Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 57



Edit: An Ju

Từ khi Hạ Tử Minh bị rơi vào ma quật và bắt đầu bị tra tấn, ngoại trừ ngày đầu tiên, hắn chưa gặp lại Nhiếp Nghiêu.

Hạ Tử Minh vốn cho rằng mình sẽ không gặp lại hắn cho đến khi chết, không ngờ, một ngày nọ, Nhiếp Nghiêu như bị cái gì đó kích thích, hai mắt đỏ ngầu xông tới nhà tù, một tay nắm cổ, nhấc cả người Hạ Tử Minh thoi thóp, gần như đã là xương bọc da lên, lực tay suýt không khống chế được mà bóp gãy cổ hắn.

“Khụ…” Hạ Tử Minh ở trong ma quật đã lâu, ngay cả tu vi cũng đã bị Nhiếp Nghiêu phế bỏ, đến việc giãy dụa cũng có vẻ không còn sức, sau đó chỉ ho nhẹ vài tiếng, bởi vì không hít thở được mà mặt đỏ tía tai, quyết định không giãy dụa nữa.

Nhiếp Nghiêu đỏ mắt nhìn hắn, thấy Hạ Tử Minh ở trong tay hắn từ từ mất đi sức lực giãy dụa, sắp tắt thở, mới chợt buông lỏng tay, màu đỏ máu nơi đáy mắt tiêu tán sạch, khôi phục lại sự tỉnh táo.

Ma Thần Lực không ngừng xâm chiếm cơ thể hắn như tằm ăn lên, mê hoặc tâm trí của hắn, Nhiếp Nghiêu bình thường sẽ bùng nổ ham muốn giết chóc và sự khát máu, thậm chí không phân biệt được là mơ hay ảo.

Nhiếp Nghiêu vừa mơ một giấc.

Ở trong mơ, hắn còn thấy được người mà hắn yêu, người đó dựa sát vào hắn, tất cả mọi thứ đều hạnh phúc, tốt đẹp như vậy. Nhưng đúng lúc này, không biết tại sao, Cố Trường Minh lại đột nhiên nhảy vào trong giấc mơ của hắn, nâng kiếm chém về phía người đó, hắn nói hắn thân là đại đệ tử Phù Diêu, muốn thay mặt Phù Diêu thanh lý môn hộ diệt trừ nghiệt đồ cấu kết với ma đầu, lén thả ma đầu đi… Sau đó, ở trong mơ, người đó đứng ra bảo vệ ở trước người mình, bản thân mình không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đó bị Cố Trường Minh đâm chết với một kiếm, máu tươi bắn hết lên người mình…

Những người gặp phải mình đều sẽ bị bất hạnh, vì mình mà gặp nạn.

Nhiếp Nghiêu giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, không ngừng nhớ lại ác mộng khi mất người mình yêu, rồi bùng lên một suy nghĩ bất thường, xông tới nhà giam giam giữ Cố Trường Minh, suýt nữa bóp chết hắn.

Lúc bị vây hãm trong tâm ma của mình, Nhiếp Nghiêu thậm chí nghĩ người đó thật sự đã chết rồi, đúng chứ? Bị Cố Trường Minh giết chết.

Nếu không phải thì sao hắn lại không tìm được hắn? Người đó giống như đã biến mất khỏi cuộc đời vậy, không để hắn tìm được tung tích… Còn nếu không phải, người đó mềm lòng như vậy, sao lại nỡ không gặp mình, thấy mình nhập ma, trở thành Bắc Minh Ma Tôn rồi tuyên chiến với các đại tiên môn, sao lại không ra gặp mình, ngay cả chửi mình vài câu cũng không?

Người đó biết rất rõ, chỉ cần hắn lên tiếng, mình sẽ vì hắn mà đổi ý, bất kể là quyết định gì.

Nhưng hắn lại không tới…

Cho nên, người đó quả thực vẫn biến mất rồi.

Nhiếp Nghiêu bị tâm ma xui khiến, gần như giết chết Hạ Tử Minh, mãi đến khi thấy Hạ Tử Minh không có sức lực giãy dụa, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại, biết mình đã lâm vào tâm ma, vội vã buông lỏng tay.

Người đó không thích hắn giết người, hắn không được giết người.

Khiến cho người đó ghét hắn, thật sự không bao giờ muốn gặp hắn nữa.

