết lăng nhục, liều chết. Dù cho là lại mất trinh tiết trước khi chết, thêm một số những thứ khác, thì cũng không là gì đối với hắn.
Nhiếp Nghiêu nhìn mắt hắn lạnh nhạt, dù đã đến bước này rồi vẫn luôn duy trì dáng vẻ thanh lãnh, lạnh nhạt, hầu kết khẽ động, trong lòng lại nổi lên một cơn giận, cảm thấy không thú vị, phất tay liền khiến cho đám ma tu đang giở trò với Hạ Tử Minh, đã lột hơn phân nửa đồ trên người hắn biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn khinh miệt nhìn Hạ Tử Minh, châm chọc nói: “Thân là đạo lữ của Tiên Tôn, có ma tu giở trò đối với ngươi, ngươi lại mặt không đổi sắc, một chút cũng không biết giãy dụa, phản kháng, bảo vệ trinh tiết, quả nhiên là không có chút liêm sỉ nào, dỡ bẩn đến cùng cực.”
“Ta không phải đối thủ của Ma Tôn, giãy dụa, phản kháng thì có ích gì? Hẳn là phải thuận theo ý của Ma Tôn, để cho Ma Tôn chê cười, càng thêm thỏa mãn tâm tư muốn làm nhục, coi khinh ta.” Hạ Tử Minh còn đang nôn mửa, nhưng lời nói ra lại lạnh băng, giống như là đã chết rồi vậy.
Nhiếp Nghiêu nhìn dáng vẻ cứng đầu của hắn, mất cảm giác thú vị, khoát tay áo, liền nói: “Cũng phải, loại chuyện này hẳn là sư huynh dù thân là đạo tu, nhưng sớm đã quen thói, không để tâm giống như ma tu rồi. Lấy cái này cũng không dằn vặt được sư huynh, yên tâm, ta còn thủ đoạn khác… Cố Trường Minh, ngươi từng làm gì với ta, ta chưa từng quên, hôm nay, dũng tuyền tương báo*.”
*Dũng tuyền tương báo (涌泉相报): trả lại bằng cả một dòng suối. Câu này có thể dùng cho cả ‘ân’ và ‘oán’, người cho ta 1 giọt, ta trả người một dòng suối. Ý chỉ sẽ báo đáp ân hoặc báo oán thù gấp đôi những gì mình nhận được.
Nhiếp Nghiêu hận Cố Trường Minh thấu xương.
Dù thực sự không nghĩ ra thủ đoạn nào bỉ ổi, không bắt ma tu khác cưỡng dâm, làm nhục Cố Trường Minh được, thì vẫn còn muôn vàn thủ đoạn chờ Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh bị nhốt ở ma quật nửa tháng, nhận hết mọi dằn vặt, khổ đau mà Nhiếp Nghiêu từng bị, đầu tiên là bị Nhiếp Nghiêu cắt đứt linh căn, gân mạch, phế đi tu vi, lại bị quất roi, sét đánh, hình pháp bào cách… Cả người đều bị lột một lớp da, hấp hối, gần như chết đi.
Người làm nhiệm vụ thế giới cấp SS ở thế giới này không được chọn điều chỉnh, loại bỏ cảm giác đau, nói cách khác, những dằn vặt, đau khổ này đều thực sự ghim chắc trên người Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh bị dằn vặt nửa tháng, ngay cả hệ thống cũng không dám nhìn nữa, nhìn kí chủ nhà mình thê thảm, âm thành máy móc của hệ thống cũng bắt đầu run rẩy, hỏi: “Kí chủ… Cậu có ổn không?”
Nó thực sự sợ rằng kí chủ nhà mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này đã bị giết sống.
“Không sao, tôi bây giờ cũng xem như có thể hiểu được cảm giác lúc Nhiếp Nghiêu bị rơi vào tay Vân Hư Tử và các đại tiên tông là thế nào, khụ.” Hạ Tử Minh bị đánh đến hấp hối, khi nói chuyện còn bị hộc máu, vẫn còn có ý muốn nói đùa với hệ thống.
Hệ thống nhìn hắn như vậy, không chỉ không trầm tĩnh lại, tim ngược lại càng ngày càng căng thẳng, luôn cảm thấy kí chủ nhà mình đã bị dằn vặt đến choáng váng rồi: “Kí chủ vĩ đại, cậu thực sự không sao đấy chứ? Nếu không hay là chúng ta bỏ nhiệm vụ này đi, cứ như thế tiếp tôi thấy cậu sẽ bị Nhiếp Nghiêu dằn vặt chết mất, những thủ đoạn dằn vặt người khác của ma tu… Quả nhiên là vô cùng quái lạ.”
“Tôi nói không sao là không sao, nhiệm vụ cũng sắp xong rồi, bỏ nhiệm vụ làm gì.” Hạ Tử Minh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Hệ thống lại vẫn phập phồng lo sợ: “Thế nhưng cậu… Tôi thấy câu vẫn mau nghĩ cách gì tự cứu mình đi, có lẽ nói rõ với Nhiếp Nghiêu cậu là người đeo mặt nạ luôn đi. Bằng không, cậu mà cứ chịu loại dằn vặt như ở địa ngục thế này, thân thể Cố Trường Minh cũng sắp không chịu nổi.”
“Tôi sẽ không nói rõ thân phận với Nhiếp Nghiêu, đó là tính cách lạnh lùng của nhân vật.” Hạ Tử Minh nói.
Hệ thống sốt ruột vô cùng: “Thế nhưng…”
Hắn cảm thấy kí chủ nhà mình lúc này thực sự sắp bị đối tượng nhiệm vụ giết sống.
“Yên tâm, tôi… Tôi sớm đã sắp xếp rồi.” Hạ Tử Minh thở hổn hển, cực kỳ suy yếu.
Hệ thống nhìn dáng vẻ lúc hắn nói lời này, cũng không tin lắm: “Cậu… Cậu chắc chứ? Kí chủ.”
“Liễu Khê, tôi che lấp sợi dây phía người ái mộ Cố Trường Minh là Liễu Khê, Liễu Khê biết thân phận người đeo mặt nạ của Cố Trường Minh, cũng biết quan hệ giữa Cố Trường Minh và Nhiếp Nghiêu.” Hạ Tử Minh tuy đang hấp hối, nhưng tư duy logic vẫn rất rõ ràng: “Hiện nay, các đại tiên tông lấy đại đạo thiên hạ và chính nghĩa làm lý do bác bỏ việc đổi ma khí cứu tôi, tôi rơi vào trong tay Nhiếp Nghiêu cũng không sống yên được, Liễu Khê biết tất cả chân tướng ắt sẽ tìm tới Ma Vực, nói ra tất cả chân tướng cho Nhiếp Nghiêu để cứu ta.”
Hắn vừa hộc ra một ngụm máu, chậm rãi nói: “Hắn sắp tới rồi, chờ hắn tới đây, khi Nhiếp Nghiêu biết được chân tướng rồi, thì những vết thương này ở trên người tôi, nhưng lại đau ở trong lòng hắn.”
“Còn bây giờ, tôi ra tay phế đi linh căn, tu vi của hắn, hiện hắn cũng phế đi của tôi, vậy thì xem như là đã trả xong, khụ.” Hạ Tử Minh nói.
Hệ thống: “…”
Nó quả thực là sợ ngu người vì kí chủ còn có thể hao tâm tổn trí thiết kế, sắp đặt mọi thứ trong loại kịch bản hỗn loạn như vậy.