“Người vẫn luôn ở bên trong ta, mê hoặc, dẫn dụ ta nhập ma là ngươi, tất cả mọi thứ của ta, vận mệnh của ta, ta đi đến bước đường ngày hôm nay đều là do ngươi ở phía sau chủ đạo, thao túng đúng không?” Nhiếp Nghiêu đứng lên, nhìn ánh mắt của Vân Hoa, thân là một nửa của hắn liền hiểu ra được ngay: “Là ngươi đẩy ta vào đường cùng, cũng là ngươi biến ta thành như bây giờ đúng không?”
Vân Hoa đã hoàn toàn không còn muốn che giấu bản thân nữa, cực kỳ thản nhiên, thừa nhận: “Không sai.”
Tất cả mọi thứ đều là hắn ở phía sau thao túng, chủ đạo.
Hạ Tử Minh không dám tin nhìn về phía Vân Hoa: “Sư phụ…”
Dường như là trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận được hiện thực ân sư mà mình luôn kính trọng kiêm đạo lữ của mình lại là ma, còn là kẻ trăm phương ngàn kế ẩn núp, hãm hại Nhiếp Nghiêu đã lâu.
“Sư huynh, ngươi luôn miệng nói ta là ma, ngươi đã có đạo lữ không thể ở bên ta. Như vậy, như vậy, ngươi căm hận ma như thế có bao giờ nghĩ tới chuyện đạo lữ của ngươi cũng là ma hay chưa? Mà hắn còn nhập ma triệt để hơn cả ta, không, hắn vốn chính là ma, thậm chí là tàn hồn kiếp trước của ta, cưỡng ép biến ta thành ma đó thôi?” Nhiếp Nghiêu nhìn về phía Hạ Tử Minh, buồn bã cười, bản thân cũng cảm thấy vận mạng này của mình thực sự nực cười hết sức.
Hạ Tử Minh khó có thể tiếp nhận, nhìn bọn họ, càng giống như là bối rối, không ngừng lắc đầu, ngay cả một câu, một chữ cũng không nói ra được.
Nhiếp Nghiêu đưgns thẳng người, nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây nên: “Vì sao? Vì sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi đã là người đệ nhất tiên môn, chẳng lẽ chưa đủ tốt, chưa đủ vui sao? Vì sao… Vì sao lại phải ép ta nhập ma, đoạt lấy người mà ta yêu nhất?”
Xâu chuỗi hết mọi chuyện lại với nhau, Nhiếp Nghiêu rất nhanh đã hiểu ra về ba ngày tuyệt vọng của mình khi Hạ Tử Minh vì sư phụ gặp nạn, rời khỏi mình đó, căn bản là do người này một tay bày ra.
Mà sau khi mình và Hạ Tử Minh xuất hiện hiểu lầm, cũng là hắn tới mang Hạ Tử Minh đi, vô tình* ngăn mình biết được chân tướng Hạ Tử Minh chính là người đeo mặt nạ.
*Gốc là ‘âm thác dương soa’ (阴错阳差): ẩn dụ cho một tai nạn nào đó do các yếu tố tình cờ gây ra, ngắn gọn hơn có thể hiểu là ‘một cách vô tình, một cách tình cờ’.
Sau đó, Hạ Tử Minh trở thành đạo lữ của Vân Hoa…
Là cố ý, đây đều là trăm phương ngàn kế của Vân Hoa, đều là cố tình.
“Ta dù có ngụy trang thành người đệ nhất tiên môn, che mắt được đám tu sĩ ngu muội này, nhưng hồn phách của ta vẫn không được hoàn chỉnh, bị nhốt trong Long Khu Cầm chịu đủ loại đày đọa, ta chỉ có hai hồn hai phách, chung quy là không hoàn chỉnh, không sống mãi được, chỉ có dung hợp với ngươi rồi ta mới có thể hoàn chỉnh, sống mãi mà không phải chịu cảnh địa ngục, thiên phạt dày vò nữa. Mà cách để người chuyển thế là ngươi dung hợp với ta chỉ có một, đó chính là khiến ngươi nhập ma… Ngươi một khi đã nhập ma, không dung hợp với ta chỉ có một kết cục, đó chính là cả hai chúng ta đều chết đi, hồn phi phách tán, ta còn chưa sống đủ, ta chưa muốn chết.” Vân Hoa lạnh giọng nói, lúc ánh mắt chuyển từ Nhiếp Nghiêu sang Hạ Tử Minh mới có thêm một chút nhu hòa: “Về người mà ngươi yêu nhất, ta và ngươi là một hồn hai thể, tình cảm là nảy sinh cùng một lúc, cũng đã định trước là yêu cùng một người.”