“Khụ…” Hạ Tử Minh nay mất đi linh căn, không khác gì một con người, lại chịu đủ loại tàn phá, giờ yếu ớt vô cùng, Nhiếp Nghiêu buông tay ra, hắn liên tục ho khan vài tiếng mới hô hấp lại bình thường được.

Nhiếp Nghiêu thu lại thái độ thô bạo của hắn, hung hăng ném Hạ Tử Minh ngã trên đất như ném đi thứ rác rưởi nào đó, không thèm nhìn liếc hắn lấy một cái, nói một cách châm chọc: “Chậc, thật là thảm thương. Đại đệ tử Phù Diêu… Ngươi ở ma quật này của ta lâu như vậy, cái mà các ngươi gọi là danh môn chính đạo không chỉ chưa từng lấy ma khí trao đổi cứu ngươi, thậm chí là ngay cả lén phái người tới cứu ngươi hay dùng những cách khác thương lượng với ta để cứu ngươi về cũng không có, có thể nói là hoàn toàn vứt bỏ ngươi, có phải ngươi rất thương tâm, rất tuyệt vọng không? Hả?”

Hắn ném một cái, Hạ Tử Minh lúc này giống như một miếng vải rách ngã trên mặt đấy, ngay cả nhúc nhích một cái cũng không có sức.

Nhiếp Nghiêu chẳng thèm nhìn hắn một cái, chỉ lấy ra một cái khăn từ trong tay áo, lau lau tay của mình, như thể việc bản thân vừa bóp cổ của Hạ Tử Minh là một việc ô uế, bẩn thỉu cực độ.

“Chậc, Cố Trường Minh, một người như ngươi ở lại ma quật của ta cũng không có tác dụng gì, chỉ giống như một thứ rác rưởi biết ăn cơm.” Hắn từ trên cao nhìn xuống Hạ Tử Minh, giống như là nhìn một con chó chết: “Ngươi giờ không còn bất luận giá trị lợi dụng nào, giữ lại cũng chỉ có một con đường chết. Chắc chắn là ngươi rất không muốn chết đúng chứ? Chi bằng chúng ta làm một vụ giao dịch, thế nào?”

Trong suy nghĩ của hắn, hắn coi thường Cố Trường Minh, một kẻ đạo đức giả ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm, ngầm nhận hối lộ, cũng đã xác định đối phương rất sợ chết, không có phẩm cách.

Hạ Tử Minh không nói một từ.

Nhiếp Nghiêu cúi đầu nhìn hắn, lại khinh miệt cười, tự nói tiếp: “Linh căn của người cũng đã bị phế mất, nhưng ở chỗ ta có ma cổ có thể trồng cho ngươi, sau khi trồng, ngoài việc ngươi phải nghe lệnh của ta, bị ta thao túng ra, tất cả những thứ khác đều không khác gì với một tu sĩ bình thường, ta thả ngươi quay về, cho bản thân ngươi một cơ hội sống, ngươi trộm cho ta một món ma khí… Ta để cho ngươi một con đường sống, thế nào?”

“Ta nghĩ, việc lấy trộm một món ma khí này đối với đạo lữ của nhân vật đệ nhất tiên môn như ngươi mà nói thì hẳn là không khó. Ta nghe nói, bên cạnh đạo lữ của ngươi là Vân Hoa Tiên Tôn có Long Khu Cầm.” Hắn liếc mắt nhìn Hạ Tử Minh.

Nghe hắn nói lời này, Hạ Tử Minh lúc trước vẫn còn vô lực, tê liệt trên mặt đất lại gắng nhấc người lên, nỗ lực ngồi dậy, hung hăng khinh bỉ Nhiếp Nghiêu một tiếng: “Hừ! Ma đầu, ta cho dù chết cũng sẽ không để ngươi thực hiện được, thội tụ tám đại ma khí, lấy lại thân thể Thiên Ma, làm hại muôn dân!”

“Được được được.” Nhiếp Nghiêu bị hành động kiên quyết từ chối thẳng của hắn làm cho ngây người, một lát sau, mới tỉnh táo lại: “Có khí thế, tôi không ngờ rằng Cố sư huynh lại là người có khí thế như vậy.”

Hắn liếc cũng không liếc mắt nhìn Hạ Tử Minh, liền búng tay một cái, gọi ma tu thủ hạ phụ trách trông coi nhà giam đến.

“Hiếm khi thấy sư huynh có khí thế như vậy, như vậy thân làm sư đệ sao lại có thể không tác thành cho ngươi được chứ? Nếu sư huynh muốn chế, thân làm sư đệ bèn tiễn sư huynh một đoạn đường vậy.” Nhiếp Nghiêu nhe răng cười.

Ánh mắt Hạ Tử Minh vẫn không nhúc nhích, giống như một hồ nước đọng.

Ma tu phụ trách trông coi kia tận trung công tác hỏi ý: “Ma Tôn có phân phó gì?”

“Miễn hình pháp cho Cố sư huynh của ta đây hôm nay, vào lúc hoàng hôn chiều ta, ngươi cứ an yên tiễn hắn đi đi.” Nhiếp Nghiêu nhìn về phía Hạ Tử Minh với một ánh mắt sâu thẳm, như là đang nhìn một vật chết, nhìn hắn một lần sau cuối.

Người đó không thích mình giết người, hắn có thể khống chết bản thân không giết người… Nhưng thân làm ma tu, làm Ma Tôn, lại không có nghĩa hắn sẽ không để cho người khác giết người.

Cố Trường Minh đã cố làm ra vẻ khí phách, không chiu thức thời làm nội ứng cho hắn, làm việc cho hắn, vậy hắn giữ lại hắn ta cũng không có bất luận giá trị lợi dụng gì.

Vậy thì liền an yên tiễn hắn một đoạn đường sau cuối đi.

Hắn tuy rằng đã đồng ý với người đó không động vào người trong Phù Diêu, nhưng người này vẫn luôn biết rõ ân oán giữa hắn và Cố Trường Minh, tin rằng dù Cố Trường Minh chết trong tay hắn, người đó cũng có thể hiểu được.

Cố Trường Minh nợ hắn, trong nửa tháng ở đây đã trả hết rồi.

Giờ Cố Trường Minh chết đi, ân oán giữa bọn họ cũng được giải quyết xong.

Nhiếp Nghiêu dời tầm mắt đi, dặn dò người trông coi: “Nhớ là để Cố sư huynh của ta đi được an yên chút, cũng coi như không uổng công bản tôn đã từng là đồng môn với hắn.”

“Dạ, Ma Tôn.” Người trông coi kia nghe lời đáp lại.

Hạ Tử Minh nghe thấy Nhiếp Nghiêu đã tuyên án tử hình mình, không đau không vui, thậm chí là như đã trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, vẫn không nhúc nhích, lặng im đợi giờ chết của mình đến.

Hắn sớm nên chết đi.

Nhiếp Nghiêu là do hắn thả, giờ đi làm hại muôn dân, lấy đi tính mệnh của gần trăm người ở Phù Diêu, cũng phải trách hắn, nay sư phụ bị Nhiếp Nghiêu làm trọng thương, hôn mê bất tỉnh càng là do một ý nghĩ sai lúc đó của hắn gây nên, sai một li đi một dặm.

Thân là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, hắn đáng chết từ sớm rồi.

Hạ Tử Minh xem cái chết như không.

Chẳng biết tại sao Nhiếp Nghiêu nhìn dáng vẻ coi thường cái chết này của hắn, trong lòng cũng có chút phiền lòng, khó chịu vô cùng. Nhưng Cố Trường Minh và hắn có ân oán, bản thân mình là Ma Tôn đã đưa ra quyết định cũng không tiện thay đổi, tìm không ra lý do thay đổi.

Nhiếp Nghiêu không nhìn Cố Trường Minh nữa, hóa thành một làn khói ma, bay đi, không muốn nghĩ bất cứ chuyện gì liên quan đến Cố Trường Minh nữa.

——————–

Theo thời gian càng dài, nỗi thống khổ mà Ma Thần Lực trong cơ thể Nhiếp Nghiêu mang lại cho hắn càng sâu đậm hơn. Người đó vẫn không tin tức, Nhiếp Nghiêu suốt ngày tìm hắn khắp nơi mà không có kết quả, ngay cả tâm hồn cũng chịu đủ loại dày vò, không tìm thấy nơi mình thuộc về… Cơ thể và tâm hồn đồng thời bị dày vò, Nhiếp Nghiêu thường xuyên cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa.

Nhưng trước khi tìm thấy dấu vết của người đó, Nhiếp Nghiêu lại không cam tâm chịu chết, cũng chỉ có thể đau khổ chịu đựng, gây rắc rối cho chính đạo, suốt ngày say rượu, dùng rượu làm tê liệt cảm giác thống khổ của mình.