Nhiếp Nghiêu không cam lòng nhìn về phía hắn, cất tiếng cười lớn: “Ha ha ha ha ~ ”
Sai một li đi ngàn dặm.
Hắn đã nhập ma, bị định trước là đã nhảy vào bẫy của kẻ này, cũng không thể quay về quá khứ được nữa.
Kết cục trước mắt hắn cũng chỉ có một là hợp nhất với kẻ này, hai là hồn phi phách tán.
Hắn không muốn để cho mọi chuyện phát triển theo ý của kẻ này, dù làm theo kế hoạch của hắn, nhưng cũng không muốn chết, không muốn hồn phi phách tán, hắn còn có nhiều lưu luyến với thế gian này….
Hắn còn muốn ở bên Hạ Tử Minh thật lâu, thật lâu nữa.
“Huống chi, bất kể là Trường Minh hay là Hằng Uyên, đều là ta quen biết hắn trước.” Vân Hoa bày xong trận pháp, liền mượn khí lực tám đại ma khí khởi động trận pháp, giọng nói lạnh lẽo nhìn Nhiếp Nghiêu: “Những lời này, phải là ta nói với ngươi mới đúng, chuyển thế của ta, là ngươi đoạt lấy người mà ta yêu nhất.”
Hằng Uyên là tên của tán tu kia ở kiếp trước, Cố Trường Minh là chuyển thế của hắn.
Nhiếp Nghiêu hận hắn đoạt lấy cơ thể của Cố Trường Minh, hắn sao có thể không hận Nhiếp Nghiêu đoạt lấy tâm của Trường Minh đây?
Rõ ràng bất luận là Hằng Uyên hay là Cố Trường Minh, đều là hắn quen biết trước, nhưng vì sao người hắn yêu nhất lại là Nhiếp Nghiêu chứ? Rõ ràng, rõ ràng bản thân đối xử với hắn tốt như vậy cơ mà.
“Ha ha ha ha ~ Ta đoạt người mà ngươi yêu nhất ấy à, thực là nực cười.” Nhiếp Nghiêu nhìn hắn, cất tiếng cười to, lại đột nhiên ra tay* với Vân Hoa: “Được rồi, ngươi đã đổi trắng thay đen, không nói ta đoạt lấy người ngươi yêu nhất không được, vậy cứ coi như là ta đoạt lấy người ngươi yêu nhất đi, ta còn muốn đoạt lấy hồn phách của ngươi.”
*’Ra tay’ hay ‘xuất thủ’ ở đây ý chỉ là dùng tinh thần để so kè, đối chiến với Vân Hoa trong trận pháp dung hợp hồn phách nhé.
Hắn oán hận nhìn về phía Vân Hoa, vẻ mặt bất thường mà xen lẫn âm hiểm.
Hắn và Vân Hoa tuy là một hồn hai thể, nhưng ý thức lại vì chuyển thế mà sinh ra hai người, nếu muốn dung hợp, cũng có nghĩa là giữa ý thức của hắn và Vân Hoa sẽ có một người bị nuốt mất.
Vân Hoa đã tính hết các mưu kế, trăm phương ngàn kế muốn cắn nuốt hắn.
Nhưng hắn lại không muốn theo ý của Vân Hoa, hắn muốn cắn nuốt ngược Vân Hoa…
“A —- ngươi —–” Vân Hoa không nghĩ Nhiếp Nghiêu nhìn có vẻ đang hấp hối lại còn có dư lự c để đấu một trận với mình. Nhưng trận pháp đã được mở ra, để có thể hoàn chỉnh hồn phách, hắn cũng không thể lùi lại, buông bỏ đường sống được.
Hắn cũng chỉ có thể liều sống liều chết đấu một trận với Nhiếp Nghiêu trong trận, ra sức để cho mình có thể sống sót, trở thành một Thiên Ma hoàn chỉnh: “Ngươi muốn cắn nuốt ta sao? Nhóc con, ngươi còn non lắm.”