Một ngày nọ, sau khi tuyên án tử hình Cố Trường Minh, dự định kết thúc ân oán giữa mình và Cố Trường Minh, Nhiếp Nghiêu lại uống rượu, chế tạo ra cảnh vật xung quanh, ý muốn làm tê liệt chính mình để quên đi nỗi thống khổ.

Không ngờ, buổi chiều, bên phía chính đạo lại có một tán tu với vẻ sương gió, mệt mỏi đến trước cửa ma quật, muốn cầu kiến hắn.

“Ma Tôn, có một tán tu ở cửa ma quật cầu kiến, xin hỏi tôn thượng có muốn gặp hay không?” Ma tu thủ hạ của hắn hỏi ý hắn.

Nhiếp Nghiêu lập tức thức tỉnh khỏi ảo cảnh mình vừa chế tạo ra: “Có phải là đệ tử  của Phù Diêu không?”

Là người đó sao?

Là người đó đến tìm mình, Nhiếp Nghiêu gần như không khống chế được hi vọng lại một lần nữa dấy lên trong lòng.

“Cũng không phải, hắn nói hắn là đệ tử của Lý chân nhân – Lý Kha của Xích Nham Sơn…”

Quay đi quay lại, Nhiếp Nghiêu mấy năm nay luôn luôn một lần lại một lần dấy lên hi vọng rồi một lần lại một lần nhận lấy thất vọng.

Mắt Nhiếp Nghiêu lập tức ảm đảm, nhưng vẫn phân phó với thuộc hạ: “Để cho hắn vào đi.”

Tuy rằng, trên đường truyền đi Thiên Ma chuyển thế, Bắc Minh Ma Tôn là hắn có cỡ nào đáng sợ, cỡ nào giương nanh múa vuốt, thì Nhiếp Nghiêu vì đã bị người đó ảnh hưởng, đối với đại đa số những tu sĩ mình không ghét còn có thể trọng đãi hơn…

Liễu Khê rất nhanh đã được thủ hạ của Nhiếp Nghiêu dẫn vào.

Hắn sương gió, mệt mỏi, hàng mày nhăn lại liền hỏi Nhiếp Nghiêu: “Tại hạ ra mắt Ma Tôn.”

“Chẳng hay người tự mình đến đây tìm bản tôn là có ý gì?” Nhiếp Nghiêu cũng thấy lạ, một chính đạo tu sĩ coi thường ma tu đến đây tìm hắn thân là một ma tu ác danh nổi khắp làm gì.

Liễu Khê vẻ mặt ảm đạm, nói thẳng: “Ta là bằng hữu của Trường Minh, nghe nói Trường Minh rơi vào trong tay Ma Tôn, Phù Diêu tiên tông lại không chịu cứu hắn, đặc biệt tới đây thỉnh cầu Ma Tôn buông tha Trường Minh.”

Hắn biết, nếu hắn không tới, Cố Trường Minh sẽ không còn đường sống.

Nhưng hắn tới rồi, có thể cứu được Cố Trường Minh hay không… Trong lòng hắn cũng không chắc.

“Bằng hữu?” Nhiếp Nghiêu nghe xong lời nay lại cười chế giễu, bởi vì chán ghét Cố Trường Minh, nên từ đó cũng sinh ra khinh miệt với Liễu Khê: “Đại sư huynh không coi ai ra gì, mắt cao hơn đầu của ta cũng có bằng hữu sao? Không phải ngươi là nhân tình vụng trộm của hắn đấy chứ?”

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hắn không hiểu sao không thích tên Liễu Khê này.

Liễu Khê nghe hắn nói Cố Trường Minh như vậy, sắc mặt liền khó coi, nhưng cũng biết mình lúc này đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ép mình bình tĩnh liền trầm giọng giải thích với Nhiếp Nghiêu: “Trước đây, tôi đích thực là có thích Trường Minh… Nhưng hắn chưa từng chấp nhận tôi, hiện hắn đã có đạo lữ, xin Ma Tôn đừng bôi nhọ danh dự của ta và hắn.”

“Ha ~” Nhiếp Nghiêu cười chế giễu một tiếng, dường như một người như Cố Trường Minh cũng có người thích làm hắn hết sức coi thường.