“A ~ ngươi có thể thử xem, cuối cùng ta và ngươi rốt cuộc là ai cắn nuốt được ai.”
Hồn phách của Thiên Ma dung hợp với nhau trong trận, trong trận bốc lên khói đen, từ trong trận sinh ra một luồng gió đen mạnh, sấm chớp rền vang.
Làm người bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ tình hình trong trận.
Hạ Tử Minh chỉ có thể nghe thấy hai giọng nói mơ hồ truyền ra từ trong trận, một thuộc về Nhiếp Nghiêu, một thuộc về Vân Hoa: “Sư huynh, ngươi muốn ai sống sót?”
“Trường Minh, ngươi sẽ là của vi sư!”
Hắn rốt cuộc muốn ai sống sót, trở thành người thắng cuối cùng, đến lúc này, ngay cả bản thân Hạ Tử Minh cũng không nói rõ được, trong con mắt trong suốt của hắn nhuộm đầy màu máu nhìn trong trận, trong lòng lại có một quyết định khác.
Hạ Tử Minh vẫn không nhúc nhích, còn không đợi hắn phát ra tiếng.
“A —–” Nhiếp Nghiêu và Vân Hoa trong trận đã cùng phát ra một tiếng hét thảm thiết, sau đó hai giọng nói lại giống như dung hợp lại thành một luồng gió lạnh rít lên: “Ss —–”
Chỉ thấy tám đại ma khí đặt ở trong trận trên mặt đất, cùng lúc vỡ tan, từng bộ phận của Ma Long đều thoát khỏi cấm chú trong pháp khí, bay về phía mắt trận.
Mà hai người trong mắt trận lại sớm đã biến mất, biến thành Tiểu Hắc Giao mà Hạ Tử Minh đã nuôi lúc trước.
Long giác (sừng), long lân (vảy), long trảo (vuốt), long châu (ngọc) đều bay về phía Tiểu Hắc Giao.
Trong một thoáng, tình hình biến động.
Hạ Tử Minh chỉ cảm thấy mắt mình bị đâm đau, trước mắt đen kịt, vô ý thức nhắm mắt lại, cũng không biết đã trải qua bao lâu. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, Tiểu Hắc Giao nghiễm nhiên đã trở thành Ma Long oai phong.
Sương mù tản đi, Hắc Long hóa thành hình người rơi xuống đất, phong quang tễ nguyệt, mị hoặc vô song: “Sư huynh —–”
“Trường Minh —–” Sắc mặt liền biến đổi, lúc thương cảm, lúc thì đạm mạc giống tiên nhân.
Hóa ra lại là ý thức hai người cùng tồn tại trong một thân thể.
Hạ Tử Minh ngẩn ra.
“Thiên Ma, Thiên Ma xuất thế! Chúng đệ tử tiên môn mau cùng với sư môn của mình ra trận nghênh địch, phong ấn Thiên Ma. Tuyệt đối không thể để cho muôn dân thiên hạ rơi vào rơi vào một hồi đại nạn, Thiên Ma vừa xuất thế không lâu, hàng vạn hàng nghìn yêu ma ở Ma Vực Bắc Minh sẽ bị thả ra, chúng ta dù cho hi sinh tính mệnh, cũng tuyệt không thể để cho Thiên Ma thực hiện được!”
“Chúng đệ tử theo ta tiến lên! Chúng ta dù phải lấy mạng mình để chắn, cũng tuyệt đối không thể để Thiên Ma làm hại muôn dân!”
Thiên Ma xuất thế, tình huống bất ngờ, các chưởng lão đại tiên môn, chưởng môn dẫn đầu dẫn theo đệ tử trong môn tề tụ tại Tàng Bảo Các ở Phù Diêu Sơn đầu tiên.
Các tu sĩ đều đã chuẩn bị tinh thần chịu chết, anh dũng hi sinh.
Thiên Ma thấy một đám tu sĩ ồ ạt kéo tới, bờ môi liền gợi lên một nụ cười chế giễu, khinh thường: “Không biết tự lượng sức mình.”
Hắn hóa ma khí thành kiếm, chỉ chém một lượt qua một đám tu sĩ, một đám tu sĩ có tu vi thấp liền giống như quả cầu tuyết lăn xuống dưới chân núi, ngay cả tư cách đứng trước cửa Tàng Bảo Các cũng không có.