Hắn khinh thường nhìn Liễu Khê, lười tán gẫu với hắn, mở miệng liền nói: “Muốn cứu Cố Trường Minh cũng có thể, lấy ma khí để đổi. Ta rất công bằng, lời này đã sớm nói ra, tuyệt không đổi ý.”

“Ta không có ma khí.” Liễu Khê bất lực mở miệng, hắn thân là một hệ tán tu thì lấy đâu ra ma khí đây?

Nhiếp Nghiêu thấy lạ, không muốn nhiều lời vô ích: “Không có ma khí, ngươi không nghĩ cách đi lấy được sao? Tới tìm ta làm cái gì, muốn tay không bắt sói trắng cứu hắn về hay so? Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta là ma, không bao giờ làm vụ buôn bán lỗ vốn nào.”

“Ta tới thỉnh cầu Ma Tôn có thể nể tình đã từng là đồng môn, buông tha Trường Minh.” Liễu Khê nắm chặt tay lại thành quả đấm, đè nén cảm giác kích động muốn đập Nhiếp Nghiêu một trận, run giọng nói.

Nhiếp Nghiêu nghe thấy lời của hắn, thật giống như nghe thấy chuyện hài nào đó, nói: “Ha ha ha ha, ngươi muốn ta nể tình đã từng là đồng môn, buông tha Cố Trường Minh… Cố Trường Minh.”

“Ngươi có biết hắn đã từng làm gì với ta không? Ngươi kêu ta buông tha hắn, vậy năm đó sao hắn lại không buông tha cho ta?” Hắn cười như người điên, nhe nanh múa vuốt, nói: “Ta nói thật cho ngươi biết đi, chỉ bằng vào những việc Cố Trường Minh đã làm với ta… Không lấy ma khi ra, ta tuyệt đối không buông tha hắn.”

Hắn căm hận, nói gằn từng câu từng chữ: “Ta dù buông tha cho mọi người ở Phù Diêu, nhưng cũng quyết không bỏ qua cho hắn.”

Hắn hận Cố Trường Minh sâu sắc, không cách nào bỏ qua.

Nhất là khi hắn đã mất đi người đó, Cố Trường Minh lại đang trong tình trạng có đạo lữ, lại còn có người thích hắn ta mạo hiểm đi cầu xin mình buông tha cho hắn ta, càng không thể cứu được hắn ta.

Nếu hắn không được như ý, không thể cùng người mình yêu mặt kề tay nắm, thì hà cớ gì phải tha thứ, buông tha cho kẻ thù của mình?

“Dù, dù cho Trường Minh đã từng có lỗi với ngươi, phế đi linh căn, tu vi của ngươi… Nhưng hắn cũng đã từng liều chết cứu ngươi, thậm chí suýt vì ngươi mà đoạn tuyệt với môn phái, buông tha tất cả những gì mình có, các ngươi coi như cũng đã từng yêu nhau.” Liễu Khê nhìn Nhiếp Nghiêu đã bắt đầu điên cuồng, từng lời thấm máu: “Dù cho giờ đã chấm dứt, một chính một tà, ngươi thực sự không lấy ma khí không được, nhưng không thể vì đoạn tình cảm các ngươi đã từng có mà thả hắn đi hay sao?”

Hắn không biết hận ý đối với Cố Trường Minh của Nhiếp Nghiêu là từ đâu mà có, chỉ đơn thuần cho rằng Cố Trường Minh từng vì dạng người này mà buông bỏ tất cả lại cảm thấy chẳng đáng.

Liễu Khê vừa nói lời này ra, không khí lập tức lặng như tờ.

Sắc mặt Nhiếp Nghiêu thay đổi mấy lần, dường như không thể tin vào tai mình, một hồi lâu sau mới không thể tin mà hỏi: “Ngươi nói cái gì? Cố Trường Minh cứu ta lúc nào, ta với hắn từng yêu nhau, có một đoạn tình cảm lúc nào?”

Khi hắn đang nói chuyện, ma khí quanh thân bay tán loạn, hội tụ thành một bàn tay khổng lồ, xách Liễu Khê đến trước mắt mình, hai mắt đỏ đậm nhìn hắn chằm chằm, chất vấn từng câu từng chữ.

Làm sao có thể?

Điều này sao có thể?

“Ma Tôn đã quên rồi sao? Năm đó Trường Minh cõng ngươi mắt bị mù đến chỗ ta tìm ta, cầu xin ta đổi mắt cho Ma Tôn, hao hết sức bình sinh lấy được Kim Liên Diệp trên Đại Tuyết Sơn, khi đó hắn nói với ta rằng Ma Tôn là người hắn đã xác định, vì ngươi hắn nguyện ý trở thành địch với người trong thiên hạ, buông bỏ tất cả vốn liếng hắn dày công xây dựng ở Phù Diêu, cùng ngươi kề mặt tay nắm… Hắn nợ ngươi, nguyện ý vì ngươi làm mọi việc, Ma Tôn đều quên rồi sao?” Liễu Khê bị ma khí xách đến trước mắt, trong nháy mắt gần như bị nỗi niềm trào dâng dưới đáy mất của Nhiếp Nghiêu hù cho, nhưng hắn cắn răng, vẫn trầm giọng chất vấn.

Nhiếp Nghiêu không dám tin nhìn hắn chằm chằm, mắt gần như sắp nhỏ máu, từng câu từng chữ chất vấn: “Ngươi nói cái gì?”

“Hai mắt Ma Tôn bây giờ, chính là năm đó ta tự tay thay cho Ma Tôn! Ma Tôn cũng không nhớ sao?” Liễu Khê hỏi ngược lại.

“Không thể được, không thể được…” Nhiếp Nghiêu cúi đầu lầm bẩm, từ chối tin tưởng sự thực này, vẻ mặt vốn là điên cuồng, lại biến thành mặt cắt không một giọt máu.

Hắn vừa không cảm thấy gì, nhưng nếu thật không phải là Liễu Khê thì sao có thể biết rõ như vậy, cặn kẽ như vậy?

Còn có giọng nói, hắn lúc trước không phát hiện ra, nhưng bây giờ cẩn thận lắng nghe lại, hắn mới giật mình phát hiện ra giọng của Liễu Khê đồng nhất với người bạn của người kia.

“Không thể nào, tại sao?” Nhiếp Nghiêu run rẩy đôi môi, gần như tan vỡ, từ chối tin tưởng sự thật này: “Điều này sao có thể…”

Nhiếp Nghiêu tỉnh hồn lại, nhìn ra ngoài cử sổ thấy sắc trời đã sắp ngả màu, hoàng hôn tới gần, đột nhiên như nhớ tới điều gì, thả Liễu Khê xuống, phóng như điên về phía chỗ ngục giam Cố Trường Minh.

Trời sắp tối rồi.

Sắp tối rồi.

Hắn lệnh thủ hạ lấy mạng Cố Trường Minh trước khi mặt trời lặn.

Lúc Nhiếp Nghiêu nhanh chóng hóa khói biến mất, chạy tới ngục giam, Hạ Tử Minh đã lâm vào hôn mê, mà thủ hạ mình phân phó lấy mạng Cố Trường Minh lại đang cởi quần áo của Cố Trường Minh được hơn phân nửa, định làm chuyện bất chính.

Ma tu kia thấy Nhiếp Nghiêu đột nhiên đến lại càng hoảng sợ, mau chóng kéo quần đã cởi được một nửa của mình lên: “Ma… Ma Tôn…”

Ma tu buông thả dục vọng, bề ngoài Cố Trường Minh vô cùng tốt, lúc ma tu phụ trách trông coi mỗi ngày dằn vặt hắn đã có mơ ước đối với hắn từ lâu, nhưng ngại vì Nhiếp Nghiêu chưa từng hạ lệnh nên mãi vẫn chưa hạ thủ, hôm nay Nhiếp Nghiêu phân phó muốn lấy tính mạng Cố Trường Minh, ma tu nghĩ Cố Trường Minh sắp phải chết, chắc chắn Nhiếp Nghiêu cũng không để ý nhiều, liền quyết định trước khi Cố Trường Minh chết sẽ chơi đùa hắn một phen.

Không ngờ, Nhiếp Nghiêu lại chạy tới đúng vào lúc này.

Nhiếp Nghiêu nhìn ma tu cởi quần được một nửa và Cố Trường Minh đang ngủ mê man đã bị lột hơn phân nửa quần áo, lộ ra khoang ngực trắng nõn, lập tức máu đỏ lên như sắp nhỏ máu.

“Ma… Ma Tôn…” Ma tu kia thấy dáng vẻ Nhiếp Nghiêu không bình thường, lập tức kinh hồn khôn cùng lùi về sau mấy bước.