Những chỗ mà đường kiếm của hắn chém qua, từ chưởng môn Phù Diêu là Vân Hư Tử và các trưởng lão thuộc những đại tiên môn khác đứng đầu sóng ngọn gió, tất cả đều hóa thành những bộ xương khô tại chỗ trong im lặng, tản ra từng đợt mùi máu khó ngửi.
Mũi kiếm của Thiên Ma lại quét một lần nữa ——-
Hạ Tử Minh liền lập tức tinh mắt nhận ra hướng đó đang đứng mấy sư đệ và trưởng lão mình quen biết, lập tức kêu lên một tiếng: “Đừng!”
“Trường Minh ——”
“Đại sư huynh ——”
Một tiếng hét chói tai của Hạ Tử Minh vang lên, những trưởng lão và sư đệ đang tê dại vì màn giết chóc lập tức nhận ra hắn, hoàn toàn không ngờ hắn vẫn còn sống, liền lệ dâng khóe mắt nhìn về phía hắn.
Hạ Tử Minh lập tức lao về phía trước mũi kiếm.
Thiên Ma vừa nhìn thấy Hạ Tử Minh lập tức lấy lại được sự tỉnh táo, những tơ máu đỏ nơi tròng trắng mắt chậm rãi tan đi: “Sư huynh —–”
“Trường Minh —–” Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên trong cơ thể Thiên Ma.
Hạ Tử Minh nhìn hắn, viền mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy: “Đừng giết người nữa! Ngươi từng đồng ý với ta mà, sẽ không động vào người của Phù Diêu.”
“Được.” Thiên Ma thản nhiên lên tiếng, liền ôm lấy Hạ Tử Minh, hóa thành một làn khói đen biến tan đi.
Hắn vừa khôi phục thể Thiên Ma, hắn phải thỏa mãn dục vọng làm ma của hắn, dù không phải sát nhân diệt thế, thì phải là thứ khác …. Long tính vốn là dâm…
Rồng có hai nửa dương v*t.
Bất luận là cái nào, hắn đều cần Hạ Tử Minh thỏa mãn dục vọng của hắn.
Thiên Ma bắt cóc Hạ Tử Minh quay về ma quật, khôi phục nhân cách Nhiếp Nghiêu, tội nghiệp gọi một tiếng: “Sư huynh ~ ”
Từ sau khi Vân Hoa và Nhiếp Nghiêu hợp lại thành một, Hạ Tử Minh vẫn không nói một lời, giống như đã ngây ngốc nhìn Nhiếp Nghiêu, lại đột nhiên nhếch mép nở một nụ cười.
Thiên Ma sửng sốt, còn chưa kịp hỏi hắn bị làm sao.
Đúng lúc này, một tia sét xẹt qua trên trời cao, bổ thẳng xuống ma quật, tiếng sấm ầm vang, bổ thẳng về phía Hạ Tử Minh và Thiên Ma.
Thiên Ma ngẩn ra, liền lạnh lùng nói: “Tru Ma Trận?”
“Sư huynh hóa ra là muốn giết ta sao? Sư huynh cho rằng một Tru Ma Trận cỏn con này có thể vây nhốt ta sao?” Hắn dồn sức lách người liền thoát được thiên lôi hình thành từ Tru Ma Trận.
Hắn đang muốn dùng ma lực hủy đi Tru Ma Trận này, không ngờ Tru Ma Trận này lại có kết nối với hồn phách Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh ấy vậy lại lấy hồn phách của mình làm mồi tạo nên Tru Ma Trận này.
Tru Ma Trận bị phá, Hạ Tử Minh cũng chắc chắn hồn phi phách tán…
Thiên Ma ở ngoài trận không thể tin được mà nhìn hắn.
“Ta từng nói rồi, ta nguyện chết cùng ngươi. Ngươi bây giờ có muốn cùng ta không?” Hạ Tử Minh nhìn hắn cười buồn, trận pháp này được phát hiện ra cùng lúc hắn đang cố gắng dùng Hiên Viên Kiếm loại trừ ma tính cho Nhiếp Nghiêu.
Vào lúc đó hắn đã có quyết định, nếu Nhiếp Nghiêu đã định trước phải thành ma, không thể thành người, hắn sẽ chết cùng Nhiếp Nghiêu.
Thân là tu sĩ chính đạo, trừ ma vệ đạo, bảo vệ muôn dân thiên hạ là nhiệm vụ của hắn.
Hạ Tử Minh khi lấy hồn phách tạo nên trận pháp này, thì đã chắc chắc Thiên Ma không thể giết hắn để phá trận pháp này… Hắn cũng biết Tru Ma Trận của mình không vây nhốt được Thiên Ma, nhưng hắn lấy hồn phách tạo trận, lấy tình cảm của Thiên Ma đối với hắn ra để đánh cược.
Hoặc là Thiên Ma tiến vào Tru Ma Trận này, cam tâm tình nguyện chết cùng hắn… Hoặc là, Thiên Ma ở ngoài trận nhìn hắn hồn phi phách tán…
Thiên Ma bình tĩnh nhìn hắn, nhất thời cũng hiểu rõ ý của Hạ Tử Minh.
Hắn cười buồn, lúc này liền cam tâm tình nguyện đi vào trong Tru Ma Trận, nhìn Hạ Tử Minh, khẽ cười, đầu tiên là giọng của Nhiếp Nghiêu, hỏi: “Sư huynh, ngươi muốn ở bên ta sao? Ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên ta đúng không?”
“Trường Minh, ngươi muốn hồn phi phách tán, cùng ta hòa thành một thể quay về vùng hỗn độn sao?” Sau là đến giọng nói của Vân Hoa.
Hắn biết mình vào Tru Ma Trận sẽ chết, sẽ trực tiếp trở thành cái kết cục mà hắn không muốn nhất, thân thể quay về vùng hỗn độn, không còn tồn tại nữa, ngay cả một dấu vết cũng không còn.
Nhưng có Cố Trường Minh ở bên hắn, hắn lại thấy tất cả những điều mình sợ hãi nhất lại không còn đáng sợ như vậy nữa.
Chỉ cần có thể ở bên Cố Trường Minh, ở bên hắn, đó chính là hạnh phúc… Bất luận là làm Thiên Ma, Vân Hoa, hay là Nhiếp Nghiêu…
Thiên Ma biết sau khi mình vào Tru Ma Trận, sẽ bị đánh thành than cùng với Cố Trường Minh, linh hồn tứ tán, nhưng hắn không sợ, thậm chí còn có cảm giác chờ mong, bởi vì ngay khi bị sét đánh lần đầu tiên, hắn biết hắn và Cố Trường Minh đều ở trong trận, từng mảnh nhỏ thân thể và hồn phách sẽ hòa lẫn vào nhau.
Như vậy, trái lại cũng là một loại hợp nhất linh hồn và da thịt.
Vĩnh viễn hòa hợp, ở bên nhau.
Cách thức ở bên nhau như vậy, thậm chí là so với dùng thân thể người phàm của bọn hắn ở bên nhau, mặt kề tay nắm còn lâu dài và bền vững hơn cả.
Hạ Tử Minh nhìn hắn, biết mình vào giờ khắc này đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, lên tiếng: “Được.”
Tiến lên một bước, ôm Thiên Ma đứng tại chỗ.
Thiên lôi trong Tru Ma Trận không ngừng đánh xuống, Hạ Tử Minh cùng Thiên Ma ôm nhau cùng chịu đựng, khói khét tản ra bốn phía, là đau nhưng cũng là hạnh phúc.
Tru Ma Trận hoạt động ba ngày ba đêm, mãi đến khi đánh cho Hạ Tử Minh và Thiên Ma cùng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng thành tro bụi, ngay cả hồn phách cũng bị đánh nát, không còn tồn tại nữa, thân quay về vùng hỗn độn.
Thiên lôi dừng lại, Ma Vực liền không còn tồn tại nữa.
Mưa tạnh trời quang.
Thiên Ma biến mất, đại nạn muôn dân biến mất theo, Phù Diêu được bảo vệ, muôn dân an bình. Nhiếp Nghiêu vào một khắc cuối cùng, buông bỏ thân ma, chọn chết chung một nơi với Cố Trường Minh, buông bỏ đồ đao, lập tức thành Phật.
Mà đối với Thiên Ma mà nói, cam tâm tình nguyện, được thỏa mong ước, thân quay về vùng hỗn độn tức là phi thăng.