Nhiếp Nghiêu lại phất tay một cái, không không chế được sự điên cuồng và phẫn nộ bên trong cơ thể mình, hóa thành một làn ma khói trực tiếp cắn xé, thôn tính ma tu có ý đồ bất chính với Hạ Tử Minh.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, như thể không thể không chế mình, Nhiếp Nghiêu hóa thành hình người hạ xuống mặt đất, lại cực kỳ cẩn thận, điểm đầu ngón chân, ngừng thở, từng bước một đi tới trước mặt Hạ Tử Minh đang hôn mê, nhấc tay vuốt lên mặt của Hạ Tử Minh…

Nhiếp Nghiêu nhắm mắt lại, từ lông mi của Hạ Tử Minh trượt xuống mũi, tiếp đến miệng.

Hắn nhớ kỹ xúc cảm khi mình sờ người đó, độ ấm quen thuộc của người đó…

Nếu Cố Trường Minh thật sự là người đó, hắn nhất định có thể nhận ra được.

Nhiếp Nghiêu cẩn thận sờ từng bộ phận trên mặt Cố Trường Minh, lúc mở mắt ra lần nữa, tay hắn lại mất tự chủ, không chịu khống chế bắt đầu run rẩy.

Hắn cúi đầu nhìn Hạ Tử Minh mất đi ý thức, khuôn mặt không có chút máu nào, run giọng: “Sư huynh, điều này sao có thể? Vì sao, vì sao lại là sư huynh?”

Biểu cảm trên mặt Nhiếp Nghiêu dữ tợn đến cực hạn.

Cố Trường Minh và người đó… Đúng là một người, đúng là một người…

Người hắn yêu, người hắn hận đúng là cùng một người.

Trong những năm tháng đau khổ tìm cỡ nào cũng không tìm được tung tích người đó, Nhiếp Nghiêu từng vô số lần huyễn tưởng ta dáng dấp của người kia, nhưng làm thế nào cũng thất không đúng, cho đến bây giờ, cho đến giờ phút này, dung mạo người kia hắn yêu nhất và Cố Trường Minh mà hắn hận nhất, ấy vậy mà lại xếp trồng lên vừa khít, hợp hai làm một.

“Sư huynh, sư huynh…” Nhiếp Nghiêu nhìn Hạ Tử Minh dần dần yếu ớt ngã xuống, hô hấp gần như không nhận biết được, lập tức luống cuống, lúng ta lúng túng bắt đầu lấy ra một đống linh dược, tiên thảo từ trong túi càn khôn của mình, thận trọng đến gần Hạ Tử Minh, đỡ hắn lên, động tác nhẹ nhàng, rón rén như sự mình trong lúc lơ đễnh sẽ làm nát hắn, toàn bộ sự tập trung đều đổ dồn vào hắn.

Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là hắn tuyệt đối không thể để Cố Trường Minh chết, tuyệt đối không.

Nếu Cố Trường Minh chết, hắn sẽ không sống nổi nữa.

Sau khi đút hết tiên thảo, linh dược, Nhiếp Nghiêu cảm giác được nhiệt độ cơ thể Hạ Tử Minh dần dần từng chút biến lạnh, lại hốt hoàng, không ngừng xoa bóp người cho Hạ Tử Minh, không ngừng dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cơ thể Hạ Tử Minh, mãi đến khi những tiên thảo, linh dược quý hiếm phát huy tác dụng, người ấm dần lên, tuy còn yếu ớt nhưng đã bình ổn dần.

Nhiếp Nghiêu mới thoáng thở phải một hơi, không ngừng vuốt ve mặt Hạ Tử Minh, hỏi: “Sư huynh, ngươi cố tình phải không? Cố ý dù có chết cũng không chịu nói cho ta biết, cố ý muốn chết ở trên tay của ta? Đúng không?”

Hắn lúc này chỉ cần nghĩ tới nếu hắn tới chậm một bước, Cố Trường Minh sẽ biến mất từ đây, không thể tìm được. Dù mình có lên trời xuống đất cũng sẽ không thể tìm thấy dấu tích nào, một vết tích về người này cũng không, lên thiên đàng xuống địa phủ cũng không tìm được người này nữa, người này thực sự tan biến mãi mãi. Tim hắn sẽ như bị dao cắt, đau không thể át.

Chỉ thiếu một chút nữa, thực sự chỉ thiếu một chút… Người này sẽ thực sự chết trên tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.